Thích Ta Khó Lắm Sao

Chương 3

Úc Tử Tịnh trở lại phòng thay quần áo còn đang suy nghĩ chuyện của Cận Sương, Ôn Ngọc thấy bộ dạng suy nghĩ miên man của nàng, dò hỏi: "Úc tỷ, làm sao vậy?"

Dù sao nàng tới nơi này cũng sắp ba tháng rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng có tâm sự này của Úc Tử Tịnh.

Úc Tử Tịnh bị nàng hỏi, sửng sốt một chút, sau đó nói: "Không có chuyện gì."

Thấy Ôn Ngọc cùng Tiểu Trương đã đổi xong y phục, tay chân nàng cũng nắm chặt, vẫn chưa ra khỏi phòng thay quần áo, liền bị Diệp Đình nắm lấy.

Diệp Đình mặc một bộ đồ thường ngày màu hồng nhạt, tóc dài xỏa ở phía sau, trang điểm nhạt, mặt mày lộ ra ý cười, nàng lay động tay của Úc Tử Tịnh nói: "Hảo tỷ tỷ của ta, ngươi liền đi một chuyến đi."

Úc Tử Tịnh bị nàng lay đến thất điên bát đảo, duỗi tay một cái: "Ngừng lại ngừng lại dừng lại!"

(Thất điên bát đảo: ngả nghiêng, choáng váng)

Diệp Đình tuổi cùng nàng xấp xỉ, chỉ là mọc ra một gương mặt con nít, còn rất dẻo mồm, hiện tại muốn cầu cạnh Úc Tử Tịnh liền kêu to hai tiếng ' tỷ tỷ '.

Nàng có một biểu đệ, tên là Dư Thanh, trước đây không lâu đã tới bệnh viện một lần, gặp được Úc Tử Tịnh, liền nhờ Diệp Đình tìm hiểu tin tức của nàng, vừa vặn trước đây không lâu Úc Tử Tịnh vừa mới chia tay, Diệp Đình liền muốn tác hợp cho hai người bọn họ.

Úc Tử Tịnh dễ tính, làm việc biết phân nặng nhẹ, ở bệnh viện lâu như vậy chưa từng thấy nàng cùng ai đỏ mặt, ngay cả chủ nhiệm Triệu cũng khen người, muốn tìm khuyết điểm đúng là rất khó.

Huống hồ nàng còn xinh đẹp như vậy, không phải loại kia Trương Cuồng (liều lĩnh) xinh đẹp, mà là nét đẹp giống mưa phùn nhuận không hề có một tiếng động.

(Chắc là đẹp kiểu nhẹ nhàng, thấm vào lòng người)

Diệp Đình xem xét cái nào cũng tốt, bây giờ lại nghe được biểu đệ của nàng yêu thích Úc Tử Tịnh, nàng liền nghĩ làm một cái hồng nương.

(Hồng nương chắc là bà mai mối)

Úc Tử Tịnh giơ tay xem đồng hồ, cười ôn hòa nói: "Hôm nay thật sự không rảnh, có thân thích xảy ra chuyện, ta còn phải vội vàng đây."

Diệp Đình cắn răng theo: "Vậy chủ nhật! Chủ nhật như thế nào, ta xem qua lịch lên ban, ngươi được nghỉ ngơi."

Úc Tử Tịnh liếc mắt nhìn Diệp Đình, trên mặt vẫn là ý cười không cạn không nhạt, không thân mật, cũng không xa cách, thế nhưng lời nói không tránh được có mùi vị xía vào: "Ngươi liền nói cho hắn, ta có bạn trai."

Diệp Đình không chịu khẩu khí nhạt nhẽo của nàng, tiếp tục lay động cánh tay nàng: "Ai u hảo tỷ tỷ của ta, chuyện của ngươi khoa cấp cứu người nào mà không biết a, ta làm sao giấu được hắn."

"Như vậy đi, ngươi chỉ đi ăn một bữa cơm, ta bảo đảm!"

"Nếu như ngươi cảm thấy không thích, cơm nước xong liền tán, tuyệt không dây dưa!"

Úc Tử Tịnh bị lay đến không còn cách nào khác, chuyện tình cảm của nàng, vĩnh viễn đều là người bên ngoài so với nàng còn muốn sốt ruột hơn, thấy Diệp Đình ăn nói khép nép lâu như vậy, nàng mở miệng nói: "Vậy thì chủ nhật đi, ta cơm nước xong liền đi."

Nếu không phải Diệp Đình cũng ở trong bệnh viện, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, nàng nhất định sẽ không đi.

Diệp Đình hiển nhiên cũng biết nguyên nhân này, lập tức ôm lấy cánh tay nàng: "Thành giao!"

Ngược lại người là nàng đã hẹn được, còn chuyện có thể thành hay không, liền xem Dư Thanh.

Cùng Diệp Đình ở cửa bệnh viện cáo biệt, bên ngoài sắc trời bắt đầu tối, gió đêm từ từ thổi, đưa tới từng trận hương hoa, Úc Tử Tịnh phóng tầm mắt ra nhìn, đều là muôn hồng nghìn tía, màu xanh biếc sum suê.

Nàng cất bước đi về phía trước, khu nhà ở là nàng mới vừa thuê không lâu, giá cả tuy rằng cao nhưng được cái gần bệnh viện, giao thông lại thuận tiện, phụ cận còn có siêu thị chợ rau, nàng mỗi ngày tan tầm liền chẳng muốn đi xa, cảm thấy chỗ này rất tốt đẹp.

Úc Tử Tịnh dựa theo những buổi tối trước đó như thường lệ hoặc là một bát mì vằn thắn, hoặc là ăn một chút sủi cảo chắc bụng, nhưng ngày hôm nay lại cố ý đi chợ bán thức ăn chuẩn bị mua ít thức ăn.

Vừa vặn gặp đỉnh điểm giờ tan tầm, chợ bán thức ăn dòng người chen chúc, các loại mùi vị hỗn hợp của đồ ăn gà vịt cá thịt, Úc Tử Tịnh mấy lần đi vào trong, đều bị người đẩy đi ra.

Nàng thở dài, đành phải quay đầu đi siêu thị sát vách.

Chờ nàng mua xong tất cả, trời đã tối đen, đi vào thì hai tay trống trơn, đi ra suýt chút nữa xách không hết, Úc Tử Tịnh đem một cái túi chia làm hai phần, mới nhấc theo quay về khu nhà ở.

Lần thứ hai đi vào phòng bệnh cao cấp, ước chừng cũng khoảng chín giờ rưỡi, trên tay nàng mang theo hộp giữ ấm, đi lại vội vã.

Cũng không biết Cận Sương đã ngủ chưa, Úc Tử Tịnh đứng ở cửa ngẩn ra, giống như có gì đó trong lòng, cửa sổ ở lầu hai rầm một tiếng mở ra, sau đó một đám khói trắng nhẹ nhàng bay ra, Úc Tử Tịnh ngửa đầu nhìn, sau đó nhíu lông mày.

Đó là phòng bệnh của Cận Sương.

Úc Tử Tịnh lập tức gọi điện thoại cho Cận Sương, tiếng chuông reo hai lần rất nhanh liền tiếp nhận, âm thanh của Cận Sương khá khàn khàn, nói: "Tử Tịnh..."

Úc Tử Tịnh có chút do dự: "Trong phòng ngươi có ai không?"

Hộ công ngày mai mới tới, Cận Sương hồi nàng: "Không ai."

Úc Tử Tịnh bình tĩnh nói: "Được."

Nàng cúp điện thoại, từ bảo an bên kia đăng ký xong liền trực tiếp hướng về lầu hai đi, Cận Sương nghe đầu bên kia truyền đến thanh âm đô đô, tâm tư khẽ nhúc nhích, nàng lập tức dập tắt tàn thuốc, đóng cửa sổ lại, chuyển động xe lăn hướng về giường bệnh.

Còn chưa kịp tới bên giường, cửa phòng bệnh xoạt xoạt một tiếng, mở ra.

Úc Tử Tịnh cùng Cận Sương đối mắt nhìn nhau, lòng bàn tay Cận Sương toát ra không ít mồ hôi, nàng thấy ánh mắt của Úc Tử Tịnh còn đang nhìn mình, lập tức giải thích: "Bác sĩ nói ta nhiều hoạt động một chút."

Nói xong, nàng có chút chột dạ.

Bác sĩ quả thật có nói nàng nên hoạt động một chút, nhưng không phải hiện tại, may là Úc Tử Tịnh cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu đem hộp giữ ấm đặt ở trên khay trà, hỏi Cận Sương: "Buổi tối ăn cái gì rồi?"

"Mấy bát cháo."

Nàng hiện tại vẫn chưa thể ăn chút đại bổ, cơm tối thanh đạm cũng là bình thường.

Úc Tử Tịnh ừm một tiếng, múc bát cháo thịt nạc trứng muối, nàng dùng cái muôi khuấy một chút lên rồi thổi, trong này nàng có bỏ thêm mấy vị thuốc, sợ Cận Sương ăn không quen, thổi thổi xong mới cùng Cận Sương nói: "Trước tiên ăn một miếng xem, mùi vị có không hay được, có gì sáng mai ta lại đổi."

Cận Sương vẫn ngồi ở trên xe lăn, vốn chỉ muốn hút điếu thuốc, nào biết Úc Tử Tịnh sẽ lại đây, nàng vẫn chưa thể ngồi lâu, hiện tại eo có chút đau.

Cái trán nàng chảy giọt mồ hôi nhỏ, theo cái muôi Úc Tử Tịnh đưa tới bên miệng, khàn khàn nói: "Rất ngon."

Úc Tử Tịnh liếc nàng một cái, không lên tiếng, tiếp tục dùng cái muôi khuấy cháo trong chén lên, Cận Sương thấy động tác khinh nhu của nàng, không biết lúc nào mới xong, nàng mở miệng nói: "Tử Tịnh, ta muốn lên giường."

Phần eo từng trận truyền đến đau đớn, tiếng nói của nàng vẫn là khàn khàn.

Úc Tử Tịnh chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, mỉm cười: "Nếu bác sĩ để ngươi hoạt động, ngươi liền nhịn một chút, ngồi thêm một chút đi."

Cận Sương: "... "

Bầu không khí bên trong phòng thoáng chốc có chút lạnh, Cận Sương vừa rồi không có đóng kín cửa sổ, có gió thổi vào, lộ ra sự lạnh lẽo, Úc Tử Tịnh thả chén xuống, nàng đứng dậy đi tới trước cửa sổ, cúi đầu nhìn, nhìn thấy còn một ít tàn thuốc.

"Còn hút thuốc?"

Cận Sương mặt có chút ửng đỏ, ngày hôm nay Úc Tử Tịnh tới làm nàng bồn chồn mất tập trung, buổi tối làm sao cũng không ngủ ngon được, cho nên mới đứng dậy đi hút thuốc cho tỉnh táo lại, không nghĩ tới bị nàng tóm được.

Thấy Úc Tử Tịnh đóng kỹ cửa sổ, xoay người đi tới, Cận Sương mới mở miệng: "Tình cờ."

"Ừm."

Người phía sau không rõ thái độ, đóng kỹ cửa sổ xong, Úc Tử Tịnh cũng không có tiếp tục làm khó dễ Cận Sương nữa, nàng đem xe lăn đẩy đến trước giường, từ phía sau Cận Sương đưa tay ra, cả người Cận Sương cứng ngắc, không thể động đậy.

Úc Tử Tịnh hai tay từ dưới nách Cận Sương xuyên qua, ôm lấy cái eo tinh tế của nàng, dùng sức nói: "Ngươi đừng dùng sức."

Xe lăn cùng giường bệnh cao gần như nhau, Cận Sương dùng hai tay của mình, kỳ thực có thể tự chuyển tới, chỉ là giờ khắc này bị Úc Tử Tịnh ôm, nàng lại không lên tiếng.

Úc Tử Tịnh hai tay dùng sức hướng lên phía trên, Cận Sương không nặng, hơi gầy, bắp thịt săn chắc, phần eo ôm ở trên tay có chút nhỏ, nàng ôm lấy đặt lên giường, sau một trận bận rộn, trên đầu phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Có lẽ là nàng mới vừa tắm xong trước khi đến, Cận Sương ngửi thấy được mùi thơm ngát của sữa tắm.

Có vài sợi tóc rơi xuống trước mặt Cận Sương, phía sau lưng là bộ ng ực của Úc Tử Tịnh, hai gò má của Cận Sương ửng đỏ, cực kỳ cố gắng kiềm chế lắm mới không xoay người lại ôm nàng.

Úc Tử Tịnh thả nàng nằm ở trên giường, kê gối ở đầu giường cao lên, thấy sắc mặt của nàng ửng đỏ nghi ngờ nói: "Nóng sao?"

Cận Sương nhẹ lắc đầu: "Không nóng."

Nhiệt độ bên trong phòng thích hợp, Cận Sương lại vừa trải qua giải phẫu không lâu, hoạt động thân thể khả năng đều sẽ khô nóng, Úc Tử Tịnh không để ý nhiều, nàng xoay người đi tới bàn trà cầm chén cháo đi tới, dùng cái muôi múc cháo đặt ở bên môi Cận Sương, cười nói: "Ăn đi."

Một chén cháo, ăn hết nửa giờ, uy Cận Sương xong, Úc Tử Tịnh mới trở lại trên khay trà, nàng mang theo hai phần, mặt trên là cho Cận Sương, phía dưới là của mình.

Ở nhà còn chưa kịp ăn, lo cho Cận Sương xong nàng mới rảnh rỗi.

Cận Sương quay đầu nhìn nàng: "Còn chưa ăn cơm tối?"

Úc Tử Tịnh nhấp khẩu cháo gật đầu: "Ngày hôm nay có chút bận bịu, không có chuyện gì, ngươi trước ngủ đi, ta sẽ ngủ ở trên ghế salông, ngươi đêm nay không có ai ở đây, không thể được."

Cận Sương liền nói ngay: "Không cần."

Để Úc Tử Tịnh ngủ ở trên sô pha bảo vệ nàng, Cận Sương không nỡ, nàng thấy Úc Tử Tịnh ăn xong nhân tiện nói: "Ngươi đi về trước đi, chỗ này của ta rất tốt, ngươi xem ta hoạt động rất thuận tiện."

Úc Tử Tịnh thu thập xong, nhíu lông mày nhìn sang, bệnh vào Cận Sương càng thêm gầy gò, nàng nói: "Hoạt động? Làm chuyện gì? Hút thuốc sao?"

Bình thường mà nói, Úc Tử Tịnh chắc chắn sẽ không xen vào, mỗi người đều có phương thức sống cuộc sống của chính mình, nàng tuy không ủng hộ, nhưng tuyệt đối không can thiệp.

Chỉ là Cận Sương vừa mới làm xong giải phẫu, cần phải tĩnh dưỡng, sao có thể tự dằn vặt như vậy.

Nếu nàng không biết thì thôi đi, đằng này một mực lại ở dưới mí mắt của nàng, Úc Tử Tịnh trực tiếp làm thái độ ngăn chặn lời nói của Cận Sương trước khi ra khỏi miệng.

Nàng lãnh mạc từ trước đến giờ chỉ đối với người ngoài, đối mặt với Úc Tử Tịnh, một vẻ mặt của nàng đều phải phỏng đoán nửa ngày.

Thấy Úc Tử Tịnh cố ý không đi, Cận Sương cũng lui bước: "Vậy ngươi đừng ngủ sô pha, lại ngủ trên giường đi."

Chỗ này giường bệnh không giống bên ngoài, rất lớn, Cận Sương nằm qua một bên, còn trống một nửa vị trí.

Úc Tử Tịnh có chút do dự.

Khi còn bé tháng ngày các nàng ngủ cùng một chỗ rất dài, nàng ngủ không yên, lúc nào cũng quấn chăn, mỗi lần tỉnh lại chăn đều bị nàng dành hết, vì thế Cận Sương khi còn bé không ít lần bị cảm mạo.

Cận Sương nhìn ra lo lắng của nàng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Phòng bệnh nhiệt độ không thấp, cho dù đem chăn quấn lấy toàn bộ, ta cũng sẽ không cảm mạo."

Nghe được nàng nói như vậy, Úc Tử Tịnh đưa tay cầm lấy điều kiển của máy điều hòa, đem nhiệt độ nâng cao không ít, lúc này mới cởi áo khoác chuẩn bị lên giường.

Nàng bên trong mặc một kiện áo màu đen không có tay, lộ ra hai tay trắng nõn, Úc Tử Tịnh từ sau khi tốt nghiệp liền làm ở trong bệnh viện, ngày nghỉ liền ở trong nhà ngủ bù, hầu như không có ra khỏi cửa, so với hiện tại da dẻ tốt lên không ít, nàng thật là có điểm trắng.

Chờ nàng rửa mặt xong trở về phòng bệnh, Cận Sương đã chia một nửa chăn cho nàng.

Mùi vị trên chăn quá quen thuộc, Úc Tử Tịnh thường thường lúc nghỉ ngơi hay ôm chăn đã tiêu độc để nghỉ ngơi, hiện tại ngửi thấy vị này, cảm giác như là bị thôi miên, rất nhanh ngủ say.

Chỉ có Cận Sương ở bên cạnh nàng. Lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, trừng mắt nhìn đèn thủy tinh, trước lúc ngủ còn phát tin nhắn cho Triệu Dập.

Mười giờ rưỡi.

Triệu Dập vừa mới chuẩn bị lên giường liền thấy điện thoại di động sáng lên, một tin nhắn được gửi đến, hắn cầm lên xem.

Ngày mai không cần sắp xếp hộ công.

Bình Luận (0)
Comment