Thị Vệ Của Ta Là Thiếu Niên Tướng Quân

Chương 17

Vì chuyện lần trước, Nhu phi nương nương và Bát tỷ tỷ có lẽ hơi áy náy, đều không đến, chỉ sai người đưa lễ vật tới.

 

Tạ quý phi ngược lại là người thẳng tính, hoàn toàn không để bụng, nắm tay ta dặn dò đi dặn dò lại, nói ở cùng phu quân, phải mạnh mẽ bảy phần lại dịu dàng ba phần, ngàn vạn lần đừng để hắn bắt nạt.

 

Ta không nhịn được cười.

 

Lễ quan bẩm báo giờ lành, ta vịn tay thị nữ đứng dậy, quỳ lạy mẫu phi bên cạnh.

 

Mẫu phi nhìn ta, trong mắt có nước mắt, nhưng chỉ mỉm cười mãn nguyện và không nỡ.

 

Bà khẽ nói với ta: "Những gì mẫu phi không có được, nguyện A Điềm của ta đều được như ý nguyện."

 

85

 

Đêm nay không có trăng, mây đen dày đặc giăng kín bầu trời, dường như cũng muốn nhuộm một chút phồn hoa náo nhiệt của nhân gian.

 

Chén rượu qua lại, tiếng cười nói vang trời, yến tiệc náo nhiệt đến tận khuya, mãi đến khi hoàng thượng hoàng hậu và mẫu phi đều hồi cung trước, khách khứa mới lần lượt cáo từ ra về.

 

Ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Trong phòng đốt hương hợp hoan ấm áp, không ngửi thấy chút mùi than nào, lò sưởi ấm áp như mùa xuân.

 

Lan Thư đỡ ta, ngồi xuống bên mép giường khảm đá thạch lựu, ta vội vàng thả lỏng gân cốt đã căng cứng cả ngày.

 

Ngoài cửa có người khẽ gõ cửa, Lan Thư đi qua, khi trở về thì xách theo một hộp đựng thức ăn sơn son thếp vàng.

 

"Công chúa, Phò mã sai Trường Phong đưa chút điểm tâm đến ạ", Lan Thư vừa nói vừa bày từng đĩa điểm tâm trong hộp thức ăn lên bàn, cười cười trêu chọc, "Phò mã nói thấy công chúa buổi tối dùng bữa không nhiều, nên sai người đưa đến để người lót dạ trước. Ngài ấy tiếp đón xong khách khứa phía trước sẽ qua ngay".

 

Ta bỗng thấy mặt nóng ran, đưa tay lấy một cái bánh hoa hồng, cắn nhẹ một miếng, bánh xốp mềm thơm phức.

 

"Nói ra thì, Phò mã gia tuy là võ tướng nhưng cũng thật chu đáo", Lan Thư rót cho ta một chén trà ấm.

 

Ta nhận lấy chén trà, ngẩng đầu hỏi: "Mặc Nghiên đâu rồi?"

 

"Chắc là đang ở phòng bếp lớn trông coi ạ", Lan Thư suy nghĩ một chút, hình như cũng đã một lúc rồi chưa thấy Mặc Nghiên, "Dọn đến phủ đệ mới, thêm không ít người hầu, tuy đều là người nhanh nhẹn từ trong cung ra, nhưng ít nhiều cũng cần thời gian để quen việc".

 

Trong lòng ta dâng lên một nỗi bất an mơ hồ, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không yên tâm.

 

"Lan Thư, bảo Trường Phong đến canh giữ ở cửa, ngươi đi tìm Mặc Nghiên xem sao".

 

Lan Thư vâng dạ, đi ra ngoài gọi người.

 

Nhưng đợi một lúc lâu, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.

 

Cảm giác nguy hiểm chợt dâng lên từ sống lưng, ta lập tức đứng dậy, còn chưa kịp quay người lại, một lưỡi d.a.o lạnh lẽo đã quấn lấy cổ ta như rắn độc.

 

"Cửu công chúa, đã lâu không gặp".

 

Đồng tử ta hơi co lại.

 

Là Tang Đồ.

 

Một chiếc xe gỗ mộc mạc, chất đầy vải vóc và hành lý, lặng lẽ ra khỏi thành.

 

Ta bị giấu trong đống vải vóc bốc mùi ẩm mốc, miệng bị nhét đầy vải.

 

Ra khỏi thành, Tang Đồ trùm khăn vải màu xám liền bỏ xe lại, lôi ta ra, trói sau yên ngựa, thúc ngựa phi nhanh.

 

Con ngựa này rất gầy, xương sống gồ ghề cọ vào bụng ta khiến ta buồn nôn không ngừng.

 

Tang Đồ liếc xéo ta một cái đầy vẻ chán ghét, có lẽ cũng sợ ta sặc chết, liền đưa tay giật miếng vải trong miệng ta ra.

 

Ta bị xóc nảy đến choáng váng, nôn ọe một hồi lâu, rồi lại ho sặc sụa, một lúc sau mới thở hổn hển lấy lại được hơi thở, nghiến răng nói:

 

"Có thể bắt cóc được bổn cung ngay trước mắt Ninh Dịch, ngươi cũng coi như có chút bản lĩnh".

 

Tang Đồ cười lạnh: "Trong những ngày Cửu công chúa chuẩn bị hôn sự, Tang mỗ cũng không hề nhàn rỗi. Hơn nữa ta đã dám một mình đến Nam triều nghị hòa, thì tự nhiên có chỗ dựa vững chắc".

 

Ta giật mình, xem ra trong hoàng thành này, vẫn còn tàn dư của phản loạn.

 

Ta lại ho khan một tiếng, suy nghĩ một chút rồi chế nhạo: "Bổn cung nhớ Tang Đồ đại nhân rất coi thường nữ nhân, sao giờ lại tốn nhiều công sức như vậy để bắt cóc một nữ nhân?".

 

"Cửu công chúa không cần dùng lời lẽ khích tướng", Tang Đồ nghiêm mặt, nhìn trời đầy vẻ bực bội, "Chỉ có thể nói, đây là số mệnh mà Cửu công chúa phải gánh chịu".

 

Ta nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn bầu trời đầy mây đen, trong lòng đã hiểu rõ.

 

"Ồ? Nói vậy là sao?".

 

"Nữ nhân dựa dẫm vào nam nhân mà sống, cùng vinh cùng nhục", giọng Tang Đồ the thé, cay nghiệt, "Nam nhân gây thù chuốc oán bên ngoài, nữ nhân tự nhiên phải thay họ gánh chịu".

 

Ta không nhịn được mà trợn trắng mắt.

 

Anan

Đột nhiên, một cảm giác lạnh lẽo rơi trên mặt.

 

Giữa vùng đất hoang vu tối tăm, tuyết trắng bắt đầu rơi.

 

Lòng ta hoảng hốt, cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, ép mình phải tỉnh táo và bình tĩnh.

 

Người làm việc trái với đạo trời, trời cao sẽ không dung tha.

 

Đừng sợ.

 

"Tang Đồ đại nhân làm vậy, bổn cung sẽ xem thường ngươi đấy".

Bình Luận (0)
Comment