Ta lập tức hiểu ý, không hỏi thêm nữa, chỉ tập trung đi theo hắn vòng vo ẩn nấp, tiến vào rừng sâu.
Núi non Thục Trung trùng điệp, địa thế phức tạp, tuy ta và Ninh Dịch không quen thuộc địa hình, nhưng may mắn là đường hẹp nhiều, chọn đường mà đi, hai người lại nhanh nhẹn, đám người truy đuổi đông đảo nhưng tốc độ không thể nhanh được.
Anan
Thân thủ Ninh Dịch lại rất tốt, mấy lần tên áo đen dẫn đầu vung đao c.h.é.m tới, Ninh Dịch đỡ eo ta, ta ôm chặt cổ hắn, leo trèo trên vách đá, chỉ cần nhẹ nhàng điểm một cái, đã đổi sang tảng đá khác.
Trong chốc lát cũng không để đối phương chiếm được thế thượng phong.
Cứ như vậy giằng co truy đuổi mấy canh giờ, cả con đường vào Thục Trung đều tràn ngập không khí nguy hiểm.
Lúc trời tờ mờ sáng, tên áo đen phía sau gần nhất đột nhiên cười lớn một tiếng quái dị.
Ninh Dịch đột ngột dừng bước.
Ta ngẩng đầu nhìn, con đường vốn thông thoáng trước mặt, bị những tảng đá lớn chặn lại.
Đá lở.
Hai bên là vách núi dựng đứng, độ dốc rất lớn, như một con quái vật há miệng rộng.
Nhưng con đường duy nhất trước mắt đã bị đá lớn lấp kín.
Đám người truy đuổi phía sau đang dần áp sát, trời đã sáng, nhưng bóng tối như ma quỷ đang ập đến trước mắt.
Ninh Dịch cầm kiếm, đánh ngã hai tên áo đen gần nhất, tên áo đen ngã xuống đất, không kêu một tiếng.
“Đều là tử sĩ.”
Ninh Dịch mặt lạnh như băng, nheo mắt, đường nét cứng rắn căng ra, tập trung chú ý đến động tĩnh xung quanh.
“Thật là chịu chi, có thể nuôi dưỡng nhiều tử sĩ như vậy.”
Lòng ta lạnh toát, nhiều tử sĩ như vậy, lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cho dù Ninh Dịch có ba đầu sáu tay, muốn thoát ra ngoài cũng phải mất nửa cái mạng.
Huống chi còn phải kéo theo một mình ta.
Ta hồi hộp nín thở, nhanh chóng nghĩ cách.
Càng ngày càng nhiều tên áo đen xông lên, kiếm của Ninh Dịch sắc bén, ánh bạc bay lượn.
Ta trốn sau lưng Ninh Dịch, với chút may mắn và hy vọng cuối cùng, sốt ruột lục tung gói nhỏ của cậu đưa.
Vật kịch độc, trong vòng năm bước, ắt có thuốc giải. Có lẽ vũ khí của Thục Trung, có thể hóa giải nguy cơ ở Thục Trung.
Bầu trời càng lúc càng sáng, nhìn xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy cung thủ đang chạy như bay đến, áp lực của tử sĩ ở gần cũng ngày càng lớn. Tim ta đập như trống, càng lúc càng chìm xuống.
Lúc này, đầu ngón tay đột nhiên bị một cái móc câu móc vào.
Ta mừng thầm, mặc kệ ngón tay đau nhói, nắm chặt móc câu, kéo ra ngoài.
Là một cái móc sắt.
Cơ hội chỉ có một.
Con ngươi ta co rút, bình tĩnh quan sát, chỉ chờ lúc Ninh Dịch đánh lui một đợt tử sĩ, ta tiến lên nửa bước, nhét móc sắt vào tay hắn.
Kiếm của Ninh Dịch đã nhuốm đầy máu, ánh sáng lạnh lẽo bị một màu đỏ tươi bao phủ, chỉ cảm thấy càng thêm lạnh lẽo đáng sợ.
Hắn giơ tay phải lên, vung kiếm cứa vào cổ họng một người, xoay người, liếc nhìn móc sắt trong tay trái, rồi di chuyển thêm một bước, lại đỡ được một nhát chém.
Nhìn thấy đám cung thủ phía xa đã vào thế sẵn sàng, Ninh Dịch xoay cổ tay, trường kiếm trong tay như con chuồn chuồn tre mang theo sát ý lạnh lẽo, xoay tròn bay múa vào đám người áo đen.
Một chiêu này mang theo sức mạnh liều mạng, khiến tất cả đám người áo đen đang chuẩn bị hành động đều không nhịn được mà lùi lại một bước.
Kiếm vừa ra khỏi tay, Ninh Dịch liền xoay người, một tay ôm lấy ta, móc sắt trong tay phóng ra, móc chắc vào vách núi bên cạnh.
Hắn lấy đà, mượn lực móc sắt, bay lên không trung, vững vàng đáp xuống đỉnh tảng đá lớn chắn trước mặt chúng ta.
Chưa kịp đứng vững, hắn đột nhiên ấn ta nằm sấp xuống chỗ trũng trên tảng đá, lòng bàn tay cẩn thận đỡ lấy đầu ta.
Tiếng mũi tên xé gió sát bên tai chúng ta.
Chỉ trong chốc lát, tảng đá chắn đường bỗng chốc trở thành tấm chắn cho chúng ta. Vô số mũi tên từ phía dưới bay lên với khí thế sấm sét, hoặc bị tảng đá chắn lại, hoặc bất lực rơi xuống phía sau.
Vách núi dựng đứng hai bên trong nhất thời khó mà leo lên được, cung thủ cũng không làm gì được chúng ta, ta và Ninh Dịch có được một chút thời gian nghỉ ngơi.
Tay Ninh Dịch đã bị đá và dây xích cọ xát đến tím bầm, hắn che chở cho ta, lại lui về phía sau một chút.
Chỉ một chút thôi, chân đã rơi vào khoảng không.
Ta sợ hãi rụt người lại, vô tình chạm vào một viên đá vụn trên tảng đá lớn.
Ta và Ninh Dịch đồng thời nín thở.
Chưa đầy hai nhịp thở, viên đá rơi xuống, vang lên một tiếng “ùm” lớn.
Phía sau tảng đá lớn, vậy mà lại là nước.
Ninh Dịch cong môi cười như có như không.
“Là hồ nước bị ngăn lại.”
Ninh Dịch nằm sấp trên tảng đá, đóng móc sắt vào vách núi phía sau, giật giật, xác nhận đã móc chắc chắn, mới đưa đầu kia cho ta, lại quấn dây xích vào cánh tay ta, rồi mới vuốt vuốt mặt ta.