Thí Thiên Đao

Chương 1782

Cho dù là Thánh Nhân cũng không thể nhìn thấu Sở Mặc, chớ nói chi là Phong Hành Giả cảnh giới Chuẩn Chí Tôn, tuy rằng trong lòng y tràn đầy nghi hoặc, nhưng hoàn toàn không liên tưởng hai người này với nhau. Y nhìn Sở Mặc hỏi:

- Trôi qua bao năm rồi?

Khi biết mới chỉ qua vài chục năm, trên mặt Phong Hành Giả lộ vẻ phấn khích vô cùng, nhìn Sở Mặc không thể tin nổi:

- Ngươi là một Chí Tôn?

Sở Mặc gật gật đầu.

Khóe miệng Phong Hành Giả có chút giật giật, trong lòng tự nhủ: đại vực Viêm Hoàng có Chí Tôn trẻ tuổi như vậy từ bao giờ thế? Sau đó, y liếc mắt nhìn bốn phía:

- Đây… là nơi nào?

Sở Mặc nói:

- Đây là một nơi cách xa đại vực Viêm Hoàng, hắn gửi gắm ngươi cho ta, nhờ ta cứu ngươi.

- Thật sao? Sở công tử… là một người trượng nghĩa. Đáng tiếc năm đó ta… Ai.

Phong Hành Giả thở dài đánh thượt một hơi, sau đó hỏi:

- Đúng rồi, Viêm Hoàng đại vực hiện giờ ra sao? Ma tộc có đánh vào được không?

- Ma tộc có xâm lấn đại vực Viêm Hoàng… nhưng không thành công. Cho nên, ngươi có thể yên tâm, ngươi vẫn còn có nhà.

Sở Mặc nói.

Trên mặt Phong Hành Giả lập tức lộ vẻ vui mừng, sau đó nói:

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nếu Viêm Hoàng đại vực có gì sơ suất, thì ta sẽ thành tội nhân thiên cổ.

- Ta hiểu được tình huống của ngươi. Hiện giờ ta có thể hóa giải được ấn ký của Ma tộc trong cơ thể ngươi.

Sở Mặc nhìn Phong Hành Giả nói:

- Đây là một nơi rất tàn khốc, nhưng cũng thực thần kỳ…Sở Mặc vừa nói, vừa ra tay, trực tiếp hóa giải dấu ấn Ma tộc trong thân thể Phong Hành Giả.

Có nhiều việc khi chưa đủ trình độ sẽ cảm thấy nó khó khăn bằng trời. Nhưng thật sự tới cảnh giới đó rồi, quay đầu nhìn lại sẽ thấy chỉ thường thôi.

Khắp Ma tộc giờ chỉ còn phong ấn của Đại Ma Vương là Sở Mặc chưa giải được. Còn những phong ấn Ma tộc khác trước mặt Sở Mặc đã không đáng kể chút nào rồi. Nhất là tên Ma tộc hạ phong ấn cho Phong Hành Giả kia, rất có thể đã sớm gục ngã trong trận chiến ở đại vực Viêm Hoàng rồi. Cho nên, Sở Mặc giải phong ấn của Phong Hành Giả mà chẳng tốn sức chút nào.

Phong Hành Giả chân thành quỳ xuống bái tạ Sở Mặc, đây là ơn lớn, như ơn tái tạo.

Sở Mặc kêu y đứng lên, nói cho y quy tắc của sân thí luyện, sau đó tiếp:

- Giờ đại vực Viêm Hoàng vẫn đang bị phong ấn. Sở Mặc gửi gắm ngươi cho ta, không chỉ hy vọng ta có thể bỏ phong ấn, mà cũng hy vọng ngươi có thể tiến thêm một bước. Không biết ngươi có bằng lòng chăng?

- Đồng ý, ta đồng ý! Đương nhiên là ta đồng ý!

Vẻ mặt Phong Hành Giả mừng như điên, y có nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình lại được tới một nơi thần kỳ như vậy.

Về phần nói nơi này là chốn tàn khốc, còn ngập tràn nguy hiểm… y vốn không để ý, năm đó y còn chẳng sợ nhập ma, còn chuyện gì mà y không dám làm đây?

- Vậy là tốt rồi, mấy ngày này ngươi cứ theo ta đã. Sau đó tìm một tòa thành cho ngươi tu luyện trong đó. Khi nào tới cảnh giới Chí Tôn thì trở về đại vực Viêm Hoàng, trấn thủ ở đó mười ngàn năm. Là coi như báo đáp được Sở Mặc rồi. Sở Mặc nhìn ánh mắt Phong Hành Giả, nói nghiêm túc.

- Ta đồng ý!

Phong Hành Giả trực tiếp dùng nguyên thần bản mạng để thề, sau đó nói:

- Đại vực Viêm Hoàng là quê của ta, cũng là nơi chôn rau cắt rốn, vốn dĩ đó chưa coi là báo đáp Sở công tử được. Đúng rồi… Sở công tử đâu? Hắn đến nơi nào rồi?

Sở Mặc cười ha ha, hạ giọng nói:

- Hắn đã đến một chỗ rất xa. Có lẽ một ngày nào đó, ngươi có thể gặp hắn. Trên mặt Phong Hành Giả hơi mê mang, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Thực sự hy vọng có thể gặp hắn, trực tiếp cảm ơn hắn.

- Sẽ có cơ hội đó.

Sở Mặc nói.

Sở dĩ lúc này đánh thức Phong Hành Giả từ trong phong ấn, là vì Sở Mặc cũng có lo nghĩ của riêng mình.

Sân thí luyện quả thực rất tàn khốc, cũng rất đáng sợ. Nhưng cơ duyên nơi này lại vô cùng phong phú! Cơ hội thực sự quá tốt! Nếu không phải vì nguyên nhân của hắn, năm xưa khi tiến vào, thậm chí hắn còn định dùng Thương Khung Thần Giám đem người của mình qua đây.

Nhưng khi ấy Sở Mặc còn chưa biết gì về sân thí luyện, trong lòng vô cùng mờ mịt, nghe xong lời Vũ Vi nói… hắn căn bản không dám làm như vậy, về mặt khác, thân phận của hắn thực sự quá nhạy cảm. Nếu chỉcó hắn thì còn dễ, trốn được thì trốn, đánh được thì đánh, bị trấn áp cũng là việc của hắn. Nhưng nếu mang theo người khác, họ cũng sẽ bị hắn làm liên lụy.

Hiện giờ hắn đã hiểu rất rõ về sân thí luyện, tuy chưa nói là sâu đậm, nhưng cũng có giải thích của mình rồi. Hắn tin, bản thân có đầy đủ năng lực dẫn dắt Phong Hành Giả trong một thời gian ngắn, sau khi để y nâng cao tới trình độ nhất định, liền để y vào thành làm tiểu nhị đi.

Vừa có nguồn thu một phần tài nguyên, lại có thể mở rộng tầm mắt, gia tăng kiến thức, quan trọng nhất là, với thiên phú và nghị lực của Phong Hành Giả, tám chín mươi phần trăm… là có thể thành đạo! Sau khi trải qua loại tôi luyện này, một ngày kia khi y trở về đại vực Viêm Hoàng, chắc chắn sẽ trở thành một trong những người thủ hộ.

Về phần nói tương lai Phong Hành Giả có thể phản bội hay không, Sở Mặc có biện pháp giữ cân bằng hay không, thì giờ hãy còn quá sớm. Sở Mặc tin, Phong Hành Giả nghe gặp ở đây càng nhiều, tương lai khi về đại vực Viêm Hoàng, y sẽ lại càng không làm những việc thiển cận thế kia nữa.

Con người khi làm bất cứ việc gì đó, đều chịu sự hạn chế của tầm mắt. Nếu ngươi đã nhìn thấy trời cao biển rộng, sẽ còn cãi vã vì vài mảnh đất cằn sao? Bây giờ Phong Hành Giả quả thực đang rất kích động, mức độ nồng đậm của tinh khí ở nơi này quả thực khiến y có cảm giác hạnh phúc đến không biết làm sao. Thậm chí y còn chẳng cần làm gì, tùy ý để tâm pháp tự mình vận chuyển, thì tinh khí hấp thu vào đã mạnh hơn ở Viêm Hoàng gấp mấy chục lần rồi!

Nếu sớm biết thế gian này có nơi như vậy, Phong Hành Giả ta… còn nhập ma để làm gì?

Phong Hành Giả nhìn Sở Mặc, y rất muốn hỏi xem vị ân công này rốt cuộc là ai, có quan hệ thế nào với Sở Mặc. Nhưng y ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không hỏi gì. Bởi vì nếu người ta muốn nói, cũng đãnói từ sớm rồi, chứ không để đến bây giờ. Tùy tiện hỏi, không chừng sẽ khiến người khác không vui.

Cứ như vậy, Sở Mặc mang theo Phong Hành Giả trải nghiệm suốt dọc đường. Mỗi khi gặp phải sinh linh Chí Tôn hùng mạnh, lực chiến kinh khủng của Sở Mặc khiến cho Phong Hành Giả nhìn mà vô cùng hâm mộ. Đồng thời, thực lực của y cũng đang không ngừng nâng cao.
Bình Luận (0)
Comment