Thị Vệ Của Ta Là Thiếu Niên Tướng Quân

Chương 19

"Thực ra bị trói rất chặt, vùng vẫy cũng vô ích, bên ngoài chắc chắn không nhận ra điều gì khác thường, chỉ có thể cảm nhận chút ít từ sự rung lắc của xe gỗ, hắn không chịu nổi sự nghi ngờ, lại không tiện lôi ta ra đánh ngất giữa đường, để cho chắc chắn, chỉ có thể đổi sang đi cửa Bắc".

 

Ninh Dịch khẽ cười.

 

"Phía Bắc không có cây cối, cũng không có nhà cửa, hôm nay lại không có sao để quan sát, chỉ cần ta liên tục phân tán sự chú ý của hắn, tốc độ của hắn sẽ chậm lại dần dần".

 

"Còn lại, chỉ có thể giao cho phu quân của ta".

 

"Hóa ra nữ Gia Cát Lượng lợi hại nhất Nam triều, chính là phu nhân của ta", Ninh Dịch bị giọng điệu khoe khoang của ta chọc cười, khóe mắt mày đều mang ý cười, "Phu nhân không đi làm quân sư, thật là uổng phí tài năng".

 

19

 

Vào cửa thành đèn đuốc sáng trưng, thủ lĩnh quân phòng thủ kinh thành đang lục soát nghiêm ngặt khắp nơi nghênh đón.

 

Trời lạnh như vậy mà trán ông ta đầy mồ hôi, ta thấy hơi không đành lòng, liền an ủi vài câu.

 

Sau khi xác nhận ta và Ninh Dịch bình an vô sự, chân ông ta mềm nhũn, niệm một câu A Di Đà Phật, liền vội vàng chạy vào hoàng cung báo tin.

 

Từ cửa thành đến đường chính cũng chỉ một đoạn đường ngắn, những cửa hàng vốn đóng cửa im ỉm, có người gan dạ, đã bắt đầu bày bàn ghế, nhóm lửa, nấu nướng bữa khuya náo nhiệt.

 

Đi qua vài quầy hàng rong thơm phức, bụng ta cuối cùng cũng không nhịn được mà kêu lên một tiếng "ọt ọt".

 

Ninh Dịch bật cười, ghé sát tai ta khẽ hỏi: "Điểm tâm không ăn à?".

 

"Đều nôn hết rồi", ta bĩu môi, mặt mày tái mét.

 

Ninh Dịch chỉ vào một quán mì nhỏ ven đường.

 

"Sủi cảo thịt tươi nhà này cũng được, muốn thử không?".

 

Phải nói rằng, hai người mặc hỷ phục ngồi ăn ở quán ven đường quả thật rất nổi bật.

 

Bát sủi cảo nóng hổi nhanh chóng được bưng lên, ta múc một viên, thổi thổi, cẩn thận cắn một miếng.

 

Vỏ mỏng nhân đầy, nước dùng thơm ngon, vỏ sủi cảo mềm mịn vô cùng, cứ thế trôi tuột xuống bụng, cái bụng trống rỗng lúc này mới được lấp đầy.

 

Ninh Dịch chống cằm, hứng thú nhìn ta.

 

"Trước đây ta luôn nghĩ, nếu có một ngày, nàng có thể nhìn ta cười như vậy thì tốt biết mấy".

 

Ta đưa tay, đặt lên mu bàn tay chàng, cảm nhận hơi ấm chân thật khi hai bàn tay chạm nhau.

 

Chàng nắm ngược lại, siết c.h.ặ.t t.a.y ta trong lòng bàn tay.

 

"Đây là đói bụng nên ra ngoài ăn khuya à?", ông chủ quán mì vui vẻ đi tới, vẻ mặt hiểu biết, "Ta hiểu mà, động phòng hoa chúc, tốn sức lắm, rất dễ đói bụng".

 

"Khụ khụ!", ta bị sặc, ho sặc sụa, xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng.

 

Ninh Dịch ngồi dịch lại gần, nhẹ nhàng vỗ lưng ta, cười không ngớt, nhưng dái tai lại đỏ ửng.

 

Bị ta huých khuỷu tay, chàng ho nhẹ một tiếng, vội vàng nghiêm mặt nói:

 

"Lão tiên sinh đừng trêu chúng ta nữa, phu nhân ta mặt mỏng, lát nữa lại giận đấy".

 

Ông chủ cười lớn, bưng từ bếp lò ra một bát bánh gạo nếp đậu đỏ.

 

"Hôm nay tiệm nhỏ xin tặng hai vị tân nhân một phần điểm tâm, chúc hai vị giống như bánh gạo nếp này, ngọt ngào... ừm..."

 

Ông ta gãi đầu suy nghĩ một chút, "...dính chặt lấy nhau! Ừm!".

 

Ta phì cười.

 

Trở về công chúa phủ, Lan Thư và Mặc Nghiên cố nén nước mắt chạy đến, xem xét ta từ trên xuống dưới, thấy ta không sao mới quỳ xuống tạ tội.

 

Hai nha đầu này cũng vừa mới tỉnh lại sau khi bị trúng thuốc mê, ta thấy hơi áy náy, bảo các nàng đi nghỉ ngơi, ai ngờ hai người nhất quyết không chịu rời ta nửa bước.

 

Ta suy nghĩ một chút, nếu để hai nha đầu này nhìn thấy vết thương trên người ta, e rằng cả đời các nàng sẽ không thể vượt qua được nỗi ám ảnh này. Vậy nên đành bảo các nàng canh giữ ở cửa.

 

Ta tắm rửa xong, mặc lại áo lót, mới đi vòng ra sau bình phong, Lan Thư và Mặc Nghiên nhanh nhẹn lau khô tóc cho ta, rồi dìu ta đến phòng tân hôn.

 

Đẩy cửa phòng trong ra, Ninh Dịch đã đợi sẵn ở đó.

 

Anan

Mới chỉ qua vài canh giờ, quay lại nơi này, cũng chỉ thêm một người, căn phòng này bỗng chốc trở nên chật chội.

 

Trên bàn vẫn bày bình rượu hợp cẩn, Ninh Dịch rót đầy hai chén rượu, ngồi bên mép giường, uống rượu giao bôi với ta.

 

Hai chén rượu chạm vào nhau vang lên tiếng leng keng thanh thúy, hơi thở quấn quýt lấy nhau trong chốc lát, theo rượu trôi xuống bụng, lại kéo giãn khoảng cách.

 

Tim ta đập thình thịch.

 

Ninh Dịch đặt chén rượu xuống, nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng kéo ống tay áo ta lên.

 

Ta như bị bỏng mà rụt tay lại, nhưng hơi nóng lại lập tức lan ra khắp tứ chi, tập trung ở dái tai, thiêu đốt khiến ta đứng ngồi không yên.

 

"Đừng sợ, ta xem vết thương của nàng", giọng chàng ôn nhu, hơi khàn.

 

Ta không né tránh nữa, đặt tay vào lòng bàn tay chàng, Ninh Dịch kéo ống tay áo lên, nhìn cổ tay ta.

 

"Đều bầm tím cả rồi", chàng cau mày, ánh mắt đầy đau lòng.

 

"Không sao", ta rút tay về, gượng cười lắc đầu với chàng.

Bình Luận (0)
Comment