Thị Vệ Của Ta Là Thiếu Niên Tướng Quân

Chương 24

“Đây đều là giống do Hiền Thành công chúa mang về, cách trồng trọt giống Giang Chân trên đất đỏ ở Thục này cũng là do Hiền Thành công chúa cùng thân tín tự tay dạy bảo.” Người đàn ông vui vẻ giải thích, giọng nói đầy sự ngưỡng mộ và tiếc nuối, “Tiếc là… hồng nhan bạc mệnh.”

 

Hiền Thành công chúa.

 

Cái tên này như một tiếng sấm từ ký ức xa xăm, đột nhiên vượt qua mấy chục năm, đánh thẳng vào ta, khiến ta như hóa đá, sững sờ tại chỗ.

 

Nói ra thì, Hiền Thành công chúa là cô mẫu lớn tuổi nhất của ta.

 

Nhiều năm trước khi ta ra đời, vì hòa bình giữa Miên Thành và Trung Nguyên, nàng đã bị hoàng tổ phụ gả đến Miên Thành, nơi lúc bấy giờ ẩm thấp và quỷ quái.

 

Hoàng tộc Miên Thành đầy dã tâm, nội loạn không ngừng, chưa đầy hai năm sau khi gả đến, Hiền Thành công chúa đã bị hành hạ đến mức chỉ còn da bọc xương, phụ hoàng khi đó còn là thái tử, không đành lòng, đã lấy cớ để công chúa về thăm nhà để đón nàng về Thục dưỡng bệnh.

 

Nhưng không ngờ, Miên Thành Vương lại dẫn quân xâm lược Thục Trung với danh nghĩa đoạt lại hoàng hậu, chiếm ba thành biên giới, Hiền Thành công chúa tự thấy tội lỗi sâu nặng, đã uống rượu độc tự vẫn.

 

Ninh Dịch thấy sắc mặt ta không tốt, liền bước đến, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.

 

“Chàng biết không? Mỗi lần đến hoàng lăng tế tổ, phụ hoàng đều đứng lặng rất lâu trước bài vị của cô mẫu.”

 

Lúc nhỏ ta không hiểu chuyện, có lần thấy phụ hoàng đứng trước bài vị như hóa đá, tò mò lại gần.

 

Chỉ nghe thấy phụ hoàng lẩm bẩm, đó là tiếng thở dài cam chịu đã trải qua sinh tử, trải qua năm tháng dài đằng đẵng mài giũa và tôi luyện.

 

Người nói, “Công chúa sinh ra là để c.h.ế.t vì xã tắc.”

 

“Hoàng tỷ, là ta sai rồi.”

 

Từ trước đến nay, nữ nhi hoàng tộc, tứ hải cửu châu, lưu lạc khắp nơi.

 

Nhưng ta không ngờ rằng, thứ trái đắng ấy lại nảy mầm thành một màu xanh tươi mới trên núi rừng Thục Trung.

 

Ta siết chặt tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.

 

Sai rồi.

 

Phụ hoàng đã sai rồi.

 

Phải là, công chúa sinh ra là vì xã tắc.

 

Đã hưởng lộc của thiên hạ, thì không nên bị giam cầm trong một phương trời, dùng hôn nhân làm vật hi sinh duy nhất.

 

Trời đất bao la, trăng sáng ngàn dặm, những gì sinh sôi nảy nở giữa núi rừng chúng sinh, mới chính là gốc rễ của xã tắc.

 

35

 

Đến Miên Trúc, ta và Ninh Dịch rời khỏi đoàn xe, vào thành.

 

Hỏi thăm được quân đội của cậu ta hiện đang đóng quân ở đây để nghỉ ngơi, ta và Ninh Dịch lần lượt dò hỏi, không ngờ lại bị phớt lờ.

 

“Quan coi sóc kho vũ khí họ Chu? Chưa nghe nói bao giờ, đi đi đi.”

 

Trong quân đội người đông đúc, người thì oẳn tù tì uống rượu, người thì đánh nhau ẩu đả, thậm chí có chỗ, mấy người nằm dài dưới gốc cây, miệng thì chửi bới người đang hì hục đóng cọc gỗ bên cạnh.

 

Ninh Dịch cau mày, ánh mắt lạnh như băng.

 

Ta kéo tay hắn, “Đừng manh động, lát nữa tìm quan trên hỏi tội là được.”

 

Hỏi thăm nhiều người, đều không ai từng nghe nói, nghi ngờ trong lòng ta càng lúc càng lớn.

 

Mãi cho đến khi đi đến gần nhà bếp của doanh trại, mới có một ông lão với khuôn mặt đầy sẹo và nếp nhăn, khó khăn đảo mắt, gật đầu.

 

“Cô nương nói… chắc là lão Chu.”

 

“Ông ấy bây giờ đang coi chuồng ngựa, chỗ đó bẩn thỉu, cô nương còn muốn đến xem sao?”

 

Lòng ta nặng trĩu, nghi ngờ và chua xót kéo ta đi, bước chân càng lúc càng nhanh.

 

Chuồng ngựa cách đó không xa, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi khiến ta vô thức lùi lại một bước.

 

Trong chuồng ngựa ở phía xa, có một bóng người còng lưng, ông lão tóc mai điểm bạc, đang gắng sức dùng một cây chổi lớn quét dọn mặt đất.

 

Ta há miệng, giọng nói khàn đặc.

 

“Xin hỏi, lão tiên sinh Chu Hồng Sinh có ở đây không?”

 

Gọi hai tiếng, ông lão mới chậm rãi thẳng lưng, ánh mắt mơ màng, không có tiêu cự.

Anan

 

“Cô nương… tìm ta sao?”

 

Quả thật là ông ấy, ta sững người.

 

Không kịp nghĩ nhiều, ta chạy đến, nước mắt đã lưng tròng.

 

“Cậu, là con, con là con gái của Chu Thư Dung.”

 

Chắc hẳn đã trải qua quá nhiều sóng gió lạnh lẽo, ông lão vẫn thờ ơ, không có phản ứng gì.

 

Mãi cho đến khi ta lấy chiếc vòng bạc ra.

 

Ông run rẩy đưa tay, nước mắt tuôn trào từ đôi mắt già nua, môi mấp máy hồi lâu, mới khó khăn thốt ra một câu.

 

“A Điềm?”

 

Nước mắt tuôn rơi, ta nghẹn ngào, cố gắng nở nụ cười.

 

“Sao cậu biết con tên A Điềm?”

 

Cậu nhìn ta đầy yêu thương, giơ tay muốn xoa đầu ta, rồi lại rụt rè thu về, nhất thời không biết đặt tay ở đâu.

 

Ta vội vàng nắm lấy bàn tay đầy chai sạn, nứt nẻ của ông.

 

“Trước kia… A Dung thường nói, nếu có con gái thì tốt biết mấy, sẽ đặt tên là A Điềm, nhất định phải nuôi con bé… ngọt ngào như quả táo tàu.”

 

Nước mắt ta lã chã rơi.

 

Sao thưa thớt, trên mái tranh treo một vầng trăng khuyết.

 

Cậu gần như dốc hết gạo trong nhà, cũng chỉ đổ đầy được mấy cái bát sứt mẻ, lúng túng xoa tay, không biết phải làm sao.

Bình Luận (0)
Comment