Lăng Dạ Huyền và Kim Sí Hắc Cực báo đành tiến về một địa phương khác, cảnh vật nơi đây cũng một mảnh trơ trụi, hoàn toàn bị thiên kiếp đánh nát. Đây cũng chỉ mới là địa phương ngoài rìa thôi mà đã như vậy rồi thì cũng đủ để hiểu sâu bên trong kia mức độ tàn phá còn khủng khiếp như thế nào nữa.
Sau khi bay qua vài ngọn núi, cả hai sửng sốt khi thấy một khối phế tích đổ nát kì lạ. Đây là một nơi đã bị sét đánh đến vỡ nát không còn hình dạng, bên dưới có một cỗ thi thể khổng lồ, dường như nó bị lộ ra sau khi cả ngọn núi ấy bị đánh cho vỡ tan.
Khối thi thể thú to lớn vô cùng, lại tràn ngập khí tức tang thương tựa như đã chết từ rất lâu rồi. Lăng Dạ Huyền hạ xuống và muốn lại gần quan sát nhưng không thể, có một luồng áp lực mạnh mẽ bao quanh cỗ thi thể kia khiến cho nó càng bước tới thì sẽ càng bị ép xuống, nó chỉ đành đứng nhìn khối thi thể từ cách đó năm trượng mà thôi, nếu không muốn thành cái bánh thịt.
Theo lời Tiểu Hắc khẳng định, khối thi thể này hẳn từng là một đế vương thú. Trong thú tộc, thú vương có địa vị như một cường giả cấp đại năng, giáo chủ của con người, mà những kẻ có thể chạm đến hoặc có tiềm năng chạm đến cực đỉnh thú đạo thì có thể được xưng là đế vương thú. Đây là những mãnh thú có thể bước một chân ra khỏi phàm thú để tiến về cấp độ sinh mệnh cao hơn.
Cỗ thi thể trước mặt cả hai có hình dáng như một con sư tử, trên đầu có sừng linh dương, toàn thân bao phủ hầu hết bởi lân giáp sáng rực trông vô cùng oai hùng. Khí tức mà nó tỏa ra vô cùng nặng nề, sát khí mãnh liệt. Toàn thân con thú cũng không có một vết thương nào, là chết vì tuổi già nhưng qua năm tháng dài đằng đẵng thể xác cũng không bị phân hủy đi một tí nào.
Hai mắt của Lăng Dạ Huyền sáng rực rỡ, nó cũng rất muốn lấy khối thân thể này nhưng e rằng với thực lực hiện tại là không thể. Thậm chí là các đại năng con người và thú vương nơi đây cũng không làm gì được, một khi tiến tới gần sẽ bị áp lực của một đế vương thú chế trụ không ngóc đầu lên được. Cùng lắm thì chỉ có thể tiếng vào sâu hơn nó mà thôi.
BÙM
Lúc này, bỗng nhiên có một vụ nổ to lớn diễn ra, khu vực trăm trượng quanh đó đều bị thổi bay đi, ánh lửa hừng hực ngập trời, hiển nhiên là có thú vương xuất hiện. Thời gian vừa qua, Điện Viên lâm gặp nhiều biến động, thú vương cũng tỉnh dậy rất nhiều. Lại thêm đại hội tu sĩ do con người tổ chức nữa khiến cho nhiều người tiến vào nơi đây rơi vào tình thế nguy hiểm hơn gấp bội.
GRÀO
Một tiếng gầm to lớn diễn ra, một con quái điểu xuất hiện, sải cánh của nó cũng phải dài đến mười trượng. Hiển nhiên, đây là khu vực sống của nó, toàn thân con chim bao phủ trong hỏa diễm, ánh lửa ngợp trời, xung quanh đó là 4 người khác. Họ là các đại năng của các đại giáo, những ngày vừa qua, việc hung thú nổi dậy khiến các đại giáo phải ra quân trấn áp đồng thời bảo vệ sự an toàn cho đại hội.
Bốn người vây quanh Hỏa Diễm điểu, không ngừng thay phiên nhau công kích nó. Nhưng con chim ấy vô cùng hung mãnh, nó khạc một đốm lửa nhưng lại có thể thiêu cháy cả một ngọn núi, cánh nó quét qua một cái đã dấy lên một cơn xung nhiệt khổng lồ. Chỉ nhiêu thôi nhưng đã khiến các đại năng phải đau đầu vô cùng, họ tới muốn trấn áp để tránh nó làm tổn thương tới các thí sinh trẻ nhưng đã chiến đấu cả một ngày mà cũng không làm gì được con chim này.
Mà lúc này Lăng Dạ Huyền và Tiểu Hắc cũng đã chạy ra xa rồi, chúng nó cũng ko muốn dính vào cuộc chiến của các đại năng đâu, một cái phẩy tay của người ta cũng chết không biết bao nhiêu lần. Trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra, từng cơn gió nóng phừng phừng thiêu cháy các cánh rừng, bọn họ đánh từ dưới đất lên trời, rồi từ trên trời hạ xuống đất, không ngừng băng qua các phiến địa vực, phá hủy vô số ngọn núi.
Ngay khi bọn họ đánh đến bên trên cỗ thi thể đế vương thú kia, tầng tầng pháp lực buông xuống gây nhiễu loạn không gian nơi đây. Mà lúc này, cỗ thi thể kia bỗng bừng phát ra quang hoa, một cột sáng to lớn đâm thẳng vào chân mây khiến cho đám người kia kinh hãi không thôi. Từ bên trong đó, một hư ảnh thú xuất hiện, nó uy nghiêm, oai vũ gầm lên một tiếng chấn động đại địa, ngay cả không gian cũng muốn nức toát ra dưới tiếng gầm của nó.
Mà lúc này, những người kia cũng lo chạy thục mạng, uy của đế vương thú không thể không kinh, mỗi người đều bị tiếng gầm đó chấn cho hộc máu, nội tạng muốn vỡ nát cả ra. Mà con thú vương kia thì càng thê thảm, từ khi oai đế vương thú xuất hiện nó bị áp chế không thể ngóc đầu lên được, sự áp chế này đến từ sâu trong linh hồn khiến nó muốn bỏ chạy cũng không thể. Toàn thân nát bét, máu me chảy lênh láng, linh hồn cũng xuất hiện từng vết rạn, ngọn lửa sinh mệnh lờ mờ như muốn dập tắt.
Phía xa cách mấy ngọn núi, Lăng Dạ Huyền cũng bị tiếng gầm đó làm cho quay cuồng, nhưng nó chỉ là một tiểu tu sĩ nhỏ yếu, nên không chịu ảnh hưởng quá nặng, Kim Sí Hắc Cực báo cũng thế, dù bị áp chế từ sâu trong linh hồn nhưng nó cũng không hề bị thương, chỉ nằm phục sát đất run lẩy bẩy. Cả hai đều bị choáng váng không nhẹ, có vẻ sức mạnh của đế vương thú còn vượt xa sức tưởng tượng của Lăng Dạ Huyền.
Lăng gia không hề thiếu trưởng bối cấp bậc đại năng, giáo chủ cũng có đến mấy vị, nhưng so ra trước mặt con đế vương thú này thì chỉ như sâu kiến mà thôi. Đây chỉ mới là tiếng gầm của người ta nhưng đã một thú vương bị hạ gục, các đại năng khác thì đã trọng thương bỏ chạy tán loạn, điều này khiến cho Lăng Dạ Huyền không khỏi suy nghĩ đến tồn tại đã thức tỉnh kia, không lẽ lại xuất hiện một đế vương thú còn sống ở thời nay hay sao.