Thiên Cổ Phong Lưu Nhất Tiếu Trung

Chương 58

Bách Yên cõng thân thể đông cứng của A Hằng, đá văng cửa phòng Yến Chiêu, ép hắn giao ra giải dược hàn độc.

Yến Chiêu ngạc nhiên nhìn A Hằng sau lưng hắn, cười lạnh một tiếng: "Thì ra.... ngươi chính là người A Hằng thích, khó trách nàng lại cự tuyệt ta."

Bách Yên ngẩn ra.

"Ngươi không biết sao?" Yến Chiêu khẽ cười, "Đúng rồi, nàng nói, điều đó không quan trọng, bởi vì ngươi vĩnh viễn sẽ không thích nàng."

"Viên Vô tướng đan kia, là ngươi cho nàng?" Đôi mắt sâu thẳm của Yến Chiêu cẩn thận đánh giá Bách Yên, "Ngươi là người nào ở Huyền Thiên Tự, tại sao lại có Vô tướng đan?"

Bách Yên lạnh lùng nói: "Giao giải dược hàn độc ra!"

Yến Chiêu cười nói: "Hàn độc không có giải dược. Nếu ngươi có viên Vô tướng đan thứ hai, ngược lại có thể cứu nàng."

Nhưng hắn không có. Viên Vô tướng đan này vẫn là Di Sinh hành tôn tặng cho hắn. Hai viên khác bị phong ấn trong tháp cao, chờ hắn lấy được thì đã muộn.

"Nàng cứu ngươi, ngươi vì sao đối xử với nàng như vậy!" Bách Yên phẫn nộ chất vấn.

"Người không phải ta giết." Yến Chiêu nhàn nhạt nói, nhìn về phía vương phi sắc mặt trắng bệch, "Vương phi, ngươi sợ cái gì?"

Vương phi cố gắng duy trì vẻ cao ngạo của dòng dõi danh môn, cắn răng nói: "Chỉ là một phàm nhân mà thôi, giết thì giết, cùng lắm thì ta siêu độ cho nàng một phen."

Bi thống và phẫn nộ khiến Bách Yên mất hết lý trí. Tay phải hắn run rẩy ngưng tụ thành một cây pháp trượng hoa sen, khí thế đột nhiên biến đổi.

Yến Chiêu lùi lại nửa bước, không dám tin trừng mắt nhìn Bách Yên: "Ngươi điên rồi! Lẽ nào Huyền Thiên Tự lại vì một nữ tử phàm nhân mà trở mặt với hoàng thất sao?"

Bách Yên nắm chặt pháp trượng, linh lực kích động, tung hoành bốn phía. Hắn trầm giọng nói từng chữ: "Nàng tên A Hằng!"

Nàng không phải nữ tử phàm nhân, nàng là A Hằng đẹp nhất thế gian.

Nàng cho hắn đạo tâm, rồi lại tước đoạt nó đi. Hắn vì nàng nhất niệm thành phật, cũng vì nàng nhất niệm thành ma.

Hắn vốn đã là nửa bước Pháp Tướng, lập tức dùng cách phân giải, đổi lấy một khắc uy năng Pháp Tướng, gi3t chết Yến Chiêu và vương phi, địch lại vô số tu sĩ vây công, cường ngạnh không ngừng giết ra một con đường máu.

Hắn bị trọng thương, cõng nàng bay rất xa rất xa, thoát khỏi mọi truy đuổi.

"A Hằng..." Bách Yên cẩn thận ôm nàng trong ngực, nhẹ nhàng chạm vào miệng mũi nàng, rồi lại áp sát vào ngực nàng, tựa như ngày đầu gặp gỡ, A Hằng đã làm như vậy.

Nhưng lúc này, A Hằng lại không tỉnh lại.

Bách Yên buồn bã cười, khóe môi tràn ra máu tươi, nhỏ giọt trên ngực A Hằng. Hắn đặt tay lên trán nàng, chợt tập trung linh lực mênh mông mãnh liệt vào giữa mày nàng.

Hắn muốn cưỡng ép mở Thần Khiếu của nàng!

Bách Yên biết việc này hung hiểm. Mười tám tuổi mạnh mẽ mở Thần Khiếu, không thành công, chính là một con đường chết.

Nhưng hắn không còn lựa chọn.

Chỉ có mở Thần Khiếu, tẩy tủy phạt mạch, mới có thể loại bỏ hàn độc trong xương tủy nàng. Hắn không màng an nguy bản thân, dùng hết chút linh lực cuối cùng, từng chút một nhổ hàn độc đang giằng co trong xương tủy nàng ra, hút vào cơ thể mình.

Thân thể A Hằng dần dần trở nên ấm áp mềm mại. Khi độc tố cuối cùng bị loại bỏ, đóa hoa đào trên mặt nàng cũng nhạt đi, lộ ra khuôn mặt thanh tú.

Tựa hồ theo dấu vết này biến mất, kiếp nạn cả đời này cũng theo đó tiêu tan.

Lông mi run rẩy, nàng chậm rãi mở hai mắt, hai tròng mắt hơi nước mờ mịt phản chiếu gương mặt tươi cười tiều tụy của Bách Yên.

Nhưng hắn vừa cười, ngực liền đau nhức, máu tươi trào ra cổ họng.

"Bách Yên!" A Hằng đột nhiên bừng tỉnh, ôm lấy bờ vai hắn, "Huynh làm sao vậy?"

Bách Yên khẽ ho hai tiếng, giọng khàn khàn, mặt mày dịu dàng nhìn A Hằng: "A Hằng, nàng cảm thấy có gì khác biệt không?"

Nàng căn bản không chú ý đến sự thay đổi của bản thân, một lòng lo lắng cho Bách Yên. Nàng hoảng loạn lau máu tươi trên miệng hắn, nước mắt điên cuồng chảy xuống.

"Bách Yên, huynh sao lại bị trọng thương như vậy?" Giọng A Hằng khó nén run rẩy, mang theo tiếng nức nở. Nàng bỗng nhớ lại những ký ức vụn vặt trước đó, "Huynh đã cứu ta từ Mặc vương phủ..."

"A Hằng, nàng phải sống thật tốt." Bách Yên không nỡ khẽ vuốt khuôn mặt nàng, "Kiếp số cả đời này đã qua rồi, tương lai... tương lai ta không thể bảo vệ nàng nữa..."

"Huynh đang nói gì vậy?" Nước mắt A Hằng rơi như mưa, "Ta đưa huynh về Huyền Thiên Tự được không? Huyền Thiên Tự còn Vô tướng đan đúng không!"

Hắn trả giá đắt để đổi lấy một khắc uy năng Pháp Tướng, thân bị trọng thương lại cạn kiệt linh lực vì nàng tẩy tủy phạt mạch. Hai viên Vô tướng đan cũng không đổi được mạng này.

Huống chi, hắn mang danh hiệu Huyền Thiên Tự mà phạm phải sát nghiệt như vậy, còn mặt mũi nào trở về...

Bách Yên nhẹ nhàng lắc đầu, hơi thở mong manh: "A Hằng, ta... ta lừa nàng... nàng là... nhân quả ta dứt bỏ không được..."

Mắt A Hằng rưng rưng, ngơ ngác nhìn Bách Yên.

Hắn khẽ cười, đôi môi dính máu đột nhiên hôn lên khóe môi nàng. Nàng không né tránh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, khiến nàng không nhìn rõ khuôn mặt gần trong gang tấc, chỉ nếm được vị tanh ngọt gần như chua xót.

Càng chấp mê với đạo, càng cách xa đạo.

Hắn vốn ở gần nàng như vậy, từ nay về sau lại sinh tử cách biệt...

Tay Bách Yên lặng lẽ đặt lên trán nàng, giọng khàn khàn dịu dàng nói: "Nàng phải quên đi đoạn kiếp số này... đoạn nhân quả này..."

"Không! Ta không muốn quên..." A Hằng nhận ra hắn muốn làm gì, kinh hoảng nắm lấy cổ tay hắn, muốn gạt tay hắn ra. Nhưng sức hắn quá lớn, nàng cố gắng chỉ vô ích.

Linh lực hoàn toàn tiến vào Thần Khiếu, quấn quanh giác hồn.

Người đã không yêu rồi, không buồn cũng không sợ...

Đôi mắt trời sinh mỉm cười của Bách Yên tràn ngập bi thương, nhìn nàng mất đi ý thức, mềm mại ngã xuống vòng tay hắn.

Hắn nhẹ nhàng đặt nàng vào biển hoa, bày ra kết giới.

Chờ nàng tỉnh lại, sẽ là một con người hoàn toàn mới, một thế giới hoàn toàn mới.

Nàng sẽ không nhớ rõ Bách Yên, sẽ không nhớ rõ những kiếp số đó.

Bách Yên đương nhiên nghĩ như vậy.

Chỉ là hắn vẫn sai rồi...

Hắn không biết rằng, A Hằng đã từng yêu hắn sâu đậm như vậy. Dù cho phong ấn giác hồn, nàng vẫn luôn khắc ghi câu nói đã thắp sáng cuộc đời nàng.

Nàng là nữ tử đẹp nhất thế gian.

Nàng không biết từ đâu, cả đời mê mang, vì một câu thâm tình lẩm bẩm trong giấc mộng mà khắc cốt ghi tâm, tìm kiếm suốt bốn trăm năm.

Bốn trăm năm qua, bao nhiêu người ái mộ vẻ đẹp của nàng, nói ra bao nhiêu lời hay ý đẹp, nhưng chưa từng có một câu nói nhỏ như trong giấc mộng khiến nàng rung động chua xót đến vậy.

Mãi đến hôm nay nàng mới hiểu, nào có gì là đẹp nhất thế gian, chỉ là bởi vì hắn yêu nàng mà thôi...

Cánh hoa chao liệng khẽ rơi xuống, nước mắt không ngừng chảy dài trên khóe mắt nàng.

Tỉnh lại chính là Quần Ngọc phương tôn, cũng chính là A Hằng.

Quần Ngọc phương tôn nhìn về phía Thiên La yêu tôn mình đầy thương tích.

Yêu tôn mắt trông mong nhìn Quần Ngọc phương tôn, không còn chút uy phong bát diện nào như trước, ngược lại như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.

Hắn hiểu rõ trong lòng, phương tôn đã nhớ lại quá khứ, cũng nhớ lại người nàng yêu sâu sắc.

Quần Ngọc phương tôn tay mang theo hương thơm thanh nhã phất qua vết thương trên người Thiên La yêu tôn, miệng vết thương khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Quần Ngọc phương tôn từ trước đến nay đối với hắn chưa từng có sắc mặt tốt, nào từng dịu dàng như vậy. Thiên La yêu tôn vừa được sủng ái lại vừa lo sợ, nội tâm lâng lâng, lại có chút xúc động.

"Phương tôn..." Hắn nuốt nước miếng, cẩn thận mở miệng: "Người Bách Yên kia, là người mà nàng đã từng yêu sâu sắc sao?"

Quần Ngọc phương tôn nhắm hai mắt, nhàn nhạt cười: "Vẫn luôn là vậy."

Tim Thiên La yêu tôn nhói lên.

"Hắn đã viên tịch..." Thiên La yêu tôn cẩn thận nói, "Ta có thể thay hắn chăm sóc nàng không?"

Quần Ngọc phương tôn ngẩng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn Thiên La yêu tôn: "Thiên La, ngươi vì sao cố chấp như vậy?"

Thiên La yêu tôn chạm phải đôi mắt ôn nhuận sáng ngời của Quần Ngọc phương tôn, lòng không khỏi rung động, giọng khàn khàn: "Ta... ta không biết, nhưng thích một người, chẳng phải nên cố chấp sao?"

Hắn thật thà như vậy, không nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết một lòng đều đặt trên người phương tôn.

"Phải." Quần Ngọc phương tôn nhàn nhạt cười, "Cho nên, ta cũng sẽ cố chấp, dùng quãng đời còn lại để nhớ nhung tưởng niệm Bách Yên."

Nàng sẽ trân trọng bản thân, chỉ khi nàng sống thật tốt, Bách Yên mới có thể tồn tại trong lòng nàng.

Đây là cuộc sống mới mà Bách Yên dùng tính mạng đổi lấy, cũng là sự kéo dài của Bách Yên.

Di Sinh hành tôn khi sưu hồn Yến Chiêu, dùng thị giác của Yến Chiêu thấy được những ký ức vụn vặt. Có lẽ trong lòng hắn cũng có một tia thương hại đối với A Hằng, hơn nữa năm đó cùng Tân Quang đế là một phe, đẩy tội danh lên người A Hằng mà trong lòng áy náy, cho nên mới giấu diếm nàng nhiều năm, lại không nhịn được vào khoảnh khắc hấp hối trả lại đáp án cho nàng.

Một nữ tử phàm nhân vô danh không họ trong sử sách, nàng chưa từng làm tổn thương ai, lại gánh trên vai tất cả tội danh và tiếng xấu.

Chỉ có một người chân chính yêu nàng, thương tiếc nàng.

Thiên La yêu tôn lặng lẽ nhìn Quần Ngọc phương tôn, bỗng nhiên mở miệng nói: "Vậy nàng cứ nghĩ đến hắn, ta bảo vệ nàng."

Quần Ngọc phương tôn giật mình, cúi đầu nhìn về phía Thiên La yêu tôn.

Phảng phất thấy được chính mình năm đó.

Lúc Từ Mạn Mạn tuần tra doanh trại, nghe thấy đệ tử Hoa Thần Cung truyền đến lời nhắn của phương tôn, vạn mẫu linh nhưỡng đã trồng hết Xích tô tử.

Ninh Hi nghi hoặc nói: "Nghe nói Quần Ngọc phương tôn tu chính là vô tình đạo, lạnh nhạt gần như vô tình, làm sao vì cứu người mà hủy hoại căn cơ Hoa Thần Cung?"

"Vô tình không phải là không có tình, mà là tình không dành cho riêng ai. Yêu một đóa hoa, một cơn mưa, cũng là tình." Gió xuân lặng lẽ tới, Từ Mạn Mạn nhìn về phía cành cây bên đường mọc lá non mới, nhàn nhạt cười, "Phương tôn đã đi sai đường quá lâu rồi, chi bằng một phàm nhân A Hằng sống đến trong sáng. Ta tuy rằng không biết toàn bộ câu chuyện năm đó, nhưng một A Hằng có thể lấy chí bảo vô thượng cứu giúp người qua đường, có thể khiến hành giả Bách Yên trả giá mạng sống, khiến Di Sinh hành tôn sinh lòng trắc ẩn, tất nhiên sẽ hiểu, mạng sống cao hơn tất cả. Vượt qua được cửa ải sinh tử, phương tôn sẽ tự mình đưa ra lựa chọn. Căn cơ Hoa Thần Cung không nằm ở linh nhưỡng, mà ở lòng người. Tứ Di Môn chúng ta từ hai bàn tay trắng đi đến hôm nay, chẳng phải cũng như vậy sao?"

Ninh Hi vẻ mặt nghiêm lại, cúi đầu thật sâu: "Đệ tử ghi nhớ dạy bảo của sư tôn."

Từ Mạn Mạn tùy ý xua tay: "Không cần đa lễ như vậy, chính sự quan trọng hơn."

Ôn dịch lây lan sang tháng thứ tư, Doanh Dương Mẫn đóng quân trọng chứng ở Dao Châu đã bốn ngày không chợp mắt. Mãi đến hôm nay, Thiên Đô truyền đến tin tức - dịch chứng đã có giải dược. Doanh trại vốn tràn ngập đau buồn và tuyệt vọng mới lộ ra nụ cười đầu tiên sau bốn tháng ròng rã.

Hắn được hai canh giờ nghỉ phép, mệt mỏi ngã xuống đất liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngủ bên cạnh hắn là binh lính Trấn quốc Vũ Châu tên Lưu Truyền. Hai tháng trước Lưu Truyền đến doanh trại, lần đầu tiên Doanh Dương Mẫn nhìn thấy ánh mắt hắn liền giận dữ, đấm hắn một quyền, bởi vì ba năm trước trên chiến trường, Lưu Truyền đã giết một chiến hữu của hắn, mối thù này khó quên.

Lưu Truyền lúc ấy lau máu khóe môi, nắm chặt quyền trừng mắt nhìn hắn, muốn đánh trả nhưng bị những người khác ngăn lại. Trưởng quan lạnh mặt đi đến giữa hai người, chỉ một câu nói đã khiến bọn họ ngừng tay.

"Ba tháng sau, nếu các ngươi còn sống sót rời khỏi đây, muốn đấu sống chết thế nào tùy ý."

Hai người đang sục sôi căm hờn tức khắc nguội lạnh.

Ngày ngày nghe tiếng kêu r3n thê lương thống khổ, chứng kiến hết người này đến người khác ngã xuống, bọn họ cũng không biết khi nào mình sẽ trở thành một trong số đó. Khác với chém giết trên chiến trường, ở nơi đó sinh mạng trôi đi vô thanh vô tức, mang theo thù hận và nhiệt huyết khó giải thích. Một đao chém xuống, phảng phất thu hoạch không phải mạng người, mà là trái ngọt chiến thắng. Chỉ ở nơi này, bọn họ mới tận mắt chứng kiến mỗi một sinh mệnh từ tươi rói đến xám xịt, chứng kiến hết cảnh sinh ly tử biệt, mới bừng tỉnh nhận ra, sinh mệnh nặng nề hơn họ tưởng tượng rất nhiều.

Bỏ xuống chiến bào, cởi bỏ vũ khí, mỗi ngày bọn họ mang khăn che mặt bôn ba trong doanh trại vận chuyển vật tư. Gặp nhau thoáng qua chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đối phương, trao nhau cái gật đầu rồi vội vã lướt qua. Sự khác biệt giữa người với người trở nên ngày càng nhỏ, thậm chí bản thân mỗi người cũng trở nên càng lúc càng bé nhỏ. Vốn dĩ ngủ bên cạnh hắn là binh lính tên Từ Vĩ, bảy ngày trước nhiễm bệnh dịch trùng, bị đưa đến một doanh trại khác. Dương Mẫn nhớ rõ, hắn là binh lính Phong Châu, cũng từng giao chiến với người Phong Châu trên chiến trường, nhưng chưa từng chú ý đến gương mặt này.

Hắn thậm chí không nhớ nổi, lúc trước vì sao mà chiến đấu. Nào có thâm thù đại hận gì, nhưng mỗi người đều có chủ riêng, bọn họ bịt kín mặt, đều giống nhau, chỉ là một hạt bụi, bị gió mạnh cuốn đi, cả đời thân không do mình. Nội chiến tương tàn vô nghĩa, đến chết mới thôi.

Dương Mẫn nhớ tới hôm nay nhìn thấy tên đồ tể kia. Trước đó lương thảo không đủ, hắn đã giết con heo nhà mình, nấu cơm canh ngon mang đến doanh trại. Những bá tánh ngày thường nhìn thấy bọn họ liền sợ hãi tránh xa, hiện giờ lại nhiệt tình nhét hộp thức ăn vào tay hắn. Hắn không tự nhiên nói mình là binh lính Kế Châu, không phải người Dao Châu. Kế Châu và Dao Châu từ trước đến nay thường xuyên chém giết, không ít binh lính Dao Châu đã chết dưới tay hắn. Hắn tưởng tên đồ tể kia sẽ sợ hãi, không ngờ đối phương chỉ ngẩn ra, rồi lộ ra nụ cười khờ khạo.

"Người Vũ Châu thích ăn cay đúng không, lần sau ta cho nhiều ớt chút."

Dương Mẫn sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi ăn cơm xong, câu nói kia vẫn quanh quẩn trong đầu.

Hôm nay hắn lại gặp tên đồ tể kia, thi thể nằm trên một chiếc xe binh lính khác chở. Hắn vốn tưởng rằng nhiều ngày không gặp là do doanh trại đã khôi phục nguồn cung cấp lương thảo, nên hắn không đến nữa. Không ngờ hắn cũng nhiễm dịch trùng, hơn nữa bệnh tình chuyển biến xấu rất nhanh, thậm chí không chờ được giải dược.

Dương Mẫn nằm hồi lâu không ngủ được, trong đầu vẫn là gương mặt tươi cười của tên đồ tể khờ khạo kia.

Lần sau ta cho nhiều ớt hơn.

"Lưu Truyền." Giọng Dương Mẫn khàn khàn bỗng vang lên, "Ba tháng sắp đến rồi."

Giọng Lưu Truyền vọng lại từ bên cạnh: "Sau đó thì sao?"

Dương Mẫn nói: "Ta không muốn đánh nữa."

Lưu Truyền nói: "Ta cũng vậy."

Dương Mẫn nói: "Về sau... cũng không muốn."

Nếu chỉ là một hạt bụi, hắn cũng muốn rơi xuống đất, trở thành một phần của đất đai.

Rất nhiều người có cùng suy nghĩ với hắn. Bụi cát lắng xuống sẽ thành đất đai. Từng đốm sáng đom đóm hội tụ lại sẽ đủ để chiếu sáng đêm tối. Dù nhỏ bé, cũng có thể tạo nên điều phi thường.

Nguyện lực của chúng sinh giống như vô số dòng nước nhỏ giọt, từng sợi chảy vào Thần Khiếu của Từ Mạn Mạn, tẩm bổ nguyên thần không ngừng khỏe mạnh của nàng.

Nàng đã hôn mê hai canh giờ. Sau khi trở về từ đáy biển, mấy chục ngày chưa từng chợp mắt, cuối cùng ngất xỉu khi tuần tra doanh trại ở Huy Châu. Trong cơn mê man, một mùi hương thanh nhã mà quen thuộc quẩn quanh nơi mũi, dịu dàng bao bọc lấy nàng. Nàng tựa như bay giữa đám mây, lại giống như nổi trên mặt nước, thân thể mềm mại như bông, mang đến sự an tâm khó tả, khiến nàng không chút muốn giãy giụa, chỉ muốn đắm chìm trong đó.

Mùi hoa ấy ở bên cạnh giúp nàng chìm vào giấc ngủ, như là linh dược xoa dịu nguyên thần khô kiệt. Nàng không nhịn được khẽ than một tiếng thoải mái, trở mình về phía mùi hương nồng đậm.

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài cực nhẹ, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt v3 sau lưng nàng, ngay cả gió xuân cũng không dịu dàng bằng.

"Lang Âm..." Nàng vô thức khẽ gọi.

Bàn tay sau lưng khẽ dừng lại, một nụ hôn lặng lẽ đặt lên giữa mày nàng.

Linh lực như dòng nước chảy, hòa vào nguyện lực của chúng sinh, hội tụ vào Thần Khiếu giữa mày, thật cẩn thận, không dám đánh thức nàng.

Đây là lần đầu tiên Từ Mạn Mạn ngủ sâu giấc như vậy kể từ khi trở về, giấc ngủ xua tan bao ngày bôn ba suy nghĩ mệt mỏi.

Khi tỉnh lại, nàng thấy mình đang ở dược lư, bên cạnh không một bóng người, nhưng trong không khí vẫn còn vương vấn hương thơm nhàn nhạt.

Từ Mạn Mạn ngẩn người một lúc lâu, rồi không nhịn được cong khóe môi, khẽ mỉm cười.

Tiếng bước chân truyền đến từ ngoài phòng, nàng theo bản năng gọi: "Lang Âm, chàng trở về rồi."

Tiếng bước chân ngoài cửa khựng lại một chút, cánh cửa mở ra, nhưng người bước vào không phải Lang Âm, mà là Ngao Tu.

"Đạo tôn." Ngao Tu đứng từ xa, thấy Từ Mạn Mạn nằm trên giường, quần áo xộc xệch, liền lập tức cúi đầu.

Từ Mạn Mạn giật mình, vội vàng chỉnh lại vạt áo, ngồi dậy từ trên giường, bước về phía Ngao Tu.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Ngao Tu thấy Từ Mạn Mạn đi tới, liền ngẩng đầu, lộ ra nụ cười ấm áp. Vân Giao vốn tuấn mỹ lại mang theo vài phần yêu dị tái nhợt, làn da trắng nõn trong suốt như ngọc do nhiều năm sống ở biển sâu. Đôi mắt màu xanh băng sâu thẳm dịu dàng dường như có thể nhấn chìm người khác. Giọng Ngao Tu vốn trong trẻo linh hoạt kỳ ảo, nhưng vì từng chịu hình phạt ở Hải tâm lao mà tổn thương không thể phục hồi, hiện giờ trầm thấp mang theo một chút khàn khàn, giống như tiếng sóng biển khẽ khàng vọng lại từ vỏ ốc.

Thật sự là giọng nói còn êm tai hơn cả tiếng hát.

"Ta đến Huy Châu tìm người, nghe nói người đã trở về Tứ Di Môn, liền đến đây tìm người." Ngao Tu ôn tồn nói, "Mấy ngày nay ta đã triệu tập năm ngàn hải yêu hóa hình từ Kỳ hải, đã đến vùng duyên hải các châu để chi viện."

Từ Mạn Mạn nghe vậy vui mừng, lòng nhẹ nhõm, cảm giác gánh nặng đè trong lòng chợt vơi đi rất nhiều, không khỏi cười nói: "Vậy thì tốt quá! Hiện giờ các doanh trại đang khan hiếm nhân lực, năm ngàn hải yêu này giúp ích không nhỏ. Ta xin thay mặt Đạo Minh cảm tạ ngươi."

Hải yêu hóa hình tương đương với nhân tu Nhân tộc, có thể chống lại sự xâm nhập của dịch trùng, có thể vào doanh trại chăm sóc người bệnh, giải quyết nhu cầu cấp thiết của Đạo Minh.

Từ Mạn Mạn nói rồi chắp tay hành lễ với Ngao Tu. Không đợi nàng cúi người, Ngao Tu đã nâng hai tay nàng lên, rũ mắt nói: "Trước kia ta đã giúp kẻ khác gây rối, mới dẫn đến tai họa này. Hiện giờ làm tất cả những điều này, chẳng qua là bù đắp cho những lỗi lầm trước kia."

Lòng bàn tay hắn dán lên lớp áo gấm tơ lụa mềm mại của Từ Mạn Mạn, dường như có hơi ấm nhàn nhạt xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến lòng bàn tay hắn, khiến hắn không nỡ buông tay. Chỉ có ý chí mạnh mẽ mới có thể cưỡng ép hắn không siết chặt tay, nắm lấy đôi bàn tay ấm áp của nàng, ôm nàng vào lồ ng ngực.

Bình Luận (0)
Comment