Thí Thiên Đao

Chương 1914

Sở lão nhìn đám Chí Tôn gần như sắp chết hết, không nhịn được khen ngợi Sở Mặc một câu.

Đối diện Sở lão, tên Đại Thánh chi thứ hoàng tộc mặc chiến y hoàng kim lúc này gần như muốn chết đi. Gã ta cả giận nói:

- Sở Mặc... những người đó đều chảy xuôi huyết mạch giống ngươi...

- Huyết mạch loãng đến mức gần như không có ấy hả?

Sở Mặc lạnh lùng trả lời một câu. Rốt cục ngẩng đầu, nhìn tên nam tử mặc chiến y hoàng kim:

- Đám súc sinh không có nhân tính các ngươi làm sao lại từng coi ta là người thân chứ? Cho tới nay, mục đích của các ngươi không phải đều muốn giết ta để đổi lấy ích lợi lớn nhất hay sao? Như thế nào, bây giờ sợ rồi à?

Câu nói sau cùng của Sở Mặc tràn đầy sự trào phúng. Sắc mặt tên Đại Thánh mặc chiến y hoàng kim đỏ lên:

- Sở Mặc, ngươi không nên quá phận! Ép nhau quá, chúng ta cũng có thể hủy diệt Viêm Hoàng Đại Vực này!

- Ngươi thử xem!

Sở Mặc nói xong thì ra tay hung hăng tung một quyền, đánh về phía tên Đại Thánh mặc chiến y hoàng kim.

Quả đấm của hắn lập tức xuất hiện trước mặt tên Đại Thánh, ngay sau đó, khắc trên mặt của tên Đại Thánh này.

Ầm! Một tiếng xương vỡ vụn vang lên làm gần như tất cả mọi người có cảm giác đau thay gã ta.

Thời gian trong nháy mắt Sở Mặc ra tay dường như ngưng đọng lại.

Cả không gian đều trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Đó là một loại đạo hạnh cực cao thâm, liên quan đến lực lượng không gian và thời gian. Thủ đoạn này, bất kỳ một Đại Thánh nào đều có, nhưng Sở Mặc... lại có thể trấn áp toàn bộ!

Tên Đại Thánh mặc chiến y hoàng kim, chiến ý toàn thân hoàn toànkhông ngăn cản được loại công kích này của Sở Mặc. Khuôn mặt của gã trong nháy mắt đã bị đập nát.

Tiếp đó, Sở Mặc thuận tay ra một đao đã chém đầu của gã ta xuống. Máu của Đại Thánh từ xác của gã dâng lên ngút trời phun ra như suối, nhằm về phía hư không.

Máu Đại Thánh, một giọt là có thể hủy diệt toàn bộ Thiên giới!

Nhưng ngay lúc này, lực lượng máu tràn đầy sự hủy diệt lại có vẻ bất lực như vậy. Một tên Đại Thánh chi thứ hoàng tộc không biết đã tu luyện bao nhiêu năm tháng cứ như vậy mà chết dưới đao của Sở Mặc.

Nơi này còn lại một tên Đại Thánh. Vốn chính là người đối chiến với Phiêu Linh Nữ Đế.

Gã thực sự không phải là người của hoàng tộc La Thiên, mà đến từ một thế lực mà Sở Mặc hoàn toàn không biết.

Gã nhìn Sở Mặc, trong mắt cũng tràn đầy sự sợ hãi nhưng lại mang theo vài phần ngạo nghễ, lạnh lùng nói:

- Sở Mặc, chuyện này, muốn trách ngươi phải đi trách những đồngtộc của ngươi mới đúng. Chúng ta chỉ lấy tiền tài của người giúp người trừ họa mà thôi. Mặt khác, lão tổ tộc của ta là Hồng Hoang lão tổ. Ngươi hẳn đã từng nghe nói, đó là một Cự Đầu cấp bậc cao thủ vô thượng...

- Cút!

Không đợi tên Đại Thánh này nói xong đã phải chịu một câu tức giận mắng của Sở Mặc, còn có một ánh đao.

Một tia sáng thê lương lạnh lùng diễm lệ lại đỏ như máu.

Răng rắc!

Tên tu sĩ cảnh giới Đại Thánh này là hậu nhân của Hồng Hoang lão tổ, là cao thủ vô thượng của La Thiên Tiên Vực cứ như vậy bị một đao của Sở Mặc chặt đứt.

Những tu sĩ cảnh giới Thánh Nhân của La Thiên Tiên Vực ở đây cả đám đều bị sợ đến choáng váng.

Câm như hến! Đây quả thực là một sát thần!

Ai cũng không cho chút mặt mũi nào!

Ngay cả hậu nhân Hồng Hoang lão tổ, một trong những Cự Đầu của La Thiên Vũ Trụ, không ngờ nói giết liền giết... phần can đảm này khiến những tu sĩ Thánh Cảnh đều bị chấn động đến mức quên cả sợ hãi.

Trái lại bên Viêm Hoàng Đại Vực, mọi người gần như đều bị sự mạnh mẽ cứng rắn của Sở Mặc làm phấn chấn đến mức nhiệt huyết sôi trào. Ngay cả Sở lão mặc quần áo xanh cả người đầy khí phách, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc cũng trở nên càng nóng càng sáng. Trước đó là sự từ ái và vui mừng khi bề trên nhìn thấy vãn bối, bây giờ lại là một sự hâm mộ và sùng bái khi nhìn thấy tu sĩ cấp cao nhất.

Mặc dù người này là cháu trai ruột của ông ấy nhưng điều đó cũng không gây trở ngại cho sự thưởng thức đối với Sở Mặc.

Ánh mắt của những người khác khi nhìn về phía Sở Mặc cũng đều tràn đầy vẻ sùng bái.

Kỳ Tiêu Vũ lại không hề che dấu tình yêu trong ánh mắt, đứng ở đóvỗ tay:

- Giết thật tốt! Giết thật hay! Giết cho những tên khốn nạn kêu oa oa!

...

Mọi người của Viêm Hoàng Đại Vực cho dù là trên mặt của Sở Lão hay Phiêu Linh Nữ Đế Mạnh Phương Hoa cũng có chút vẻ cổ quái. Lần đầu tiên nhìn thẳng vào mỹ nữ tuyệt sắc cảnh giới Thánh Nhân này, sau đó nhìn ánh mắt mà Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc, bọn họ dường như hiểu ra gì đó.

Lúc này, ánh mắt của Sở Mặc nhìn về phía đám Thánh Cảnh xâm nhập. Một tên tu sĩ chi thứ hoàng tộc hai chân mềm nhũn, quỳ xuống trong hư không, cuống quít dập đầu, cầu khẩn nói:

- Sở công tử... nể tình mọi người có cùng nguồn gốc có thể tha cho cái mạng quèn của chúng ta được không? Chúng ta nguyện trở thành nô bộc của ngài, nguyện vì ngài mà làm tất cả... chúng ta nguyện cống hiến linh hồn của chúng ta... Đừng giết chúng ta... Đừng giết chúng ta!

- Hừ, Đồ rác rưởi sợ chết! Bố đây xấu hổ khi làm bạn với ngươi!

Một tên tu sĩ Thánh cảnh hung hăng phun một ngụm nước miếng xuống tên chi thứ hoàng tộc đang quỳ dưới đất.

Tên tu sĩ Thánh cảnh dùng nước miếng phun người, lực lượng và độtinh chuẩn đều không tưởng được. Cho dù là Thiên giới cũng không chịu được một ngụm nước miếng này của gã ta, có thể sẽ bị đánh xuyên qua. Tạo thành thương tổn vô cùng khủng bố.

Nhưng một ngụm nước miếng này đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó... lấy tốc độ nhanh hơn bay trở về người phun ra nước miếng.

Lại lấy cách vô cùng chuẩn xác để bay trở về miệng của người này.

Tất cả đây phát sinh quá nhanh quá đột ngột, chỉ trong nháy mắt, rất nhiều tu sĩ cảnh giới Chí Tôn của Viêm Hoàng Đại Vực cơ bản khôngthấy rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nhưng mấy người Sở lão và Mạnh Phương Hoa cùng với Hồng Nguyệt, Kỳ Tiêu Vũ đều vẻ mặt cổ quái, dường như muốn cười nhưng lại hơi ghê tởm.

Nhưng chuyện càng kinh khủng hơn còn ở phía sau.

Một ngụm nước miếng đó sau khi trở lại miệng của chủ nhân thì không phải thực sự chấm dứt mà là... vừa mới bắt đầu.

Bởi vì nó từ khoang miệng của tên Thánh Nhân này xuyên thấuquam hình thành một lỗ thủng rất lớn.

Tên tu sĩ Thánh Cảnh đó chết thảm tại chỗ.

Chết dưới một ngụm nước miếng của mình, loại chết đó quả thực là độc nhất vô nhị từ muôn đời tới nay.
Bình Luận (0)
Comment