Từ Mạn Mạn khẽ mỉm cười, thu hồi tay: "Ngươi lại không ngờ sẽ có ngày hôm nay. Huyết Tôn làm việc cẩn thận, thận trọng từng bước, giữa quân cờ với nhau tồn tại sự cùng hành động hoàn toàn không biết gì cả, lại giúp hắn dệt nên một cái lưới lớn. Với ngươi mà nói, chỉ là lợi dụng bọn họ giết kẻ thù của ngươi, cái giá ngươi phải trả cũng chỉ là một viên Tích thủy châu. Mà Huyết tông lại có thể có được Thần mạch, còn cần thêm một viên Tích thủy châu, dùng để né tránh sự truy tung của Đạo Minh."
Ngao Tu nhìn khuôn mặt thanh lệ mà trang nghiêm của Từ Mạn Mạn, mơ hồ cảm nhận được nàng càng ngày càng xa cách mình. Mười năm trước ôn nhu, mấy tháng trước giảo hoạt, cùng với vẻ trang trọng giữ mình trước mắt, mỗi một khía cạnh đều là nàng, nhưng mỗi khía cạnh lại không giống nàng...
"Người bị nhốt ở hẻm núi U Huyền, không phải do ta làm." Ngao Tu thấp giọng nói.
"Ta biết, ta tin ngươi, khi đó ta đã không hề hoài nghi ngươi." Từ Mạn Mạn khẽ cười một tiếng, "Nghe nói Lê Khước thập phần hoài nghi ngươi, đã cùng ngươi hung hăng đánh một trận."
Theo lời Tạ Chẩm Lưu kể, Ngao Tu vừa rời đi, nàng và Lang Âm liền bị cuốn vào trong kết giới Tích thủy châu. Sau đó Ngao Tu tìm kiếm bốn phía đều không thấy lối vào kết giới, mà hắn không lâu trước đó còn thề son sắt có thể đưa mọi người bình an trở về, toàn thân mà lui.
Lê Khước vốn đã tràn đầy hoài nghi Ngao Tu, nghe xong lời Tạ Chẩm Lưu càng thêm khẳng định sự nghi ngờ của mình, lập tức vung tay đánh nhau với Ngao Tu, cũng không màng đến việc mình đang ở trên biển, có thể rơi vào hoàn cảnh xấu.
"Ngươi đường đường là Hải Hoàng, vô địch trong tứ hải, cư nhiên bại dưới tay Lê Khước, e là lại nhường hắn." Từ Mạn Mạn bật cười lắc đầu, "Ngươi trong lòng vẫn còn hổ thẹn, hắn lại chỉ cảm thấy ngươi chột dạ."
Một lời của Từ Mạn Mạn đã nói trắng ra tâm tư của Ngao Tu, cũng trúng phóc suy nghĩ của Lê Khước.
Ngao Tu hổ thẹn nói: "Là ta tự tin thái quá, cho rằng dưới biển sâu ta có thể đi lại tự nhiên, lại không ngờ Huyết tông đã sớm phòng bị, bày ra pháp trận kh ủng bố như vậy, ngay cả Minh Tiêu pháp tôn cũng vô pháp phá giải. Ta vô tình hại người, chịu mấy chưởng của Lê Khước, cũng là đáng."
"Nào có cái gì đáng hay không đáng." Từ Mạn Mạn cười cười, sâu sắc liếc mắt nhìn Ngao Tu một cái, "Ngươi chính là tâm tư quá nặng, chuyện đơn giản nghĩ phức tạp, tự tăng thêm phiền não."
Hô hấp Ngao Tu cứng lại, khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt ửng lên một màu hồng nhạt, hai tròng mắt màu xanh băng dường như có sóng sánh chớp động, thủy quang liễm diễm.
Từ Mạn Mạn từ tay áo lấy ra một mảnh long lân, khẽ cười nói: "Đáng lẽ sớm nên trả cho ngươi, vật quý trọng như vậy, về sau không được dễ dàng cho người khác."
Ngao Tu giật mình, nhưng không nhận lấy long tâm nghịch lân, đôi môi mỏng màu nước khẽ cong lên ý cười chua xót, giọng khàn khàn nói: "Đâu phải là dễ dàng."
"Hử?" Từ Mạn Mạn chớp mắt, đôi tròng mắt linh động trong trẻo lộ ra vài phần ngây thơ, nàng mỉm cười nói: "Vật này quý trọng, đối với ngươi ý nghĩa đặc biệt, ta vẫn là không thể nhận."
"Nếu ta nhất định phải tặng thì sao?" Ngao Tu bỗng nhiên cao giọng, gặp phải vẻ ngạc nhiên trong mắt Từ Mạn Mạn, hắn lại thấp giọng, nhẹ nhàng chậm rãi ôn nhu nói: "Ta có thể ở lại bên cạnh nàng không?"
Từ Mạn Mạn hoảng hốt cảm thấy có chút không thích hợp, thái độ Ngao Tu quá kỳ lạ.
"Ngao Tu..." Từ Mạn Mạn nghi hoặc nói, "Ngươi hiện giờ là Tứ hải chi hoàng, không phải hải yêu vô danh ngày xưa. Năm đó nếu ngươi muốn vào Tứ Di Môn, ta tất nhiên hoan nghênh, nhưng hôm nay ngươi cùng ta ngồi ngang hàng, ăn cùng mâm, nếu ngươi muốn vào Tứ Di Môn, chỉ sợ tất cả hải yêu đều sẽ không đồng ý."
Ngao Tu cười khổ một tiếng: "Ta hoàn toàn không có ý đó."
"Vậy ý ngươi là gì?" Từ Mạn Mạn khó hiểu.
"Ta..." Ngao Tu mặt lộ vẻ xấu hổ, đôi mắt nặng nề nhìn chăm chú Từ Mạn Mạn, "Liền theo như lời ngày ấy ở Nhàn Vân Điện, kết tóc làm đạo lữ."
Ngao Tu nói rồi chậm rãi mở tay phải ra, trong lòng bàn tay là một sợi tóc đen mềm mại được tơ hồng quấn quanh.
Từ Mạn Mạn sửng sốt một chút, ngay sau đó bật cười, có chút không cho là đúng.
"Ngao Tu, ngươi và ta đều biết, đó đều là giả. Ngươi tới Nhàn Vân Điện là do Huyết Tôn chỉ thị. Trước đây ngươi chưa từng thích cái Liễm Nguyệt đạo tôn chỉ nghe qua lời đồn kia, ngươi thích chỉ là thân phận Đạo tôn này, bởi vì ngươi cho rằng Đạo tôn đủ cường đại, có thể cho ngươi nương tựa. Nhưng hiện tại ngươi đã không cần nương tựa nữa." Từ Mạn Mạn ôn tồn giải thích.
Ngao Tu không phản bác, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm như biển cả lặng lẽ nhìn Từ Mạn Mạn, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi: "Nàng từng trải qua tuyệt vọng chưa?"
Từ Mạn Mạn ngẩn ra.
Ngao Tu đột nhiên tiến gần một bước, hơi cúi người, áp sát khuôn mặt nàng, hơi thở ấm áp phả vào gò má nàng.
"Nàng từng trải qua bóng tối không ánh sáng rất dài lâu chưa?"
"Nàng từng cảm nhận cái lạnh thấu xương tận tủy chưa?"
Ngao Tu liên tiếp truy vấn khiến Từ Mạn Mạn ngơ ngẩn, nhất thời không nghĩ ra câu trả lời.
Ngao Tu vốn cũng không trông mong nàng có thể hiểu, hắn buồn bã cười: "Nàng làm sao biết được cảm giác của người tuyệt vọng chợt thấy hy vọng, người trong bóng tối gặp lại ánh sáng, người đóng băng chợt nhận được hơi ấm là như thế nào?"
"Nàng đương nhiên không hiểu, cái loại cảm giác này cũng không dễ chịu."
Ngao Tu dụi mắt, đáy mắt hiện lên vẻ bi thương: "Gặp lại ánh sáng, sẽ bị ánh sáng chói mù hai mắt. Lúc tuyết tan, cả người sẽ nổi lên ngứa ngáy đau đớn, khiến người đau đớn muốn chết. Mà hy vọng... càng xa xôi không thể với tới, càng lo được lo mất."
Ngao Tu chăm chú nhìn đôi mắt Từ Mạn Mạn, giọng khàn khàn mang theo vẻ hèn mọn gần như cầu xin: "Nàng có thể cảm nhận ý chí chúng sinh, vì sao không thể hiểu rõ tâm ý của ta?"
Tâm ý hắn...
Từ Mạn Mạn thất thần nhìn đôi mắt Ngao Tu, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng ho nhẹ của Lang Âm. Nàng đột nhiên chấn động, hồi thần lại, quay đầu nhìn về phía Lang Âm.
"Lang Âm, chàng trở về rồi."
Từ Mạn Mạn kéo ra khoảng cách với Ngao Tu, bước về phía Lang Âm, lúc này mới nhìn thấy đồ vật trên tay hắn.
"Đèn lồ ng, kẹo hồ lô?" Từ Mạn Mạn nghi hoặc nhìn trái nhìn phải, rồi ngẩng đầu nhìn Lang Âm, "Sao chàng lại mang về hai thứ này?"
Lang Âm tư dung tao nhã mẫu mực, khi cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt thanh lãnh cũng ánh lên bảy phần ôn nhu.
"Ta thấy dưới chân núi người ta thả hoa đăng trên sông, nghe nói tết Thượng Tị sắp đến. Bá tánh tự làm hoa đăng cầu phúc, ta liền muốn làm một chiếc. Lại nghĩ nàng thích kẹo hồ lô, nhưng dưới chân núi phố xá đều đóng cửa, liền học làm một chút." Lang Âm cầm trên tay hộp thức ăn chỉnh tề đựng sơn tra đường phèn phủ ba màu sắc tươi đẹp, tỏa ra mùi hương mê người, vừa ngọt vừa chua.
"Ta vẽ đóa hoa ở trên, nàng xem thế nào?" Lang Âm giơ đèn lồ ng lên, nhẹ nhàng xoay tròn, để Từ Mạn Mạn thấy rõ đóa phù dung trên đèn lồ ng phất phới, "Để trống một chỗ, để nàng viết kỷ niệm."
Lang Âm liếc nhìn ánh hoàng hôn, mỉm cười nói: "Lát nữa trời tối rồi."
Nàng hiểu rõ trong lòng, Lang Âm làm rất nhiều chuyện, đều chỉ mong nàng vui vẻ.
Lang Âm liếc nhìn Ngao Tu, nhàn nhạt gật đầu nói: "Không ngờ Hải Hoàng đại giá quang lâm, không kịp nghênh đón từ xa."
Ngao Tu thu liễm tâm tình, nho nhã lễ độ đáp: "Giao cung phái ra năm nghìn hải yêu gấp rút tiếp viện mười bốn châu, ta đặc biệt đến bẩm báo Đạo tôn."
Thái độ của Ngao Tu thản nhiên tự nhiên, không hề có vẻ thẹn thùng của người vừa thổ lộ, ngược lại mờ mịt khoe ra tầm quan trọng của mình đối với Từ Mạn Mạn. Hắn có thể giúp Từ Mạn Mạn những việc thiết thực, còn Lang Âm chỉ biết mấy trò vặt vãnh dỗ nàng vui vẻ.
Lang Âm rũ mắt xuống, đáy mắt thoáng qua một tia ám sắc.
"Vậy đã bẩm báo xong rồi?" Lang Âm hỏi.
Ngao Tu mím môi, nhìn về phía Từ Mạn Mạn, nói: "Vẫn chưa nhận được hồi đáp của Đạo tôn."
Từ Mạn Mạn nhớ lại những lời vừa rồi của Ngao Tu, lại nhìn đôi mắt tối sầm của Lang Âm, tức khắc tim khẽ run lên, vô thức nuốt nước bọt, hắng giọng, mặt lộ vẻ xấu hổ, trầm giọng nói với Ngao Tu: "Ngươi về trước đi, chuyện còn lại... để sau bàn lại."
"Bàn lại?" Hai người đồng thời lên tiếng, đều nhíu mày, rồi liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng hừ lạnh một tiếng.
Ngao Tu rũ mắt xuống, ôn thanh nói: "Đã như vậy, ta xin đến thành Thiên Đô trước chờ nàng."
Ngao Tu nói rồi xoay người bước ra cửa, thoáng nhìn Lang Âm.
Vừa định bước qua ngưỡng cửa, bỗng nghe thấy sau lưng truyền đến giọng lạnh nhạt của Lang Âm: "Xin dừng bước."
Ngao Tu khựng lại, chậm rãi nghiêng người, quay đầu nhìn Lang Âm.
Lang Âm từ tay Từ Mạn Mạn lấy lại mảnh long lân kia, tựa như không có chuyện gì đưa cho Ngao Tu: "Ngươi quên mang đồ của mình đi rồi."
Ngao Tu đột nhiên nắm chặt nắm đấm, nhìn về phía Từ Mạn Mạn.
Từ Mạn Mạn cũng chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tay trống rỗng, đồ vật đã bị Lang Âm lấy đi, còn Ngao Tu thì vẻ mặt thâm tình lại ai oán nhìn mình.
Từ Mạn Mạn lảng tránh ánh mắt Ngao Tu, giả vờ không biết gì, từ hộp thức ăn cầm lấy một cây kẹo hồ lô bỏ vào miệng, tỏ vẻ mình hiện giờ không thể nói chuyện.
Ngao Tu ảm đạm rũ mắt xuống, cười khổ một tiếng, giơ tay nắm lấy một góc vảy.
Lang Âm lại chưa thu tay về, thần sắc lạnh lùng trầm giọng nói: "Hải Hoàng cao quý là chủ của tứ hải, cùng Đạo Minh cũng coi như ngang hàng, hà tất mọi chuyện phải tự mình làm, hạ mình đến dược lư hoang vắng này? Có chuyện gì cứ sai thuộc hạ bẩm báo một tiếng là được."
Ngao Tu mỉm cười nói: "Sự tình quan trọng, tự nhiên phải đích thân cùng Đạo tôn nói rõ, không dám mượn lời người khác."
Lang Âm nói: "Đạo tôn trăm công nghìn việc, lo lắng cho Thất quốc, cũng chưa chắc lúc nào cũng rảnh tiếp kiến người khác. Ngươi nếu có việc, không ngại dùng thiên âm pháp loa truyền tin. Nói vậy Giao cung sẽ không thiếu vật này?"
Ngao Tu cố nén giận, tay siết chặt hơn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bổn tọa hành sự đều có chủ trương, không nhọc Tiên tôn lo lắng."
"Thật ra cũng không phải lo lắng cho ngươi." Lang Âm nhàn nhạt cười, "Chỉ là không muốn Đạo tôn vì chút chuyện nhỏ mà phiền lòng."
Lang Âm nói rồi buông tay, không đợi Ngao Tu phản bác liền lạnh lùng tiễn khách: "Trời đã tối, Hải Hoàng đi thong thả, không tiễn."
Ngao Tu nghẹn ứ trong ngực muốn chết, nhưng không thể phát ti3t, chỉ có thể thu long lân, xoay người phất tay áo bỏ đi.
Lang Âm xoay người lại nhìn Từ Mạn Mạn, nàng má phồng hai bên, mỗi bên ngậm một viên kẹo hồ lô, cười ngây ngô với hắn.
Lang Âm khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt đen như băng tan, chỉ còn lại ánh sáng dịu dàng. Hắn hàm chứa ba phần ý cười hỏi: "Ngọt không?"
Từ Mạn Mạn cắn vỡ lớp đường bọc ngoài, một vị chua nhè nhẹ lan tỏa trên đầu lưỡi. Bên trong lớp sơn tra lại là một viên nếp dẻo làm nhân, mềm mại ngọt thanh. Sau khi hòa quyện với vị chua của sơn tra, tạo nên một hương vị tuyệt vời khó tả, khiến đầu lưỡi người taứa nước miếng, dư vị vô tận.
Nàng vui vẻ mở to mắt nhìn hắn, dùng sức gật đầu.
"Ngọt!"
Lang Âm nhìn đôi mắt nàng vừa tròn vừa sáng, hai má phồng phính, trên môi dính những mảnh vụn đường bọc màu cam vàng, tươi đẹp hồng nhuận, nơi nào còn nửa phần uy nghiêm của Đạo tôn, chẳng khác nào một tiểu thú tham ăn.
Hắn không nhịn được giơ tay xoa gò má nàng. Từ Mạn Mạn thấy hắn đột nhiên đến gần, tim khẽ run lên, rồi bất chợt cảm thấy má hơi đau nhói, hóa ra bị Lang Âm nhéo nhẹ vào chỗ thịt mềm.
Từ Mạn Mạn gắng sức nuốt xuống miếng sơn tra trong miệng, cảm nhận được Lang Âm có chút giận dỗi, liền chột dạ nói: "Sao vậy..."
Lang Âm khẽ cười một tiếng, buông lỏng gò má mềm mại của nàng, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi đường dính trên môi nàng, rồi lại thu tay đặt lên môi mình, vươn đầu lưỡi khẽ li3m qua. Đầu lưỡi hắn li3m qua lớp đường mang theo nước bọt và nhiệt độ cơ thể nàng, rồi bị hắn nuốt vào trong miệng.
Từ Mạn Mạn nhìn đến máu nóng dâng lên, hai má nóng bừng, tim đập nhanh thình thịch, phảng phất đầu lưỡi hắn vừa li3m qua chính là môi nàng, khiến nàng không nhịn được mím môi, rồi lại nuốt khan một tiếng.
Lang Âm tiên tôn một thân bạch y, vốn thanh lãnh mẫu mực, tuấn dật thoát tục, vậy mà làm ra động tác khiến người mơ màng như vậy, cũng tỏa ra vẻ rực rỡ thánh khiết.
Nhưng càng thánh khiết, lại càng khiến người ta không nhịn được muốn khinh nhờn. Càng không vướng bụi trần, lại càng khiến người ta không nhịn được muốn vấy bẩn.
Từ Mạn Mạn lặng lẽ nhìn, khàn giọng nói: "Chàng... là cố ý."
Lang Âm liếc xéo nàng, ánh mắt khẽ lay động: "Cố ý cái gì?"
Từ Mạn Mạn thở dài: "Cố ý quyến rũ ta."
Lang Âm cười khẽ: "Nàng đã nhìn ra rồi."
Hắn không phủ nhận, vô cùng thẳng thắn.
"Ta biết cái gì cũng không thể gạt được nàng." Lang Âm buông tay, khôi phục vẻ thanh lãnh và trang trọng thường ngày, "Kỹ xảo của Ngao Tu, tự nhiên cũng không thể gạt được nàng. Hắn chẳng qua là khinh nàng mềm lòng, giả vờ đáng thương."
Từ Mạn Mạn lương thiện giải thích: "Thật ra cũng thấy hắn đáng thương."
Lang Âm hơi nheo mắt: "Ồ, nàng đau lòng?"
Từ Mạn Mạn ý thức được mình lỡ lời, cười gượng hai tiếng: "Thật ra không phải vậy."
Lang Âm từng bước ép sát: "Vừa nãy nếu không phải ta kịp thời xuất hiện, nàng định trả lời hắn thế nào?"
"Ta..." Từ Mạn Mạn từng bước lùi về sau, lưng chạm phải góc bàn, không còn đường lui. Lang Âm giơ tay chống lên bàn bên cạnh người nàng, chặn đường nàng trốn chạy, mùi hoa thơm ngào ngạt bao phủ lấy nàng.
"Vừa nãy hắn cũng ở gần nàng như vậy." Lang Âm cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi như gần như xa cọ xát, chỉ thiếu chút nữa là chạm vào môi nàng, nhưng hắn lại không tiến thêm một bước.
Từ Mạn Mạn cứng cổ phản bác: "Không có gần như vậy!"
"Bàn lại..." Khóe môi Lang Âm hơi cong lên, nhưng ý cười chưa chạm đến đáy mắt, "Cho nên, nàng đang do dự sao? Giống như mảnh long lân kia, nàng vốn có thể trả lại hắn sớm hơn, giống như ta vừa rồi quyết đoán một chút vậy."
"Ta vốn hoài nghi hắn cấu kết với Huyết tông, chỉ là tìm cớ giữ hắn bên cạnh để giám sát, hiện giờ chẳng phải đã trả cho hắn rồi sao..." Giọng Từ Mạn Mạn yếu dần, "Ta cũng không ngờ, hắn sẽ nói thích ta..."
Người thích nàng quả thật rất nhiều, đó là do Từ Mạn Mạn nàng nhiều năm hành thiện tích đức tích lũy được nhân duyên tốt. Sự thích đó là tôn trọng kính yêu, cảm kích cúng bái, chứ không phải tình yêu nam nữ.
Từ Mạn Mạn ngước mắt lặng lẽ nhìn thẳng Lang Âm, khàn giọng hỏi: "Lang Âm, chàng đang ghen sao?"
Ánh mắt Lang Âm khẽ cứng đờ.
Từ Mạn Mạn bất giác trong lòng dâng lên một cảm giác bồn chồn lại rộn ràng, đáy mắt cũng ánh lên ý cười. Đôi tay nàng vòng qua cổ thon dài của Lang Âm, đảo khách thành chủ mà áp sát vào hắn.
"Chàng đang trách ta sao?" Nàng thấp giọng hỏi.
Lang Âm khẽ nói: "Là hắn quỷ kế đa đoan, dụng tâm kín đáo, ta sao lại trách nàng."
Vị chua ngọt trong lòng tan chảy, Từ Mạn Mạn không nhịn được khẽ cười, ngẩng đầu hôn Lang Âm. Đôi môi mềm ấm chủ động nóng bỏng m ơn trớn đôi môi mỏng màu nước của hắn, chia sẻ vị ngọt thanh cùng chút chua dịu trong miệng nàng với hắn. Vừa rồi nàng đã muốn làm như vậy, biết rõ hắn cố ý quyến rũ, nàng vẫn không thể cưỡng lại sự dụ hoặc này.
Không, có lẽ sớm hơn thế, nàng đã muốn làm như vậy, lột bỏ lớp bạch y thánh khiết của hắn, vạch trần chiếc mặt nạ thanh lãnh của hắn, nhuộm hắn bằng màu sắc thuộc về nàng.
Tay nàng đặt sau lưng hắn di chuyển dọc theo đường cong tuyệt mỹ, ôm lấy vòng eo mềm mại của hắn nhấc lên, để nàng ngồi lên bàn, còn hắn chen vào giữa tách hai chân nàng ra, ôm nàng càng sát, gần như hòa vào trong ngực mình.
Tiếng thở d ốc càng nặng nề, nhiệt độ cơ thể cũng nóng bỏng hơn. Đôi môi mỏng nhợt nhạt nhiễm một màu sắc còn diễm lệ hơn cả phấn son. Nàng không cam tâm hé miệng, đầu lưỡi hồng nhạt lướt qua môi dưới của hắn như có như không, để lại dấu răng nhàn nhạt, khẽ thở d ốc cười nói: "Có phải... vẫn còn hơi chua?"
Lại không biết nàng nói chua là chỉ vị sơn tra nàng vừa ăn, hay là chỉ vị dấm chua mà hắn đang nếm trải.
Hàng mi Lang Âm run rẩy, khóe mắt hơi ửng hồng, càng hồng hơn là một mảng da non dưới tai hắn, phảng phất như muốn bốc cháy thành ngọn lửa. Hắn đã sớm vứt bỏ chiếc mặt nạ thanh lãnh, nào còn dáng vẻ Tiên tôn, chẳng qua là thế nhân tôn sùng. Hắn vốn là một đóa hoa yêu dã diễm lệ, một con yêu mang trong mình ý đồ xấu xa.
Từ Mạn Mạn dạy hắn, thế nào là yêu một đóa hoa.
Không thể hái xuống, phải cho nàng đất màu mỡ và ánh mặt trời, nắng hạn gặp mưa rào và sự tự do.
Hắn đã học được.
Chỉ là có một điều, Mạn Mạn chưa từng nói.
Hoa của hắn phải nở rộ xán lạn, nhưng không thể để những người khác nhìn thấy.
Hắn vẫn là một con ma cả gan làm loạn.
Cánh hoa sau gáy hắn dường như khẽ run rẩy, nơi sâu thẳm ửng hồng đến tím thẫm, màu tím quỷ mị yêu dị lan tỏa khắp cơ thể, khiến vẻ mặt hắn chợt tăng thêm bảy phần tính xâm lược và cảm giác áp bức.
Hắn cúi đầu, nâng cằm nàng lên, thân mật đặt lên đôi môi diễm lệ của nàng, cười như không cười nói: "Thích nhìn ta ghen?"
Hô hấp Từ Mạn Mạn cứng lại, lòng bàn tay hắn trên eo nàng như nhẹ như nặng x0a nắn, một cảm giác tê dại khiến vòng eo nàng mềm nhũn, phát ra một tiếng rên khẽ, không thốt nên lời.
"...Vậy nàng chuẩn bị tốt để gánh chịu hậu quả chưa?"