Ninh Dạ nhẹ nhàng mỉm cười: “Không sai. Bây giờ ngươi đã hiểu vì sao ta lại để cho Hà Nguyên Thánh đứng về phía bọn họ hay chưa?”
Nghĩ lại những lời Ninh Dạ đã nói và tình hình lúc trước, đương nhiên Dương Nhạc đã hiểu: “Bọn họ đều cho rằng chỉ cần được Hà thiếu gia ủng hộ thì mình sẽ nắm chắc chức Huyền Sách Sứ trong tay, cứ như vậy chắc chắn nội bộ sẽ có tranh chấp, không thể đoàn kết được nữa. Thủ đoạn rất hay!”
Một Hà Nguyên Thánh đã phá tan cục diện liên thủ của bốn người, Dương Nhạc cũng thật lòng bái phục.
“Nhưng dù sao Hà thiếu gia cũng là Hà thiếu gia, vạn nhất...” Dương Nhạc do dự nói.
“Hắn là cái quái gì!” Ninh Dạ coi thường: “Chuyện trong Hắc Bạch thần cung, hắn có thể quyết định từ lúc nào? Chưởng giáo có thể cho phép con trai mình hoành hành bá đạo nhưng xưa nay không cho hắn quyền xử lý sự việc. Vừa vặn ngược lại, người được hắn đề cử chắc chắn Hắc Bạch thần cung sẽ không chấp nhận!”
Địa vị và cách hành xử bá đạo của Hà Nguyên Thánh khiến mọi người có một ảo giác, đó là hắn có thể quyết định tất cả.
Nhưng sự thật là Hà Nguyên Thánh chỉ có thể quyết định mình hắn.
Thân phận con trai chưởng giáo là tấm bình phong vô địch của hắn, không ai dám động đến hắn.
Nhưng tăng phòng ngự quá nhiều, kết quả là lực tấn công thiếu hụt quá lớn.
Hễ là người có chút thực lực và địa vị trong Hắc Bạch thần cung, chắc chắn hắn không quyết định được, không ảnh hưởng tới được.
Ninh Dạ hiểu rất rõ vấn đề của hắn, thế nên y không sợ đẩy hắn cho bất cứ đối thủ nào. Hạng người như hắn, nếu lôi kéo chỉ gây thêm phiền phức cho mình chứ không giúp ích được gì.
Đằng này, y và Dương Nhạc đang bàn luận hăng say, Ngự Phong Tử bên cạnh nghe mà đổ mồ hôi.
Xin các ngươi đấy, Hắc Bạch thần cung các ngươi tranh đấu nội bộ, kéo ta vào làm gì?
Ta chỉ là người ngoài mà thôi!
Ngự Phong Tử không nghĩ nổi vì sao Ninh Dạ nhất quyết kéo mình đi theo, còn không quan tâm lão ta có đồng ý hay không, thậm chí bàn luận chuyện này ngay trước mặt lão.
Lão chỉ muốn chuồn êm nhưng Ninh Dạ lại không cho lão đi.