Thích Ta Khó Lắm Sao

Chương 4

Điều hòa nhiệt độ bên trong phòng bệnh được chỉnh cao, sau nửa đêm hai người trên giường đều ra mồ hôi, Cận Sương ban ngày đã ngủ đủ, nên buổi tối khó ngủ, thêm vào bên cạnh còn có Úc Tử Tịnh, nàng càng là ngủ không được.

Thấy cái trán trắng nõn của Úc Tử Tịnh phủ một tầng mồ hôi, nàng đưa tay cầm lấy điều kiển điều hòa ở tủ đầu giường, chỉnh nhiệt độ thấp xuống.

Người bên cạnh nghe được tiếng vang nhỏ của điều hòa, xoay người lại, ngủ tiếp.

Cận Sương nghiêng đầu nhìn nàng.

Úc Tử Tịnh ngủ tương đối không yên, đừng xem nàng trước mặt mọi người ôn nhu thanh nhã, cả người lộ ra uyển ước, thế nhưng vừa lên giường, liếc mắt một cái liền thấy thói xấu rõ mồn một.

(Uyển ước: chỉ giọng nói dịu dàng, rõ ràng)

Lúc này Úc Tử Tịnh sẽ kẹp chặt chăn ở hai chân, đầu buông xuống, nửa khuôn mặt chôn trong chăn, tóc dài phô tản ra, phía sau một mảnh đen nhánh.

Trên mặt Cận Sương đều là ý cười, nàng đưa tay vén tóc dài của Úc Tử Tịnh, không giống chất tóc của nàng hơi cứng, tóc của Úc Tử Tịnh là sợi tóc nhỏ, câu trên đầu ngón tay rất thuận trơn bóng.

Điều hòa nhiệt độ rất nhanh thấp xuống, bên trong phòng cũng không còn khô nóng nữa, ửng đỏ trên má Úc Tử Tịnh tản đi, mặt khôi phục lại như thường, trắng như sứ.

Cận Sương tinh tế tỉ mỉ ngắm nhìn nàng, trong mắt là tình sâu.

Nhìn hơn nửa ngày, Úc Tử Tịnh mới vươn mình đưa lưng quay về nàng, giống như cảm thấy có chút lạnh, nàng kéo chăn lên hướng về phía Cận Sương chen một chút, Cận Sương không thể động đậy, cúi đầu chóp mũi đều là hương khí mềm mại ngòn ngọt.

Khi nào thì ngủ, nàng cũng không nhớ được.

Tỉnh lại liền nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Úc Tử Tịnh, nàng ở phòng vệ sinh bận rộn một trận, lúc đi ra ngoài nhìn thấy Cận Sương tỉnh rồi thở một hơi nói: "Ngày hôm nay hộ công có nói lúc nào tới không?"

Cận Sương mở di động ra, tối hôm qua gửi tin nhắn cho Triệu Dập xong nàng liền tắt máy, vừa mới mở máy lên liền nghe âm báo tin nhắn đến.

—— tại sao? Ngươi không cần?

—— vẫn là về nhà?

—— chậc chậc chậc, tắt máy, có tình huống a!

Ngoại trừ ba cái tin nhắn ra, còn lại cũng không có gì mới, Cận Sương để điện thoại di động xuống, vẻ mặt như thường nói: "Còn chưa tìm được người thích hợp, chính là đang tìm."

Úc Tử Tịnh vừa nghe liền nhíu mày: "Lão bản của các ngươi như thế vô dụng như vậy?"

Thấy ánh mắt sáng quắc của Úc Tử Tịnh bắt đầu bắn tới, Cận Sương bình tĩnh gật gù: "Không có chuyện gì, bệnh viện cũng có hộ công, huống hồ ta cũng không cần ra cửa, không tìm được người thích hợp thì thôi."

Khu phòng bệnh cao cấp bên này cơm đều có hộ sĩ đưa tới, Úc Tử Tịnh không lo lắng vấn đề này, thế nhưng nàng rửa mặt cùng dùng phòng vệ sinh quá không tiện, không có người đỡ rất dễ dàng té ngã, thấy vẻ mặt nhạt nhẽo của Cận Sương, Úc Tử Tịnh mím môi nói: "Có bạn bè nào không?"

Người trên giường lắc đầu.

Úc Tử Tịnh hiểu rõ, nàng từ nhỏ đến lớn chính là như vậy, đối với người nào cũng lạnh như băng, hơn nữa còn có việc nhà kia của nàng, không có bằng hữu có thể dễ dàng hiểu được.

Nghĩ tới đây nàng nói: "Vậy ta liên hệ cô cô?"

Cận Sương vừa nghe đến hai chữ này nhất thời làm mặt lạnh, ngữ khí cũng lạnh lẽo: "Không cần."

"Ngươi bận bịu đi trước đi."

Nhắc tới cái đề tài này nàng liền bảo mình đi, Úc Tử Tịnh trong lòng biết rõ chuyện ra sao, đổi lại là nàng, khả năng cũng sẽ có phản ứng giống như Cận Sương.

Có lẽ là nghĩ đến việc nhà của Cận Sương, Úc Tử Tịnh trong lòng có thương tiếc, nàng nói: "Được rồi, ngươi nói không liên hệ liền tạm thời không liên hệ, nhưng hộ công vẫn phải tìm, như vậy đi, ta tuần này lên ban sớm, có khả năng ban ngày sẽ không có thời gian đến trông nom ngươi, ta tan tầm xong liền đến, chờ có hộ công lại nói tiếp."

Vốn dĩ Cận Sương còn đang đờ đẫn, nghe được đề nghị này của Úc Tử Tịnh nhất thời thu lại, hai tay nắm chặt, không thấy được vẻ mặt của Úc Tử Tịnh, nàng nói: "Có thể hay không không tiện..."

Úc Tử Tịnh đánh gãy lời nói của nàng: "Sẽ không, rất thuận tiện."

Đôi khi nàng có lúc bận bịu ở bệnh viện một tuần không quay về khu nhà ở cũng là chuyện bình thường, chẳng qua là chuyển sang nơi khác ngủ mà thôi, có chuyện khẩn cấp còn dễ dàng tỉnh chạy rất thuận tiện.

Úc Tử Tịnh cụp mắt xem thời gian, còn chút thời gian nữa mới tới giờ đi làm, nàng đối với Cận Sương nói: "Ta đẩy ngươi đi phòng vệ sinh nha?"

Cận Sương nhất thời có chút đỏ mặt.

Nàng bị thương là chân bên trái, chân phải không có gì đáng ngại, có thể chống bước đi, hôm qua vừa mới giải phẫu xong, toàn thân có chút mềm nhũng, nên mới ngồi xe lăn, sau khi ngủ dậy, cảm giác khôi phục không ít, nghe được lời nói của Úc Tử Tịnh nàng lắc đầu: "Không cần, chính ta có thể."

Úc Tử Tịnh liếc mắt nhìn nàng, bên mép treo hai chữ: "Thể hiện."

Không để ý tới chống cự của Cận Sương, Úc Tử Tịnh đẩy xe lăn đến bên giường, cũng giống như ngày hôm qua, ôm thân nàng hạ xuống, gò mát của Cận Sương có chút phát nhiệt, lòng bàn tay đổ mồ hôi, so với hôm qua, tứ chi đã mềm hơn rất nhiều, không còn cứng ngắc nữa.

Úc Tử Tịnh ôm eo nàng, hai tay Cận Sương vòng lấy cổ nàng, hai người cùng dùng sức, rất nhanh ngồi lên được xe lăn.

Đẩy vào trong phòng vệ sinh, giống như sợ Cận Sương cảm thấy thẹn thùng, Úc Tử Tịnh khép cửa lại hướng về phòng bệnh mà đi.

Nơi này tuy rằng thiết bị gì cũng có, còn có loại nhà bếp nhỏ, nhưng cũng chỉ để trưng bày, lạnh bằng không có một tia khói lửa, sáng sớm nàng muốn nấu chút cháo dinh dưỡng cũng không có nguyên liệu nấu ăn.

Cận Sương ở trong phòng vệ sinh một hồi lâu mới đẩy cửa đi ra, Úc Tử Tịnh thu thập xong phòng bệnh quay đầu nhìn nàng, sắc mặt của Cận Sương so với hôm qua tốt hơn rất nhiều, khả năng là quanh năm làm lính, nên giữa hai lông mày nghiễm nhiên thấu cỗ chính khí.

Đặc biệt là trên mặt dù không tỏ vẻ gì nhưng vẫn nhìn ra được thần thái không giận mà uy.

Chỉ cần một bộ dáng vẻ này cũng đủ doạ người khác rồi, các nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy nói sau đó không có liên lạc qua lại, nhưng nội tình bên trong của đối phương ra sao vẫn là biết rõ, thậm chí thời điểm cởi truồng tắm mưa ở trên đường nàng vẫn còn nhớ đây.

Úc Tử Tịnh vẫn mang theo ý cười yếu ớt, thái độ ôn hòa, nàng thấy Cận Sương mở cửa, nói: "Xong rồi?"

Cận Sương nhướng mày: "Ừm."

Hai người mắt đối diện nhau, Úc Tử Tịnh rất nhanh dời tầm mắt đi, nàng vừa nhìn đồng hồ vừa nói: "Ta phải đi làm, điểm tâm giúp ngươi gọi rồi, phỏng chừng không có dinh dưỡng gì, ngươi trước tiên ăn tạm đi, chờ buổi tối ta trở lại sẽ nấu canh bồi bổ cho ngươi."

Cận Sương ngoan ngoãn đáp: "Được."

Đáp xong nàng lại hỏi: "Vậy còn ngươi?"

Úc Tử Tịnh cười nhạt: "Ta không có chuyện gì, để Tiểu Trương mang cho ta sớm một chút là được."

Cận Sương chỉ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Úc Tử Tịnh mặc áo khoác, đem tóc dài toàn bộ gom vào bên trong, tóc mái ở trên trán khẽ run, che khuất cái trán trắng nõn. Cận Sương ngửa đầu nhìn nàng, Úc Tử Tịnh ngũ quan rất vừa vặn, lông mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, cả người mềm mại uyển chuyển đẹp, không có vẻ cứng rắn, khí chất nhạt như lan.

Thuộc về loại lần đầu gặp gỡ sẽ kinh diễm, càng nhìn càng ưa thích.

Nhớ có lần nàng lén lút đi trường học xem Úc Tử Tịnh, nàng vừa ra khỏi cổng trường, mặc kệ bên cạnh có bao nhiêu người, nàng luôn có thể từ trong đám người tìm thấy nàng.

Ở trong mắt Cận Sương, nàng luôn luôn phát sáng.

Úc Tử Tịnh thấy Cận Sương nhìn mình thời gian hơi lâu, nàng gài nút áo của áo khoác xong, quay đầu nhìn Cận Sương: "Nghĩ gì thế?"

Cận Sương hoàn hồn, thấy Úc Tử Tịnh đã gài đến nút áo cao nhất, mười ngón thon dài, nàng cụp mắt: "Không có gì."

Úc Tử Tịnh trước khi đi vẫn là đem Cận Sương thả lại trên giường, nàng vừa mới giải phẫu ngày thứ hai, dù cho bác sĩ nói nàng nên hoạt động, cũng không thể mệt mỏi.

Sau khi nàng rời đi, Cận Sương nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh ngẩn ra, thật lâu không có hoàn hồn.

Úc Tử Tịnh đã đến khoa cấp cứu, Tiểu Trương mang theo điểm tâm cho nàng, còn không quên bát quái nói: "Úc tỷ, có xem thông báo ngày hôm qua của Lâm Thi Nhiên không? Nói là đạo cụ nổ tung, may là không có việc gì lớn xảy ra, nếu như Lâm Thi Nhiên bị thương, không hủy dung cũng muốn mất nửa cái mạng."

Đạo cụ xảy ra bất trắc, đây là chuyện thường tình, chỉ là nếu giống như bình thường, nào có nghiêm trọng giống như lần này như thế.

Úc Tử Tịnh cúi đầu ăn điểm tâm, lắc đầu một cái: "Không xem."

Tiểu Trương uống sữa đậu nành: "Cũng phải, Úc tỷ có bao giờ bát quái đâu."

"Đúng rồi, chuyện biểu đệ của bác sĩ Diệp, ngươi đáp ứng rồi sao?"

Hôm qua tan tầm thấy Diệp Đình lại tìm đến Úc Tử Tịnh, Tiểu Trương cùng Ôn Ngọc liền thức thời đi ra ngoài, trước khi đi còn nghe được Diệp Đình nói chuyện ăn cơm.

Úc Tử Tịnh ăn xong bánh bao đem sữa đậu nành uống xong, nghiêng đầu nhìn Tiểu Trương: "Chỉ cần ít bát quái, ngươi liền có thể gả đi rồi."

Tiểu Trương rầm rì hai tiếng: "Ta là muốn làm một nữ nhân độc thân quý tộc!"

Úc Tử Tịnh chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, không lên tiếng.

Thời điểm Tiểu Trương vừa tới bệnh viện đã có đối tượng, đoạn thời gian đó cả người nàng đều hiện ra phấn hồng tán tỉnh, hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái yêu đương không thể tự thoát ra được, ở trước mặt Úc Tử Tịnh, Tiểu Trương cũng không ít lần khen ngợi đối tượng của nàng.

Thổi phồng đến mức trên trời trên đất không gì sánh bằng, còn bị nàng tóm được.

Sau đó có một ngày đối tượng của nàng đến bệnh viện đón nàng tan tầm, lúc này Úc Tử Tịnh mới biết, thì ra cũng là một nữ hài tử.

Rất đáng yêu, tên gì thì nàng quên mất rồi, chỉ nhớ rõ lúc cười lên hai bên gò má hiện lên cái lúm đồng tiền rất dễ thấy, biết được việc này, đồng sự ở khoa cấp cứu đều dồn dập đến đây nhiều chuyện, hỏi các nàng ai trên ai dưới, vốn dĩ là khuôn mặt tươi cười, nhưng ai hỏi nàng liền tuyên bố muốn bóp ch ết người đó.

Sau đó Tiểu Trương có rất nhiều biệt hiệu, món nợ ghi tay, hài âm, được trương.

(Mấy cái biệt hiệu này bó tay)

Chỉ là tiệc vui chóng tàn, quan hệ của hai người bị người nhà họ Trương biết được, đến lúc Úc Tử Tịnh biết được nàng đã chia tay thì chuyện này đã qua từ lâu, ngoại hiệu món nợ ghi tay này cũng không ai dám đề cập nữa, cho tới hôm nay, Tiểu Trương vẫn còn độc thân.

Úc Tử Tịnh ăn xong điểm tâm rửa sạch tay, chuẩn bị đi ra ngoài nhận ca, đón đầu liền nhìn thấy Ôn Ngọc mặt đỏ hồng đi tới, đi sát vào hai bước, phát hiện nàng không ngừng đỏ mặt, vành mắt đều là đỏ chót, Úc Tử Tịnh kéo nàng dò hỏi: "Ôn Ngọc, ngươi làm sao vậy?"

Nàng trạng thái như vậy, hoàn toàn không thích hợp đi làm.

Ôn Ngọc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh nhã của Úc Tử Tịnh, nàng mới vừa đ è xuống oan ức tất cả lại dâng lên, cắn chặt môi khóc thút thít nghẹn nói: "Không có chuyện gì."

"Úc tỷ, ta trước tiên đi thay quần áo."

Úc Tử Tịnh nhíu mày nhìn bóng lưng của nàng, khẽ thở dài.

So với hôm qua bận rộn, ngày hôm nay có vẻ thanh nhàn hơn nhiều, sau buổi cơm trưa, Úc Tử Tịnh nhận được điện thoại, chủ nhiệm Triệu nói cho nàng đi qua một chuyến.

Nàng suy nghĩ một chút, khả năng là liên quan với Ôn Ngọc đi.

Vào cửa, lão Triệu đang ngồi ở trước bàn làm việc, thấy Úc Tử Tịnh đi vào đứng lên nói: "Uống gì?"

Úc Tử Tịnh xua tay: " Chủ nhiệm Triệu không cần phiền phức, ta còn muốn tiếp ca với Tiểu Trương."

Chủ nhiệm Triệu thấy nàng như vậy liền nói ngay vào điểm chính: "Tìm ngươi đến, là muốn hỏi một chút chuyện của Ôn Ngọc, đứa nhỏ này gần đây thế nào?"

Nghĩ đến sáng sớm nhìn thấy bộ dạng của Ôn Ngọc không tốt lắm, nàng há mồm chuẩn bị nói, lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của chủ nhiệm Triệu bắn tới, Úc Tử Tịnh nhịn một chút, nói: "Vẫn được."

Chủ nhiệm Triệu thở dài, đem sai lầm trên công tác của Ôn Ngọc nói ra cường điệu rất nhiều lần, thấy Úc Tử Tịnh có chút ngồi không yên, hắn mới đi vào đề tài chính: "Ngày hôm nay để ngươi đến, kỳ thực là muốn nhờ ngươi cùng nàng nói chuyện, các ngươi tuổi xấp xỉ, cũng đều là nữ hài, theo lý thuyết tán gẫu tương đối ăn nhập, thật ra ta muốn cùng nàng tán gẫu, nhưng nàng nhìn thấy ta liền một bộ đắng đại thù sâu, tán gẫu không được a."

Úc Tử Tịnh hiểu rõ, Ôn Ngọc là nhờ người đi cửa sau tiến vào khoa cấp cứu, nhờ ai, không cần nói cũng biết.

Chủ nhiệm Triệu tuy rằng bình thường hay mắng nàng, nhưng cũng là chỉ tiếc mài sắt không thành thép mà thôi, không có ý đồ xấu gì.

Hiện tại hắn đưa ra yêu cầu này, Úc Tử Tịnh cũng không ngoài ý muốn, nàng đáp lại: "Ta biết rồi, sau khi tan tầm ta sẽ cùng nàng tâm sự."

Chủ nhiệm Triệu đỡ cái trán: "Vậy thì phiền phức ngươi."

Úc Tử Tịnh cười yếu ớt: "Không phiền phức."

Bình Luận (0)
Comment