Thí Thiên Đao

Chương 1915

Tên chi thứ hoàng tộc quỳ ở đó tức thì bị thần thông này của Sở Mặc làm cho chấn động đến hồn bay phách lạc, không ngừng cầu xin tha chết.

Lúc này, đám tu sĩ Thánh Cảnh này lại có mấy người không camlòng trở thành nô bộc, không muốn làm loại người nhu nhược mà muốn làm người mạnh mẽ cứng rắn, đều đứng ra nhục mạ Sở Mặc bốn phía.

- Tiểu súc sinh, ngươi có thể đắc ý nhất thời nhưng không thể cả đời đắc ý được! Không lâu nữa sẽ có một Cự Đầu chân chính ra tay với ngươi!

- Hồng Hoang lão tổ là Cự Đầu của tộc ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Toàn bộ La Thiên Vũ trụ tổng cộng không quá 10 Cự Đầu, ít nhất có hơn một nửa muốn giết ngươi! Ngươi cơ bản không sống được lâunữa đâu!

- Đừng tưởng rằng ngươi có thể đánh chết Đại Thánh chúng ta sẽ sợ ngươi, chúng ta tuyệt đối sẽ không giống cái loại nhu nhược kia, quỳ trên mặt đất như chó vẫy đuôi mừng chủ!

Đám người tức giận đứng ra mắng Sở Mặc gần như tất cả đều thuộc gia tộc của Hồng Hoang lão tổ. Chỉ có một hai người thuộc chi thứ của hoàng tộc đứng ra thể hiện lập trường mạnh mẽ, quyết liệt của mình.

- Con cháu dòng chính hoàng tộc sớm muộn gì cũng diệt vong! Đó là đại thế không thể ngăn cản được. Cơ Trường Thuận, ngươi đứng lêncho ta, nhận lấy cái chết giống như một tên đàn ông! Cái chết hôm nay của chúng ta sẽ nhanh chóng có người báo thù cho chúng ta! Ngươi là con cháu chính tông của hoàng tộc Cơ thị chúng ta! Đứng lên cho ta!

- Sở Mặc tên súc sinh nhà ngươi, giết đồng tộc có quan hệ huyết thống, ngươi sẽ không được chết tử tế!

Lúc này, đám người Sở lão rốt cục đã hiểu ra điều gì. Bọn họ vẫn cho là đám muốn đối phó họ, muốn tru sát Sở Mặc chủ mưu là hoàng tộc La Thiên, cho nên trong lòng không hề có chút hảo cảm nào với toàn bộ hoàng tộc La Thiên. Nhưng bây giờ mới biết, chuyện này không giống như họ nghĩ. Cái gì mà con cháu dòng chính sớm muộn gì cũng diệt vong? Chẳng lẽ đám đến từ hoàng tộc La Thiên Tiên Vực này cũng không phải là con cháu dòng chính mà là chi thứ của hoàng tộc?

Đại Khô Lâu(bộ xương trắng ở chươ ng trước) đứng trên hư không. Thân hình của gã thu nhỏ cao khoảng hơn một trượng, toàn thân giống như đúc từ hoàng kim mà thành, nhìn qua vô cùng uy vũ. Trong hốc mắt trống rỗng rõ ràng không có mắt nhưng lại làm cho người ta có cảm giác gã đang nhìn chăm chú vào mình.

Đại Khô Lâu đang “nhìn” Sở Mặc, ánh mắt của nó vô cùng dịu dàng, giống như đang nhìn hậu bối vậy. Đối mặt với đám người kia đang tức giận mắng, trên mặt Sở Mặc không có chút vẻ mặt dư thừa nào, nhìn qua như là đám người kia mắng không phải là hắn mà là mắng người khác vậy.

- Mắng đủ chưa?

Sở Mặc thản nhiên mở miệng.

Tràng vực Đại Thánh trong nháy mắt đã bao phủ nơi này.

Đây là lần đầu tiên Sở Mặc phóng ra tràng vực Đại Thánh, lập tức toàn bộ tiếng mắng biến mất không còn thấy tăm hơi. Mọi người đều vẻ mặt hoảng sợ nhìn Sở Mặc. Bọn họ đã biết Sở Mặc mạnh đến mức bọn họ không thể tưởng tượng nổi, đánh chết Đại Thánh cũng dễ dàng. Nhưng trong nháy mắt Sở Mặc hoàn toàn khai hỏa toàn bộ tràng vực, bọn họ vẫn cảm nhận được khí tức vô cùng hùng mạnh.

Những hậu nhân của Hồng Hoang lão tổ thậm chí cảm thấy được tràng vực trên người Sở Mặc có cảm giác có thể đối mặt với lão tổ bọn họ.

- Điều... điều này làm sao có thể? Ngươi, trước đó ngươi rõ ràng không mạnh như vậy... điều đó không thể nào!

Một gã chi thứ hoàng tộc mới rồi còn vô cùng mạnh mẽ cứng rắn vẻmặt hồn bay phách lạc.

Sở Mặc nói:

- Mắng đủ rồi thì lên đường đi thôi!

Nói xong, hắn giơ Thí Thiên trong tay lên, chỉ về phía đám người kia. Bao gồm cả tên chi thứ hoàng tộc quỳ ở đó dập đầu như chó vẫy đuổi mừng chủ, tất cả đều nằm trong phạm vi hắn chỉ.

- Liều mạng với ngươi!

Một tên tu sĩ Thánh cảnh rống lên một tiếng vô cùng bi phẫn, nhằm thẳng về phía Sở Mặc. Đây là biết rõ hẳn phải chết nên tuyệt vọng xung phong liều chết!

Tiếp đó, càng có nhiều tu sĩ Thánh cảnh xông về phía Sở Mặc.

Đủ loại pháp khí hướng về phía Sở Mặc.

Trong đó có hai tu sĩ Thánh cảnh không ngờ lại xông về phía tu sĩ Chí Tôn của Viêm Hoàng Đại Vực.

Hiển nhiên là muốn trước khi chết kéo thêm mấy cái đệm lưng.

Đáng tiếc là mục đích của chúng cuối cùng cũng phải thất bại thôi. Dù sao đứng ở đó là Sở lão Đại Thánh, cũng không phải là một vật trang trí.

Chiến đấu lại bùng lên

Đây là một cuộc chiến hoàng toàn không cùng đẳng cấp, toàn bộ quá trình không có gì hay để nói cả. Hoàn toàn là một mình Sở Mặc giết cả đám người.

Mũi đao Thí Thiên không ngừng lóe ra tia sáng lạnh như băng. Mỗi khi tia sáng sáng lên một lần thì có một người ngã xuống. Hư không vũ trụ đến cuối cùng tràn ngập khí tức vô cùng tuyệt vọng, nhưng hoàn toàn bị một tràng vực khác hống hách đến tột đỉnh bao phủ.

Những tu sĩ ở Thiên giới phía xa thậm chí còn không thể cảm ứng được bất cứ khí tức dị thường nào. Khi bọn họ hoàn toàn không biết rõ tình hình thì trận chiến này đã kết thúc.

Một đám tu sĩ cấp cao nhất đến từ La Thiên Tiên Vực, toàn bộ ngã xuống ở nơi này của Viêm Hoàng Đại Vực. Không có một ai có thể trốn thoát.

Nhưng, khi Sở Mặc đánh chết người cuối cùng là hậu nhân của HồngHoang lão tổ đã gần tới cảnh giới Đại Thánh, tên tu sĩ Thánh cảnh đỉnh này rít lên một tiếng vô cùng bi phẫn:

- Sở Mặc, ta là con cháu dòng chính của Hồng Hoang gia tộc, ngươi dám giết ta, lão tổ tất sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn!

Ầm!

Sở Mặc một cước đá vào đầu tên này, làm đầu của gã ta nổ nát bét.

Trong nháy mắt người ở đây ngã xuống, một bóng dáng tản ra khí tức vô cùng tang thương cổ xưa trong nháy mắt đã xuất hiện ở đó, đôi mắt mạnh mẽ phát ra âm thanh của Đại Đạo trời long đất lở:

- Người nào dám giết hậu nhân của bản tôn?

Nói xong, một cái tát chụp về phía Sở Mặc:

- Tiểu súc sinh, chết đi!

Thanh âm này gần như thấu cả tràng vực của Sở Mặc, muốn toàn bộ thế giới chấn động đến mức sụp đổ.

Thương Khung Thần Giám trên người Sở Mặc phát ra quầng sáng phong ấn thanh âm này lại.

Nhưng một tiếng nói này vẫn chấn động một chút tới Thiên giới ởphương xa, kinh động đến mức vô số người bay từ Thiên giới ra ngoài, bay về phía này.

Trong thân thể của Sở Mặc, bảy viên tinh thần nhẹ chấn động, sau đó trên người hắn phát ra một lực lượng cường đại không thể tưởng được. Mặt trên Thí Thiên đang cầm trong tay trong nháy mắt sáng lên một tia hồng quang chói mắt đến mức không thể nhìn thẳng, chém về phía ảo ảnh kia.

Phụt!
Bình Luận (0)
Comment