Thị Vệ Của Ta Là Thiếu Niên Tướng Quân

Chương 18

Ta cố gắng ngẩng đầu, len lén quan sát vẻ mặt của Tang Đồ, thấy hắn khó chịu, cằm nghiến chặt, liền vội vàng thêm dầu vào lửa.

 

"Tây Cương thần phục Nam triều, cho dù trong lòng có bất mãn, cũng nên đường đường chính chính đối đầu mới phải, sao cứ phải dùng mấy chiêu trò bỉ ổi không ra gì thế?".

 

"Câm miệng!".

 

Tang Đồ cuối cùng cũng không nhịn được mà gầm lên.

 

"Phụ thân ngươi là tên hoàng đế chó chết, phu quân là Ninh Dịch, ngươi đáng đời phải chịu như vậy! Đây là số mệnh của ngươi!".

 

"Số mệnh của bổn cung, do bổn cung định đoạt".

 

Ta bình tĩnh cắt ngang lời hắn đang gào thét đầy phẫn nộ.

 

Hắn sững người, sau đó cười lớn đầy vẻ dữ tợn, cười rồi cười, giọng hắn dần nhỏ lại, nụ cười cũng dần đông cứng.

 

Ta quay đầu sang một bên.

 

Có tiếng vó ngựa từ xa đến gần, mạnh mẽ, như sấm rền đang nhanh chóng áp sát.

 

Tang Đồ quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà chửi thề một tiếng.

 

Cách đó không xa, Ninh Dịch một thân hỷ phục đỏ rực, giữa trời tuyết trắng xóa như ngọn lửa hừng hực, cưỡi ngựa đuổi theo.

 

Gió lạnh thổi tung vạt áo và mái tóc đen nhánh của chàng, Ninh Dịch buông lỏng dây cương, đứng thẳng trên lưng ngựa, giơ tay lên b.ắ.n tên.

 

"Vút—" Tiếng xé gió vang lên, uy lực như sấm sét ập đến.

 

Tang Đồ kéo mạnh dây cương, đột ngột đổi hướng, con ngựa hí vang thảm thiết, hắn cúi người, nửa thân mình gần như treo trên lưng ngựa, mới miễn cưỡng tránh được mũi tên này.

 

Hắn tức giận, rút d.a.o găm cắt đứt sợi dây trói ta, lôi ta lên, chắn trước người, chỉ lộ ra đôi mắt âm u độc ác.

 

Lưỡi d.a.o găm kề sát cổ ta.

 

Ninh Dịch càng lúc càng gần, nhưng không dễ dàng b.ắ.n tên nữa.

 

"Nghe nói Ninh tướng quân sát phạt quyết đoán, b.ắ.n tên trăm bước xuyên dương, không bằng hôm nay để ta được mở rộng tầm mắt, xem một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t hai con chim như thế nào?", Tang Đồ siết chặt cánh tay, lưỡi d.a.o đã chạm vào da thịt ta.

 

"Tang Đồ đại nhân tự mình muốn chết, không cần kéo phu nhân ta theo", Ninh Dịch lạnh lùng đáp, vẻ mặt nghiêm trọng.

 

"Hahaha, chuyện này đâu phải do Ninh tướng quân định đoạt, nhìn tân hôn thê tử của mình c.h.ế.t cùng nam nhân khác, Ninh tướng quân chắc hẳn sẽ thấy buồn nôn lắm đấy".

 

Tranh thủ lúc Tang Đồ đang nói, ta nhìn Ninh Dịch, khẽ liếc mắt xuống dưới.

 

Ninh Dịch hiểu ý, lặng lẽ đặt một mũi tên lên cung.

 

"Tang mỗ có thể khiến Ninh tướng quân buồn nôn, cũng coi như c.h.ế.t không tiếc nuối".

 

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tang Đồ vừa dứt lời, còn đang cười nhạo, ta đột nhiên vùng vẫy tay bị trói về phía bên phải.

 

Ngay sau đó, mũi tên của Ninh Dịch liền sượt qua sợi dây, bay vào màn đêm đen kịt.

 

Cổ tay ta bỗng nhiên được thả lỏng, chưa kịp để Tang Đồ đang kinh hãi lấy lại tinh thần, ta khẽ vuốt nhẹ bộ phận cơ quan trên cổ tay, cây kim bạc lặng lẽ ghim vào bụng Tang Đồ.

 

"Ư—"

 

Tang Đồ ưmột tiếng, thân hình lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống.

 

Hắn hoàn hồn, nghiến răng chịu đựng, cổ tay đột nhiên dùng sức siết chặt, định cắt đứt cổ họng ta.

 

Trong tích tắc, nguy hiểm cận kề.

 

Lại một mũi tên chí mạng sượt qua tai ta, mang theo tiếng xé gió sắc bén, ghim thẳng vào giữa trán hắn.

 

Tang Đồ không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

 

Thời gian của hắn, trong nháy mắt chậm lại, cho đến khi dừng hẳn.

 

Hắn trừng lớn mắt, như một bao cát xẹp lép, ngã phịch xuống đất.

Anan

 

Con ngựa bị giật mình, hí vang rồi ưỡn hai chân trước lên, ta vội vàng túm lấy yên ngựa, suýt chút nữa thì bị hất xuống.

 

Ninh Dịch nhảy lên, điểm nhẹ lên lưng ngựa, bay người ra, cánh tay rắn chắc ôm lấy eo ta, ôm ta xoay người một cái, đã vững vàng đáp xuống lưng ngựa của chàng.

 

Chỉ trong vài nhịp thở, đã đổi thay trời đất.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, ném chiếc bánh hoa hồng bị ta bóp nát trong lòng bàn tay xuống đất phủ đầy tuyết mỏng.

 

"May mà chàng đến kịp, nếu không tuyết rơi dày che mất dấu vết, thật sự rất khó xử", ta cố gắng nói bằng giọng điệu thoải mái.

 

Ninh Dịch từ phía sau ôm chặt ta, cằm áp vào cổ ta.

 

"Xin lỗi, là ta sơ suất, để nàng gặp nguy hiểm".

 

Giọng chàng hơi run, nhịp tim dồn dập truyền đến qua lớp áo.

 

Ta lắc đầu: "Sao có thể trách chàng được, chàng cũng là hôm nay mới chuyển đến phủ này mà".

 

"Dù sao đi nữa, để nàng gặp nguy hiểm, chính là lỗi của ta".

 

Giọng Ninh Dịch trầm thấp, đầy vẻ tự trách, rơi vào tai ta, hơi thở của chàng từ phía sau dịu dàng mà bá đạo bao bọc lấy ta, ta dần dần yên lòng.

 

Vùng đất hoang vu phía bắc kinh thành, vắng lặng không một bóng người, chỉ có ánh đuốc trên vọng lâu xa xa, le lói trong đêm.

 

Vó ngựa giẫm lên lớp tuyết mềm mại, phát ra tiếng kêu ken két.

 

"Dấu vết đến gần cửa Nam thành thì quay đầu, nàng đã làm gì vậy?", Ninh Dịch khẽ hỏi.

 

"Ta nghe thấy giọng của Tống Ký, liền đoán hắn muốn ra khỏi thành từ cửa Nam, vòng qua phía Tây. Chắc hẳn hắn đã nhiều lần dò đường, rất quen thuộc", ta tựa vào lòng Ninh Dịch, chậm rãi trả lời, "Vì vậy ta liền dùng hết sức vùng vẫy".

Bình Luận (0)
Comment