Thí Thiên Đao

Chương 1781

Khóe miệng Cơ Thánh co quắp, lạnh giọng nói:

- Đừng có tự chuốc phiền, nhanh cút ra xa một chút.

Tính tình vẫn ác liệt như cũ, Sở Mặc nhìn y cười như không cười, sau đó đột ngột hành động!

Hắn trực tiếp vận hành chữ Trận trong Cửu Tự Chân Ngôn!

Tới cảnh giới Chí Tôn vận hành chữ Trận, Sở Mặc có thể cảm nhận được sự chênh lệch rõ ràng. Lúc trước dù hắn đã sớm thành đạo, ý nghĩa đã nắm hết, nhưng lại chưa có thực lực tương ứng! Hiện giờ hắn bước vào cảnh giới Chí Tôn, lại vận hành Cửu Tự Chân Ngôn, dù là đạo hay sức lực để duy trì đạo đều đã đủ rồi!

Cả mảnh trời này, bao gồm địa bàn bị ấn đế vương của Cơ Thánh phong ấn, tất cả thời gian đều ngưng đọng lại!

Không gian bị chia thành từng mảnh, sau đó chỉ thấy thân thể con dơi màu xám kia bay tới trước mặt Sở Mặc, Sở Mặc thản nhiên thu con dơi màu xám lại. Sau đó nói:

- Thứ này là nguyên liệu hiếm tuyệt hảo, ngươi không lấy thì ta lấy. Cơ Thánh vốn đã định tế ra một món pháp khí hùng mạnh khác rồi. Nghe thấy những lời này thiếu chút nữa thì tức hộc máu, trừng mắt Sở Mặc:

- Đây là ta giết!

- Đúng vậy, ta biết chứ, à à à, quên, cảm ơn ngươi.

Vẻ mặt Sở Mặc như bừng tỉnh ngộ.

- Ai cần ngươi cảm ơn? Trả lại cho ta!

Cơ Thánh giận không kiềm nổi, sao y không biết con dơi xám này là thứ tốt được? Tuy nó vô cùng khó chơi, nhưng lại là nguyên liệu luyện khí thượng đẳng. Cho dù tại sân thí luyện thì cũng không có nhiều. Quảthực khá hiếm và đắt tiền.

Sở dĩ Cơ Thánh không thu nó lại từ đầu cũng bởi vì sự hiện diện của Sở Mặc, y không muốn bị phân tâm. Càng không ngờ đối phương không phải có ý đồ với y, mà là con mồi của y.

Mặt Cơ Thánh xám ngoét, y lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

- Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không? Ta tên là Cơ Thánh!

Vẻ mặt Sở Mặc chẳng quan tâm:

- Ngươi là ai thì liên quan gì tới ta? Ta cũng không định đánh lộn với ngươi, đừng nghi thần nghi quỷ rằng ta muốn bắt nạt ngươi nữa. Thôi đi đây.

Nói xong liền xoay người rời đi.

Cơ Thánh đen mặt, muốn đuổi theo Sở Mặc, nhưng lại phát hiện thời gian trong mảnh trời này… vẫn đang trong trạng thái ngưng đọng!

Y muốn cử động khẽ cũng tốn rất nhiều sức lực!

Cơ Thánh thấy phát lạnh trong lòng, biết đã gặp phải cao thủ chân chính, lửa giận do con dơi màu xám bị cướp mất bỗng giảm bớt rất nhiều. Y cảm thấy thực lực của người này hẳn là có thể lên Thiên bảng, nhưng sao trông lạ thế nhỉ?

- Người bạn, ngươi dám để lại tên sao?

Cơ Thánh lạnh lùng nói, tuy rằng y có chút kiêng dè, nhưng không cam lòng.

- Thôi, đừng nghĩ nữa. Ngươi còn lâu mới là đối thủ của ta, gọi Cơ Khải đến may ra còn có ý nghĩa một chút.

Hình bóng Sở Mặc càng lúc càng xa, nhanh chóng biến mất khỏi không gian mờ mịt này.

Sắc mặt Cơ Thánh xanh mét, hôm nay nỗi thiệt thòi mà y phải chịunói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhưng… lại vô cùng mất thể diện!

Hóa ra người ta vẫn biết y là ai, hơn nữa còn nói ra cái tên Cơ Khải. Cơ Khải là ai hỏi bừa một thiên kiêu trong sân thí luyện một chút thì đều sẽ biết. Đó là thiên kiêu thuộc tốp 10 cao nhất trên Thiên bảng.

Tuy chỉ xếp hạng tám nhưng không ai dám nghi ngờ thực lực của y.

Lại nói, trên vị trí xếp hạng Thiên bảng, chỉ cần lọt tốp mười thì lực chiến sẽ hầu như không chênh lệch mấy. Thí dụ như Khương Thái Nguyệt xếp hạng mười với Trương Nhã Lộ xếp hạng sáu hầu như không chênh lệch rõ ràng, thậm chí nếu thực chiến một trận sinh tử… ai thắng ai thua còn khó mà nói.

Trừ khi tới trình độ cấp Thánh thì khoảng cách này mới cách ra.

Còn ở đẳng cấp Chí Tôn, ai cũng đều có thể thắng lợi.

Cơ Thánh trơ mắt nhìn đối phương cướp đi chiến lợi phẩm của mình, lại chẳng cáu giận chút nào. Cho tới khi bóng dáng đối phương hoàn toàn khuất xa, sức mạnh không gian và thời gian này mới biến mất hẳn. Ầm!

Rốt cuộc tới thời khắc này, pháp khí ấn đế vương duy nhất trên đỉnh đầu cũng không chịu nổi nổ tan.

- Ngươi không nói cho ta ngươi là ai, chẳng lẽ ta lại không tra ra được sao? Sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt được ngươi!

Cơ Thánh nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt phẫn nộ.

Còn Sở Mặc thì đi rất tự nhiên, phóng khoáng, cũng vô cùng nhàn nhã. Nếu không phải sợ thân phận bại lộ, thì hắn còn muốn hành hung Cơ Thánh một chút nữa. Chỉ riêng việc y nói xấu mẹ mình là Cơ ThanhVũ… thì giết y cũng chưa đủ.

Nhưng hoàng tộc La Thiên cũng không phải ai cũng đứng về phía bọn Cơ Thánh. Bao gồm vị Thánh Nhân cữu lão gia xếp hàng mười chín nọ. Còn cả vị nào đó không biết là ai đã dùng ấn ngọc tỷ cứu hắn trong thế giới thần bí kia nữa. Cho nên cảm tình của Sở Mặc đối với toàn bộ La Thiên Tiên Vực đều vô cùng phức tạp.

Càng nghĩ, cuối cùng hắn vẫn quyết định chưa vội đụng vào Cơ Thánh, một ngày nào đó khi hắn đã biết rõ toàn bộ mối quan hệ trong hoàng tộc La Thiên Tiên Vực, sau đó lấy được tin tức cụ thể về mẹ mình, mới tính toán xem nên hành xử với họ thế nào. Dọc theo đường đi Sở Mặc lại gặp mấy sinh linh cảnh giới Chí Tôn khác, tất cả đều rất hùng mạnh, thậm chí có vài loài còn sở hữu chiến lực xấp xỉ tu sĩ Chí Tôn loài người. Nhưng trước mặt Sở Mặc gần như đều không có sức chống trả.

Bị Sở Mặc xử lý nhanh chóng, thu xác lại.

Cái khác không cần nói vội, chỉ riêng một đống thi thể sinh linh Chí Tôn trong nhẫn trữ vật của Sở Mặc cũng đã đủ luyện chế ra số lượng pháp khí và đan dược lớn rồi, thịt của chúng cũng là thứ đại bổ giá trị không thể đo lường. Tuy rằng sân thí luyện là nơi khủng bố và tàn khốc, nhưng cũng thực sự là một kho báu chân chính!

Những ngày tiếp theo, Sở Mặc vừa ngộ đạo, vừa củng cố cảnh giới của bản thân. Đồng thời, hắn cũng không ngừng học tập những thuật Chí Tôn mà lúc trước hắn đã được truyền thừa.

Hai tháng sau, Sở Mặc đi tới phía trên của một vách đá cực lớn, bên dưới là con sông dâng trào chảy xiết. Nước sông cuồn cuộn, trong nước tản ra khí lạnh thấu xương.

Sở Mặc đứng bên vách núi, ngắm nhìn nơi xa, đối diện cũng là mộtvách núi dựng thẳng đột ngột, xa nữa là một bình nguyên trải dài vô tận.

Ở đây, Sở Mặc lấy Phong Hành Giả vẫn bị phong ấn trong thế giới của Thương Khung Thần Giám ra. Sau đó, suy nghĩ trong chốc lát, giải phong ấn của Phong Hành Giả.

Mở ra hai mắt mông lung, trong giây lát khi nhìn thấy Sở Mặc, đầu tiên Phong Hành Giả hơi nao nao, sau đó, nhìn khuôn mặt xa lạ này hỏi:

- Ngươi là ai?

Sở Mặc cười cười:

- Ta là bạn của Sở Mặc.

Vẻ mặt Phong Hành Giả có chút không biết nói gì, sau đó ngẫm nghĩ một lát nói:

- Sở công tử đâu?

- Hắn rất tốt, không ở đây.

Sở Mặc thản nhiên đáp.
Bình Luận (0)
Comment