Thị Vệ Của Ta Là Thiếu Niên Tướng Quân

Chương 25

“Không biết các con sẽ đến, trong nhà cũng không có gì để tiếp đãi.”

 

“Thôi mà cậu, đừng bận tâm nữa, mau ngồi xuống đi.” Ta kéo cậu ngồi xuống, tỉ tê trò chuyện.

 

Một lát sau, Ninh Dịch từ bên ngoài mang về thịt kho tàu, gà quay gói giấy dầu, còn xách theo một vò rượu.

 

Rượu quá ba tuần, không khí đang vui vẻ, ta nhìn căn nhà tranh đơn sơ đến mức không thể che mưa che nắng, không nhịn được lại hỏi câu hỏi mà cậu không chịu trả lời ban ngày.

 

“Cậu, là ai đã hại cậu đến nông nỗi này?”

 

Cậu vẫn mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt an phận thủ thường.

 

“Già rồi, không còn dùng được nữa, cơ hội tự nhiên phải nhường cho người trẻ.”

 

Ninh Dịch vốn im lặng uống rượu cùng cậu, lúc này cũng lên tiếng hỏi, “Cậu tuổi còn chưa đến bốn mươi, hiện giờ quan coi sóc kho vũ khí ở Thục Trung còn lớn tuổi hơn cậu.”

 

Ánh mắt hắn kiên định, mang theo sự an ủi khiến người ta yên tâm.

 

“Cậu không cần lo lắng, cứ nói cho chúng con sự thật đi.”

 

Cậu khựng lại, cười khổ hồi lâu, mới vỗ đùi.

 

“Thôi được.”

 

“Mọi chuyện… bắt đầu từ khi tên Vương Hoan kia nắm quyền ở Thục Trung.”

 

Tri phủ Thục Trung Vương Hoan, mười năm trước nhậm chức, vậy mà chưa từng được thăng quan hay điều động, vốn đã trở thành “đế” ở Thục Trung.

 

Đường vào đất Thục khó khăn, hắn độc quyền buôn bán, thao túng giao dịch, mua bán chức quan, cài cắm tay chân khắp Thục Trung, nịnh trên dối dưới, đã móc ruỗng Thục Trung từ lâu.

 

Ngay cả khi Tây Cương xâm lược, bọn chúng không chỉ bóc lột dân tị nạn một cách tàn nhẫn, mà còn mở đường cho Tây Cương.

 

Ta và Ninh Dịch càng nghe càng kinh hãi, sắc mặt cả hai đều tối sầm lại.

 

“Nhưng mà thế lực của Vương Hoan quá lớn, nghe nói chỗ dựa sau lưng là hoàng tộc. Có vài người gan lớn, bị dồn ép quá muốn đi tố cáo hắn, sau đó đều biến mất không dấu vết.” Cậu tức giận đến mức run người, nước mắt tuôn rơi, liên tục đập bàn.

 

“Sao cậu không nói chuyện bị giáng chức trong thư nhà cho mẫu phi?” Ta nghe mà kinh hãi.

 

Cậu thở dài, lắc đầu, “A Dung đã đủ khổ rồi, còn không biết tên Vương Hoan kia có bao nhiêu dây mơ rễ má trong triều, ta sao nỡ liên lụy A Dung.”

 

“Hành vi như vậy… thật quá đáng.” Cảm giác bất lực to lớn từ cậu bao trùm lấy ta, ta rót thêm rượu cho cậu, “Cậu yên tâm, đã biết chuyện này, con tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

 

Từ biệt nhà cậu, ta và Ninh Dịch tá túc ở một quán trọ thuận tiện đi lại.

 

Lúc chia tay, cậu nhất quyết tặng cho chúng ta mấy món vũ khí mà ông cất giữ cẩn thận.

 

“Nhiều món là do ngoại tổ các con tự nghiên cứu chế tạo ra, lúc từ chức ta muốn nộp lên trên, nhưng bọn họ nói là đồ đồng nát không chịu nhận, vậy thì cho các con chơi đi.”

 

Ánh mắt ông đầy hoài niệm, người đàn ông đã chịu đựng quá nhiều đau khổ này, lại luôn đối xử chân thành với những thứ mà người khác coi thường.

 

“Cậu đừng lo, con đã liên lạc với người cũ, sẽ có người đến an bài chăm sóc cậu.”

 

Chắc hẳn là nhìn ra sự buồn bã của ta, Ninh Dịch dịu dàng an ủi.

 

“Ninh Dịch,” đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, ta dừng bước, nhưng lông mày vẫn không thể giãn ra, “Ta muốn về sớm một chút.”

 

“Quá nhiều người đang chịu khổ, sức lực của chúng ta quá nhỏ bé, ta muốn trở về, mượn thêm sức mạnh.”

 

Hắn nhìn ta, đôi mắt như ánh trăng sáng, chứa đựng sự ăn ý và tán thưởng không cần nói ra.

 

“Được, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành.”

 

24

 

Anan

Đêm khuya gió lớn, khung cửa sổ cũ kỹ của quán trọ kêu lên những tiếng “cạch cạch”.

 

Vừa thiu thiu ngủ, đột nhiên bị Ninh Dịch nhẹ nhàng bế lên.

 

Ta mơ màng rơi vào vòng tay quen thuộc và ấm áp, theo bản năng dụi vào hõm cổ hắn.

 

“Đừng quậy.”

 

Môi hắn áp vào tai ta, thì thầm, khiến ta tê dại.

 

“Có người đến.”

 

Ta lập tức tỉnh táo.

 

Bên ngoài trừ tiếng gió rít, không một bóng người.

 

Ninh Dịch ôm ta, nhẹ nhàng nhảy qua mái hiên, sau vài bước di chuyển, im lặng đáp xuống tảng đá xanh trên vách núi đối diện.

 

Đứng vững, ta quay đầu nhìn lại, vội vàng che miệng.

 

Dưới quán trọ nhỏ bé, có gần bốn mươi, năm mươi người mai phục đen kịt, như những con giòi lúc nhúc trong bóng tối.

 

Ngay sau đó, lửa bùng lên, hàng chục mũi tên tẩm dầu đang cháy, đồng loạt b.ắ.n vào cửa sổ quán trọ.

 

Cả quán trọ chìm trong biển lửa.

 

Tim ta như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ta cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động.

 

Ninh Dịch lại vòng tay ôm eo ta, giữ chặt ta trong lòng.

 

“Đi thôi, bọn chúng phát hiện ra có gì đó không ổn, sẽ nhanh chóng đuổi theo.”

 

Quả thực, một cuộc tấn công trắng trợn như vậy, tất nhiên sẽ không chỉ có một nhóm người, vừa chạy ra khỏi thành từ chỗ ẩn nấp, đã thấy vô số người trong thành xếp hàng đuổi theo vây bắt chúng ta.

 

Lòng ta chùng xuống.

 

“Cậu thì sao?”

 

Ninh Dịch bình tĩnh kéo ta ẩn nấp, ước lượng số lượng và sức chiến đấu của đối phương, “Mục tiêu của bọn chúng là chúng ta, chỉ cần chúng ta chưa sa lưới, bọn chúng sẽ giữ cậu để uy h.i.ế.p chúng ta.”

Bình Luận (0)
Comment