Ninh Dạ có thể sử dụng Thiên Cơ điện làm được nhiều chuyện như vậy, đương nhiên có một phần vì Côn Lôn kính hoàn chỉnh tới hiếm thấy, nhưng quan trọng hơn hết là vì, y là Ninh Dạ!”
Nếu đổi lại là người khác, cho dù có Thiên Cơ điện cũng khó mà phát huy được tác dụng.
“hoang đường!” Nguyên Mục Dã lại không hài lòng: “Thời thái cổ, thiên đạo có bảy tầng, Niết Bàn chỉ là trung bình khá. Còn bây giờ trời khuyết mất hai, cao nhất chỉ có năm tầng. Hiện tại không bằng quá khứ đã là số mệnh rồi. Sao có thể nói hiện tại thắng được quá khứ?”
Hắn lại chú ý tới lời nói hiện tại chiến thắng quá khứ của Ninh Dạ.
Trong tiên giới, hiện tại không bằng quá khứ, đây là chân lý không thể chối cãi.
Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Thiên hạ có khiếm khuyết, chẳng lẽ không thể bù đắp? Chúng ta cầu đạo, cầu đại đạo chí cao trong thiên địa, không chỉ tở Trường Thanh giới mà phải vượt qua giới này, tung hoành dưới vòm trời. Giới này có năm tầng, ai biết giới khác ra sao. Chỉ cần chịu ra ngoài, trời đất rộng rãi, vòm trời vô tận. Sao lại đặt tầm mắt ở một tòa Thiên Cơ điện nhỏ nhoi? Thiên Cơ môn dù sao cũng chỉ có lực lượng một giới, chưa thể hoàn thiện Lượng Thiên thần thuật có phải vì bọn họ còn thiếu thực lực không? Không phải, là vì bọn họ chưa thật sự ra ngoài. Một Lượng Thiên thuật mà muốn bao quát toàn bộ thiên địa, cuối cùng chỉ là vọng tưởng mà thôi.”
Lời này khiến đám người Nguyên Mục Dã ngây dại.
Tử Lão đã cất tiếng cười trầm trầm: “Nói hay lắm! Thứ thật sự cường đại là chính bản thân mình chứ không phải ngoại vật. Nếu Thiên Cơ điện có thể thật sự xây dựng lại, khôi phục hoàn toàn, có lẽ nó có thể tung hoành Trường Thanh tiên giới. Thế nhưng vật đổi sao dời, chắc chắn Thiên Cơ điện không thể tái hiện huy hoàng năm xưa. Nếu có, huy hoàng đó nên thuộc về Ninh Dạ nhà ngươi chứ không phải thần vật. Nhưng...”
Tiếng ‘nhưng’ này của hắn khiến trong lòng Ninh Dạ giật thót.
Tử Lão đã nói tiếp: “Nhưng cho dù Thiên Cơ điện không thể khôi phục lại thời toàn thịnh, một khi thu thập đầy đủ, e là uy lực vẫn không thể coi thường. Ninh Dạ, dù sao ngươi cũng không phải người của Mộc Khôi tông chúng ta, làm sao chúng ta tin được tương lai chắc chắn ngươi sẽ không đối địch với Mộc Khôi tông đây?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Các ngươi không cần tin. Ít nhất bây giờ ta không có uy hiếp gì đối với các ngươi. Nếu có một ngày Mộc Khôi tông cảm thấy không thể khống chế được ta, lúc đó xử lý cũng không muộn.”
Nguyên Mục Dã đã âm trầm nói: “E là lúc đó đã chẳng kịp.”
Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Sao vậy? Đường đường là tiên môn đỉnh cao trong cửu châu, chẳng lẽ không có chút tự tin đó ư?”
Y vứt nan đề trở lại, khiến Nguyên Mục Dã cũng ngớ người.