Phong Ngọc Yên lấy làm lạ: “Nếu thế sao Công Tôn Dạ còn phải ám sát đệ cửu sứ? Trực tiếp ám sát Công Tôn Trường Sách chẳng phải là xong rồi à? Với thực lực hiện tại của hắn, muốn giết Công Tôn Trường Sách đâu có khó gì?”
Dương Tử Thu phe phẩy quạt ra vẻ: “Chúng ta đã phân tích điều này. Chúng ta cho rằng bây giờ Công Tôn Dạ là người của Yên Vũ lâu, dù sao cũng bị Yên Vũ lâu khống chế. Ám sát đệ cửu sứ rất có thể là ý của Yên Vũ lâu, mục đích là trả thù Hắc Bạch thần cung vì chuyện trong Chấp Tử thành lần trước. Nếu Công Tôn Dạ giết Công Tôn Trường Sách trước sẽ gây ảnh hưởng tới kế hoạch của Yên Vũ lâu. Công Tôn Dạ không dám trễ nải chuyện Yên Vũ lâu đã giao phó, vì vậy đành phải giết đệ cửu sứ trước rồi tính sổ với Công Tôn Trường Sách.”
Phong Ngọc Yên lại chẳng dễ bị lừa như vậy: “Đệ cửu sứ đã mất bảy ngày, thời gian vừa qua vì sao hắn không xuất thủ?”
Lê Sơn Hà trả lời: “Lúc Công Tôn Dạ lộ mặt ám sát, Công Tôn Trường Sách vừa biết được tin đã lập tức triệu tập các trưởng lão trong gia tộc bảo vệ bản thân, Công Tôn Dạ không còn cơ hội ra tay.”
“Hắn tự bại lộ hay bị phát hiện trong lúc chiến đấu?” Phong Ngọc Yên hỏi Nhạc Lăng Không.
Nhạc Lăng Không ngớ người, sửng sốt trong chốc lát: “Hắn dùng bộ mặt thật trực tiếp xuất thủ.”
“Thế thì lạ rồi.” Phong Ngọc Yên nói: “Nếu hắn định ám sát Công Tôn Trường Sách sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ không cần giấu diếm thân phận à?”
Mọi người không nói gì.
Đúng là chuyện này không hợp lý, nhưng không phải không nghĩ tới mà là không muốn nghĩ.
Cuối cùng Hà Nguyên Thánh vẫn là người nói thẳng ra suy nghĩ của mọi người, hắn trực tiếp lên tiếng: “Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì? Nếu Công Tôn Dạ đã là hung thủ giết đệ cửu sứ, vậy chúng ta cứ tập trung đối phó hắn là được. Cứ coi Công Tôn Trường Sách là mục tiêu, tập trung vào hắn là bắt được Công Tôn Dạ thôi.”
Phong Ngọc Yên hừ một tiếng: “Ta chỉ sợ mục đích của hắn không phải Công Tôn Trường Sách, vốn chẳng buồn để ý tới Công Tôn thế gia.”
Phong Ngọc Yên phân tích rất có lý.