Thiên Châu Biến

Chương 189 - Dấu Ấn Hắc Ám! (1)

- Hừ, thua thì thua, ngươi đi tìm chỗ tiến hành phong ấn đi!

Vân Ly hừ lạnh, đưa tay thu dọn mấy bản thiết kế trên mặt bàn.

Chu Duy Thanh cười nham nhở:

- Vân Ly lão huynh, ta biết huynh không cam tâm, cực kỳ không cam tâm! Cho nên, ta cho huynh thêm hai cơ hội nữa, nếu như huynh có thể làm được bất kỳ cái nào, thì đổ ước của chúng ta sẽ được giải trừ!

Vân Ly sửng sốt, cảnh giác:

- Ngươi muốn làm gì nữa? Ta ngay cả người còn thua cho ngươi, chưa đủ hay sao?

Chu Duy Thanh nhún vai:

- Đó là huynh nói, tuy ngay bản thân huynh còn thua cho ta, nhưng mà huynh thật sự chịu phục sao? Giờ thế này, nếu như thiên lực của huynh có thể vượt qua ta, đạt tới cảnh giới Thập nhị trọng, thì phong ấn sẽ tự giải trừ. Còn cách khác, là trong tương lai, huynh có thể trở thành Thần Sư trước ta, ta cũng sẽ giải trừ khế ước cho huynh! Thế nào?

Sự cảnh giác trong mắt Vân Ly dần dần biến đổi thành kinh ngạc, y chằm chằm nhìn Chu Duy Thanh:

- Vì sao, ngươi đâu cần phải làm như vậy? Ta chấp nhập đầu phục dưới trướng ngươi cả đời rồi! Nếu ta đã nhận thua, tuyệt không bội ước!

Chu Duy Thanh đứng lên, đi tới cạnh Vân Ly, chồm mặt tới sát người y, cười khẩy:

- Ta muốn có, là có một tên thuộc hạ quyết tâm phấn đấu thành Thần Sư kia, chứ không phải một kẻ bị thịt an phận thủ thường, một phế vật không có ý chí chiến đấu. Nếu không cho ngươi một cơ hội, một hy vọng, ngươi có chịu cố gắng tu luyện nữa không đây? Nhưng đừng nghĩ rằng, hai điều kiện kia của ta, dễ dàng đạt được như vậy!

Vân Ly ngây ngốc một hồi lâu, mới thở dài chán nản:

- Ngươi tuy trẻ tuổi hơn ta, nhưng tâm cơ hơn ta một trời một vực! Được, ta nhận lời, tuy khả năng ta đạt đến Thập nhị trọng Thiên lực trước ngươi không cao lắm, nhưng trở thành Thần Sư trước ngươi thì rất có khả năng. Đừng quên, hiện tại ta đã là Ngưng Hình Sư cao cấp, coi như có mức xuất phát cao hơn ngươi rồi!

Chu Duy Thanh nuốt nụ cười xuống:

- Ta cũng hi vọng ngươi sớm ngày trở thành Thần Sư, lúc đó sẽ không phải coi ngươi như thuộc hạ của ta nữa, mà là một bằng hữu! Ta! Chu Duy Thanh lấy Bản Mạng Châu ra mà thề, nếu trong thời gian tới, Vân Ly có thể trở thành Thần Sư trước, thì ta sẽ giải trừ phong ấn cho hắn! Nếu làm trái lời thề, sẽ tự bạo Bản Mạng Châu mà chết!

Vẻ chán nản bi quan trong mắt Vân Ly đã nhạt đi rất nhiều, thay vào đó là vô cùng kiên nghị và quyết tâm! Y đã quyết định rồi, bất luận thế nào, cũng phải trở thành Thần Sư trước gã Chu Béo bỉ ổi này, lấy lại tự do!

Chu Duy Thanh đưa tay trái lên, cười hắc hắc:

- Chúng ta có gì cũng đã nói ra rõ ràng rành mạch, coi như cũng đã hiểu nhau! Bây giờ hẳn có thể tiến hành phong ấn rồi chứ? Có điều, phải cần ngươi phối hợp một chút...! Đọc đầy đủ hơn tại banlonghoi.com!

Vân Ly kinh ngạc nhìn Chu Duy Thanh:

- Phong ấn..? Ngươi nói, là ngươi có thể tự mình kết phong ấn sao? Lẽ nào ngươi có Ý châu mang thuộc tính Phong Ấn? Không thể như thế? Tuy trong truyền thuyết của Không Gian Hệ, cũng có một chi mang tính Phong Ấn, nhưng cực kỳ hi hữu. Mỗi một kỹ năng đối với Thiên Châu Sư đều vô cùng trân quý, ngoại trừ Hắc Ám Hệ ra, ai lại muốn Thác Ấn cho mình một cái kỹ năng Khế Ước chứ..?

Chu Béo cười cười, tay trái đã đưa tới trước mặt Vân Ly, nói từng chữ một:

- Nhìn cho rõ đi, thật ra thua ta, ngươi cũng không hề oan uổng...

Vừa nói, hắn vừa thôi động Thiên lực, từ dưới lớp ngụy trang trên tay trái, một vầng hắc quang nhàn nhạt hiện lên, bao phủ ba khỏa Ý châu. Ba khỏa Ý châu vốn có ngoại hình là Kim Lục Miêu Nhãn ngay tức khắc biến hóa, trong gian phòng âm u, tuy vẫn là Miêu Nhãn, nhưng màu sắc đã thay đổi rõ rệt. Trước mặt Vân Ly bây giờ, là ba khỏa Ý châu đỏ rực bồng bềnh.

- Đây?... Đây là cái gì..?

Hắc quang trong tay trái của Chu Duy Thanh chợt lóe lên, cả bàn tay hắn đột nhiên đen kịt, đầu ngón tay nhọn hoắt miết nhẹ, lập tức ẩn hiện huyết quang.

- ...Biến Thạch Miêu Nhãn..?

Vân Ly trợn mắt, kinh hoàng nhìn Chu Duy Thanh!

Chu Duy Thanh nhìn y gật đầu:

- Đến đây, cùng hoàn thành khế ước phong ấn. Đây là Huyết Tế! Nếu ngươi tin tưởng thì hãy nhận lấy Ấn Kí Hắc Ám này, đợi khi Thiên lực của ngươi vượt trước ta mà đạt đến Thập nhị trọng, thì nó sẽ tự động giải trừ..!

Lần đi tới Thác Ấn Cung tại thành Bùi Lệ ấn chứng Thác Ấn, Chu Duy Thanh vì Hắc Ám thuộc tính bản thân mà Thác Ấn nên kỹ năng thứ hai của hắn, Huyết Tế! Dấu Ấn Hắc Ám! Loại Hắc Ám Phong Ấn này chuyên dùng để kí kết khế ước với thuộc hạ, nô bộc. Một khi khế ước hoàn thành, lập nên chủ tớ, thì nếu chủ nhân khế ước chết đi, kẻ dưới cũng theo đó mà bồi táng. Chỉ khi nào người hạ khế ước chính miệng giải trừ thì mới thôi. Đó cũng là điều mà Chu Duy Thanh đã hứa hẹn với Vân Ly.

Huyết Tế! Dấu Ấn Hắc Ám, tuy không phải là phong ấn mạnh nhất của Hắc Ám. Nhưng nó lại có lực ước thúc cực mạnh, kẻ bị hạ Ấn Ký một khi nghịch mệnh, thì chủ nhân chỉ cần một tia ý niệm cũng đủ khiến hắn hóa thành tro bụi. Đây thật sự là một khế ước độc ác, được sử dụng rộng rải nhất trong các loại phong ấn Hắc Ám.

Vân Ly ngơ ngẩn gật đầu, nhắm nghiền mắt lại. Một khắc sau, tay trái Chu Duy Thanh kết thành thủ ấn, rồi đột ngột điểm vào mi tâm Vân Ly, trong miệng lẩm nhẩm gì đó...

Ngay tức khắc, một quầng sáng đỏ thẫm bùng lên, bao bọc lấy hai người. Loại phong ấn này tuy hết sức mạnh mẽ, nhưng cũng có yêu cầu khắt khe. Đó là người bị hạ phong ấn phải toàn tâm toàn ý thả lỏng, tiếp nhận nó. Nếu không phong ấn sẽ không thành công.

Quầng sáng đỏ thẫm càng lúc càng dày đặc, trong mắt Chu Béo thần quang chớp lóe, hai luồng sáng đỏ rực từ trong mắt hắn phóng ra, huyết quang đầu ngón tay trái đang kết ấn cũng đột nhiên sáng bừng.

Vân Ly thất thanh đau đớn, toàn thân run rẩy kịch liệt. Xung quanh y, quầng sáng đỏ thẫm cũng chấn động rùng rùng rồi như trăm sông đổ về một biển, ào ào tuôn vào thân thể Vân Ly. Quang mang đỏ rực trên người Chu Duy Thanh dần dần nhạt đi, trái lại phía Vân Ly càng lúc càng dày đặc.

Đây là lần đầu tiên Chu Duy Thanh sử dụng Huyết Tế! Dấu Ấn Hắc Ám. Hắn cảm thấy Thiên lực của mình đột ngột mất đi một phần ba. Có thể thấy kỹ năng này cần phải có Thiên lực hùng hậu mới chi trì được. Khi quầng sáng đỏ đã chui hết vào người Vân Ly, trong đầu Chu Béo mơ hồ hiện lên một mảnh tàn ấn khuyết, dấu ấn này, phần còn lại của tàn ấn chính là sinh mệnh của Vân Ly. Đọc đầy đủ hơn tại banlonghoi.com!

Tuy khế ước này không đạt tới trình độ tâm ý tương thông, nhưng Chu Duy Thanh lại có thể nắm giữ được Sinh Mệnh của Vân Ly, cảm nhận được sự yếu đuối của sinh mệnh y. Đây chính là chỗ bá đạo của Huyết Tế phong ấn...

Chậm rãi nâng tay trái lên, Chu Duy Thanh miết nhẹ vào đầu ngón tay, trích huyết lấy máu. Một giọt máu tươi theo ngón tay hắn chui vào mi tâm Vân Ly. Quang mang đỏ rực trên người Vân Ly theo đó cũng từ từ thối lui, ngược lại trên trán y, hiển hiện một ấn ký đỏ rực quỉ dị.

Khí tức Hắc Ám trong phòng cũng dần dần nhạt đi. Đến khi Vân Ly mở bừng hai mắt ra, thì thân thể y đã không còn run rẩy nữa, tất cả đều khôi phục lại bình thường. Ngay cả ấn ký quỉ dị trên trán cũng lặn sâu vào cơ thể!

Nhưng cả Chu Duy Thanh và Vân Ly đều biết, ấn ký này sẽ theo y suốt đời. Trừ phi y có thể hoàn thành lời ước hẹn với Chu Duy Thanh lúc trước.

Vân Ly lảo đảo đứng lên, dù trong lòng có muốn hay không, vẫn phải quay về phía Chu Duy Thanh, khom người:

- Chủ nhân..!

Chu Duy Thanh cười ha ha:

- Huynh là kẻ đầu tiên nhận Huyết Tế! Dấu Ấn Hắc Ám của ta đó! Không nghĩ có thể kí kết thuận lợi như vậy, thật là may mắn mà! À! Sau này huynh cũng không cần gọi ta là chủ nhân cái gì cả, cứ trực tiếp gọi tên ta là được! Ta không có ý định xem huynh là nô bộc của mình, chỉ muốn coi huynh là bằng hữu. Trên con đường nghiên cứu chế tác quyển trục Ngưng Hình, ta còn muốn giao lưu học hỏi với huynh nhiều hơn!

Vân Ly hừ lạnh:

- Bằng hữu..? Ngươi muốn làm bằng hữu với ta hà tất phải tính kế với ta như vậy! Ít diễn trò đi! Dù sao từ giờ về sau, ta đã là người của ngươi, ăn cũng của ngươi, uống cũng của ngươi, chi tiêu của ta, ngươi cũng phải phụ trách. Ta cần nghiên cứu quyển trục cao cấp gì, thì tài liệu đều do ngươi cung cấp cả...

Chu Duy Thanh lặng người:

- Này... này! Sao có thể chứ? Sao nghe giống như ta mới là thuộc hạ của huynh vậy? Ài, thôi được rồi! Vân Ly lão huynh, giờ chúng ta đi ra thôi, huynh cũng không cần nói ta đã thu nhận huynh làm gì! Cứ nói là trận tỷ thí này chúng ta ngang tài ngang sức! Không ai là thuộc hạ của ai cả! Nhớ đó..!

Vân Ly tò mò:

- Vì sao..?

Chu Duy Thanh cười hắc hắc:

- Là khiêm tốn! Khiêm tốn đó, huynh có hiểu không? Nếu chuyện ta thu huynh làm thuộc hạ mà đồn ra ngoài, chỉ sợ sau này ta sẽ không có ngày nào được yên tĩnh a..!

- Ngươi cũng biết khiêm tốn??? Sao còn làm trò trước mắt nhiều người như vậy? Bày ra chuyện luận võ tỉ đấu Ngưng Hình náo động đến thế, ngươi nghĩ mình khiêm tốn thật ư?

Vân Ly há hốc miệng, không biết nói gì!

Chu Duy Thanh vỗ vỗ vai y:

- Nếu mà không kiêu ngạo, làm sao câu được con cá lớn như huynh! Hắc hắc... Kỳ thật, ta đây là một kẻ rất khiêm nhường lễ độ đó! Ha ha..! Đi thôi, chúng ta ra ngoài nào, mấy người ngoài cửa, hẳn bây giờ cũng đang lo lắng lắm!

Từ khi đến thành này, ngoại trừ lần gặp lại Thượng Quan Băng Nhi, thì đây là lúc hắn vô cùng sảng khoái vui vẻ. Tính thêm bản thân hắn, bây giờ đế quốc Thiên Cung không phải đã có được hai gã Ngưng Hình Sư sao? Và đều là những Ngưng Hình Sư nắm giữ bản thiết kế quyển trục Ngưng Hình cấp Truyền Kỳ, những Ngưng Hình Sư thiên tài, tiền đồ vô lượng!

Lúc này ngoài cửa phòng, Tần Phòng đang lấy làm kỳ lạ vì sao Thượng Quan Băng Nhi vốn lo lắng bất an bỗng đột nhiên thay đổi, cứ đứng cười cười, thì cửa phòng bật mở. Chu Duy Thanh và Vân Ly bước ra!

Tần Phong lập tức bước tới, ngần ngừ pha lẫn chút lo lắng hỏi:

- Nhị vị đại sư! Lần này... lần này thi đấu, ai là người thắng vậy? Có thể... nói cho ta biết không?

Chu Duy Thanh cười ha hả:

- Đại sư Vân Ly quả thật tài cao, ta miễn cưỡng thủ hòa trận thứ hai, còn trận thứ ba thì đại sư thắng. Kết quả vậy là hòa! Xem ra... ông trời không muốn bất kỳ ai trong chúng ta phải làm nô bộc cả! Ta cũng hết cách a..!

Bình Luận (0)
Comment