Thiên Châu Biến

Chương 190 - Dấu Ấn Hắc Ám (2)

Nghe Chu Duy Thanh nói như thế Tần Phong cũng thở phào nhẹ nhỏm, hắn cùng tuyệt đại đa số người đều nghĩ rằng, muốn một gã Ngưng Hình Sư trở thành Truy Tùy Giả cho một gã Ngưng Hình Sư khác, thật sự là chuyện khó mà tin nổi.

Trong lòng Vân Ly lúc này chỉ còn một mảnh bi phẫn, người này thật sự quá xảo trá. Không biết sau này đi theo hắn cuộc sống có thể khá giả hay không đây?

Để trả lời vấn đề Tần Phong, Chu Duy Thanh kéo bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Băng Nhi, hai người liếc mắt nhìn nhau, Chu Duy Thanh đánh mắt ra hiệu với nàng, vẻ mặt như đang trách cứ. Thượng Quan Băng Nhi cũng không trách hắn, chỉ cười dài nhìn vị lão công tương lai này, trong lòng tràn đầy tự hào. Bởi vì mới vừa rồi, Chu Duy Thanh đã sớm ở bên trong thông qua bí pháp Thiên Cung doanh nói cho nàng biết tình huống đại khái rồi.

Trung cấp Ngưng Hình Sư lại có thể khuất phục một vị cao cấp Ngưng Hình Sư, điều này chẳng lẽ còn không đáng để kiêu ngạo sao? Nam nhân có năng lực là dễ dàng hấp dẫn nữ nhân nhất.

Bốn người cùng nhau đi xuống lầu, lúc này sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, bên trong trung tâm Ngự Phẩm toàn là đèn dầu sáng rỡ. Nơi này vào buổi tối là náo nhiệt nhất. Nhóm người chờ đợi ở phía ngoài đã có hơn trăm người rồi.

Mắt thấy bốn người đi ra khỏi cửa hàng số 77, nhất thời quần chúng xôn xao mãnh liệt, thanh âm hỏi han liên tiếp vang lên, ai cũng muốn biết trận đánh cuộc vừa rồi ai là người chiến thắng. Chuyện này quan hệ đến cả đời hai gã Ngưng Hình Sư đó nha!

"Tần đại ca, huynh tới tuyên bố đi." Chu Duy Thanh đành phải làm người tốt bảo Tần Phong đi ra tuyên bố. Đồng thời, hắn thấp giọng nói bên tai Vân Ly: "Đừng có mà giơ cái bộ mặt như ăn mướp đắng kia ra, bằng không làm sao có thể khiến cho người khác tin tưởng chúng ta là ngang tài cân sức đây!"

Vân Ly trừng mắt liếc qua hắn, khóe miệng hơi vểnh lên, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nặn ra được nụ cười.

Tần phong cao giọng nói: "Rất vinh hạnh được hai vị Ngưng Hình đại sư trẻ tuổi có thể ở cửa hàng số "Bảy mươi bảy" chúng ta tiến hành so đấu kỹ năng Ngưng Hình. Sự thật chứng minh, hai vị đại sư đều đồng dạng xuất sắc, toàn bộ ba cuộc tỷ thí bọn họ cân sức ngang tài, đánh cuộc đã kết thúc hai vị đại sư lại càng tỉnh táo vô cùng. Từ lúc tỷ thí trận đầu, ta nghĩ tất cả mọi người đã thấy thiên phú của hai vị đại sư ở phương diện chế luyện Ngưng Hình quyển trục rồi. Nếu như có ai muốn trở thành Truy Tùy Giả của bọn hắn cần phải sớm sớm một chút. Cơ hội không nhiều lắm đâu!"

Ngay khi không ít Ngự Châu Sư cấp bậc khá thấp đã bắt đầu động tâm, Vân Ly lại đột nhiên mở miệng nói: "Không cần. Ta hôm nay hơi mệt, thông qua quá trình so đấu với Chu Duy Thanh đại sư, ta có một vài thể ngộ mới, chuẩn bị bế quan một thời gian ngắn rồi tiếp tục tu luyện, tạm thời không chiêu mộ Truy Tùy Giả nữa."

Chu Duy Thanh cười ha hả một tràng, nói: "Đã như vậy, hôm nay trước tiên tới đây đã. Lúc nào cần chiêu mộ Truy Tùy Giả, chúng ta tự nhiên đến chỗ này báo cho các vị đại gia." Nếu nói tham thì thâm, hôm nay thu hoạch đã có thể nói là nghịch thiên, huống chi trong học viện còn có một đám bình dân học viên cần hắn hỗ trợ ngưng hình, thác ấn. Có một người như Vân Ly làm Truy Tùy Giả hắn đã hết sức thỏa mãn, về phần chiêu mộ Thiên Châu Sư cũng không phải cần gấp. Thông qua lần này so đấu với Vân Ly, Chu Duy Thanh cũng nghĩ thông suốt, chỉ có tu vi của mình càng cao, năng lực Ngưng Hình càng mạnh mới có thể chiêu mộ Truy Tùy Giả càng cường đại. Tiến hành chiêu mộ quá sớm thật sự không có ý nghĩa gì.

Nghĩ ra được điểm này, Chu Duy Thanh cũng không có ý định ở lại tiếp tục chiêu mộ Truy Tùy Giả.

Tiếng thở dài tiếc nuối liên tiếp vang lên, đám người bắt đầu tản đi, chẳng qua không biết bọn họ tiếc nuối là vì Chu Duy Thanh và Vân Ly thắng bại chưa phân, hay là vì hai người không chiêu thu Truy Tùy Giả nữa.

"Chu đại sư, ngài khỏe, xin giới thiệu ta gọi là Chu Trường Khê, chúng ta hình như là cùng họ đó. Ta là lão bản cửa hàng 76." Mắt thấy song phương thi đấu cân sức ngang tài, Chu Trường Khê thở phào nhẹ nhỏm, hắn sợ nhất chính là Vân Ly thua trận.

Chu Duy Thanh cười ha hả, nói: "Chu lão bản, ngài khỏe."

Chu Trường Khê lúc này mới chuyển hướng qua Vân Ly, nói: "Vân huynh đệ, nếu như muốn bế quan thì qua trú chỗ ta đi.”

Vân Ly lắc đầu, nói: "Không cần đâu Chu đại ca. Ta và Duy Thanh mới gặp mà đã thân, chuẩn bị ở chung một chỗ tham thảo với nhau về kỷ xảo chế luyện Ngưng Hình quyển trục." Hắn đã trở thành Truy Tùy Giả của Chu Duy Thanh rồi, tự nhiên là phải đi theo hắn. Mặc dù trong lòng hắn cảm thấy Chu Duy Thanh dối trá, thế nhưng trên thực tế hắn cũng không muốn người ta biết mình thua trận. Bại bởi một người tu vi còn không bằng mình, thật sự là quá mất mặt. Hiện tại ở trong lòng hắn, càng nghĩ nhiều hơn về viên Biến Thạch Miêu Nhãn hỏa hồng kia. Đúng như Chu Duy Thanh nói, hắn biết mình thua không oan, may mắn là mình không có phản bội, nếu không, đối mặt với một gã đối thủ có Ý Châu là Biến Thạch Miêu Nhãn, hắn biết mình căn bản không có cơ hội giết chết Chu Duy Thanh, thậm chí còn không phải là đối thủ của hắn.

Chu Trường Khê nghe Vân Ly nói thì hơi ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, dù sao hắn và Vân Ly chỉ là quan hệ bằng hữu. Không thể mạnh mẽ lưu người.

Chu Duy Thanh nhìn sắc mặt Vân Ly buồn bực mà cười hắc hắc, đang lúc hắn chuẩn bị nói với Tần phong chuẩn bị một vài thứ thì có một thanh âm đặc thù truyền vào trong tai mấy người bọn họ.

"Không biết ta có thể tiến hành đánh cuộc với hai vị đại sư một lần hay không?" Thanh âm này rất đột ngột.

Thanh âm kỳ lạ là bởi vì thanh âm này tràn đầy cảm giác như kim loại va vào nhau.

Trầm trọng, kiên cường, còn chưa thấy người trước tiên nghe thấy thanh âm đã làm cho người ta cảm giác như thế.

Chu Duy Thanh và Vân Ly đồng thời nhìn lại phương hướng thanh âm truyền đến, chỉ thấy một gã đại hán hiện ra trước mặt bọn hắn.

Người này cao hơn Chu Duy Thanh một chútt. Bờ vai hắn rộng rãi khoa trương, Chu Duy Thanh đã coi như là cường tráng rồi nhưng mà so sánh với hắn lại có vẻ hơi “thon thon”. Có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể người này đầu vai tay ngực từng cục u nổi ghồ lên, giống như là một quả cầu sắt vậy.

Đầu báo mắt hổ, nhìn khuôn mặt người ta thật khó mà đoán ra tuổi của hắn, tóc ngắn màu đỏ như kim châm, hai tròng mắt màu lam thâm thúy nội liễm mắt, yên tĩnh như biển rộng về đêm, hắn đứng nơi đó y như là một tòa núi cao bất động, chỉ riêng khí thế đã chèn ép hầu hết những người có mặt ở đây rồi.

Thấy người này, Chu Duy Thanh, Vân Ly, Thượng Quan Băng Nhi cho tới Tần phong đều toát ra thần sắc nghi hoặc, chỉ có Chu Trường Khê thần sắc có vẻ giật mình, khẽ nhíu mày nhìn tới hắn, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh nhàn nhạt, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, không có ai chú ý tới thần sắc biến hóa của hắn.

"Ngươi là ai?" Chu Duy Thanh nghi ngờ hỏi.

Thanh âm hùng hậu lại vang lên: "Ta tên là Lâm Thiên Ngao. Là một Thiên Châu Sư đẳng cấp trung vị Thiên Tôn thuộc tính Thổ loại hình phòng ngự vị. Muốn mời nhị vị đánh bạc một keo."

Trung vị Thiên tôn? chính là Thiên Châu Sư cấp bậc năm châu. Đối với Thiên Châu Sư thuộc tính Thổ đi theo loại hình tinh khiết phòng ngự, Chu Duy Thanh cũng không xa lạ gì, Mã Quần không phải chính là như vậy sao. Nhưng mà Mã Quần lại chỉ có một châu, tu vi vị tráng hán trước mắt này lại là năm châu, chênh lệch quá xa rồi.

Vân Ly đang muốn nói cái gì, Chu Duy Thanh lại cắt ngang, nói: "Các hạ muốn đánh cuộc với chúng ta cái gì đây?"

Lâm Thiên Ngao trầm giọng nói: "Cũng giống như nhị vị đánh cuộc hồi nãy. Nếu như ta thắng, ta muốn nhị vị cả đời đi theo ta. Ngược lại, ta nguyện cả đời đi theo nhị vị. Ta nghĩ, lấy tu vi trước mắt của nhị vị cùng với tài nghệ Ngưng Hình Sư thì không thể nào chiêu lãm được Thiên Châu Sư cấp bậc như ta. Huống chi ta còn là cực hạn Thiên Châu Sư."

Nếu nói cực hạn Thiên Châu Sư ý chỉ Thể Châu, Ý Châu tăng phúc nhất trí một đường, tăng một loại thuộc tính lên tới cực hạn. Thí dụ như Thượng Quan Băng Nhi chính là Thiên Châu Sư loại hình theo đuổi tốc độ cực hạn, gã đứng trước mắt này tự nhiên là Thiên Châu Sư loại hình phòng ngự cực hạn.

Chu Duy Thanh cười ha hả, nói: "Các hạ chắc là muốn tỷ thí võ lực với chúng ta. Chẳng qua, chúng ta một người là thượng vị Thiên Sư một người hạ vị Thiên Tôn, tại sao lại đi so sánh với một vị trung vị Thiên Tôn chứ? Các hạ không cảm thấy rằng trận đánh cuộc này vô cùng buồn cười sao?"

Lâm Thiên Ngao cũng không có vì giọng nói khinh miệt của Chu Duy Thanh mà tâm tình sinh ra biến hóa, cặp mắt mắt vẫn yên lặng thâm thúy như cũ: "Nếu đã là đánh cuộc tự nhiên phải tiến hành dưới tình huống song phương công bình mới được. Các hạ nói không sai, nếu như chỉ là đơn thuần tỷ thí võ lực tự nhiên là không công bình. Hai người các ngươi cho dù cùng tiến lên cũng không thể nào là đối thủ của ta. Nhưng mà, nếu như ta đánh cuộc, ta đứng ở một chỗ không hoàn thủ, tùy ý hai vị tiến hành công kích thời gian một nén nhang, chỉ cần các ngươi có thể làm cho ta di động nửa bước, coi như các ngươi thắng thì sao?"

Lời này vừa nói ra, trong lòng Chu Duy Thanh dâng lên một trận hoảng sợ, Vân Ly thì lửa giận bộc phát, Tần phong và Thượng Quan Băng Nhi lại kinh ngạc ngó tới. Chỉ có Chu Trường Khê nhíu mày, thần sắc biến hóa không lớn.

Chu Duy Thanh hoảng sợ tự nhiên là có nguyên nhân, không thể nghi ngờ chút nào, cái vị gọi là Lâm Thiên Ngao đẳng cấp trung vị Thiên Tôn này đưa ra cho bọn họ một điều kiện cơ hồ không thể nào cự tuyệt.

Tùy ý để cho hai người bọn hắn công kích thời gian một nén nhang, như thế thì phải tự tin về lực lượng phòng ngự của mình tới bực nào mới dám nói ra như vậy đây ?! Phải biết rằng, mình và Vân Ly đều là Thiên Châu Sư có thượng vị thuộc tính là không gian, kỹ năng không gian hệ có uy lực công kích tương đối mạnh mẽ, hơn nữa Thể Châu của mình lại là lực lượng thuộc tính. Muốn chiến thắng đối phương có thể sẽ có chút khó khăn, nhưng nếu hắn không có di động, đứng im chịu đòn thì lại là chuyện khác, điều này thật sự làm cho Chu Duy Thanh và Vân Ly không thể tin tưởng.

"Ngươi đang miệt thị chúng ta sao ?" Vân Ly tức giận nói.

Lâm Thiên Ngao thản nhiên nói: "Đây chỉ là một trận đánh cuộc. Chẳng qua không biết nhị vị có chấp nhận hay không mà thôi. Bất luận là ai trong hai vị, nếu như có thể thu một Truy Tùy Giả giống như ta, trong tương lai nếu có quá trình đi săn giết Thiên Thú thác ấn kỹ năng, chắc chắn sẽ có trợ giúp cực lớn. Hơn nữa, thực lực của ta sẽ còn tiến bộ rất lớn, lực lượng phòng ngự sẽ không ngừng tăng cường, trong tương lai coi như là ngăn cản Cự Long công kích cũng không phải là việc khó."

Nghe lời của hắn, Vân Ly đang vọng động muốn mở miệng đáp ứng lại bị Chu Duy Thanh dùng ánh mắt ngăn lại, hắn lúc này mới nhớ tới mình đã không còn được tự do nữa. Trong lòng không khỏi chán nản một trận, thế nhưng chiến ý trong ánh mắt hắn không có hạ xuống chút nào, hai tròng mắt sáng quắc nhìn chăm chăm vào Chu Duy Thanh, hi vọng hắn có thể đáp ứng trận đánh cuộc này. Vân Ly không thể nào tin mình lại thất bại.

Bình Luận (0)
Comment