Thiên Dạ Chi Đích Phu Thê

Chương 9 - Ảo Cảnh Kì Lạ

Tranh đấu nội bộ gia tộc luôn là điều tất yếu, nhất là ở một gia tộc hùng mạnh như Lăng gia. Với thế hệ con cháu đông đảo cùng nhiều anh tài trẻ tuổi được sinh ra khiến cho những cuộc chiến vì tranh giành quyền lực luôn phứt tạp.

Cha Lăng Dạ Huyền chính là đương nhiệm gia chủ, thực lực số một trong thế hệ của mình, tất nhiên những đứa con của ông sẽ luôn nhận được tất cả tài nguyên tu luyện dồi dào nhất của gia tộc. Nhưng mà, vẫn có rất nhiều thế lực bên trong không ngừng tìm cách chống phá, nhăm nhe vị trí gia chủ, ngay cả đứa con cả của ông cũng bị hãm hại thành phế vật nên để bảo vệ đứa con thứ ông đã đưa nó đến một phân bộ bí mật của Lăng gia để sống.

Mặc dù vậy Lăng Dạ Huyền cũng mấy lần bị ám toán vì anh tư của nó quá siêu việt thế hệ này, sự tồn tại của nó sẽ làm giao động đến vị trí của một vài đại lão trong gia tộc, thế nên họ rất muốn diệt trừ nó. Hôm nay cũng vậy, biểu ca Lăng Hành Thiên này chính là phụng lệnh cha hắn đến đây để tiêu diệt đi cái tai họa này. Đáng tiếc thay hắn đã không biết thực lực của Lăng Dạ Huyền hiện tại không yếu hơn hắn là bao, chưa kể còn có một tọa kị mạnh mẽ núp gần đó nữa.

Sau khi dọn dẹp chiến trường (chính là quẳng thi thể cho tiểu Hắc ăn) Lăng Dạ Huyền đã cưỡi Kim Si Hắc Cực báo rời đi. Nó tiếp tục du ngoạn sơn thủy tại Điện Viên lâm này. Dù sao nơi đây cũng là bảo địa tu luyện, báo đen dẫn đường tránh các hung thú nguy hiểm, lại đưa nó đi hái linh thảo linh quả, tự do tự tại vô cùng.

Sau một đường đi tới, Lăng Dạ Huyền lại tiếp tục dừng chân tại một phế tích. Nơi đây một mảnh hoang tàn, có đến hơn trăm ngọn núi cháy đen tựa như bị sét đánh. Khung cảnh vô cùng tiêu điều, nó đi dạo một vòng đều cảm thấy cô quạnh không có một bóng sinh vật sống. Mà tiểu Hắc bên cạnh thì liên tục run lẩy bẩy, lâu lâu còn hụp xuống quỳ lạy. Điều này khiến nó rất khó hiểu.

Sau khi đến trung tâm của phế tích, nơi đây một mảnh tro bụi. Tựa như đã bị sét đánh không còn nhìn ra thứ gì. Thế nhưng khi đi được vài bước, đột nhiên từ dưới chân Lăng Dạ Huyền bỗng mọc lên vô số hoa bỉ ngạn, không gian bỗng chốc thay đổi, cả một cánh đồng bỉ ngạn hiện lên. Lấp ló phía trước, Dạ Huyền nhìn thấy một hình bóng nam tử cao ráo, mái tóc rối dài đang tung bay trong gió, hắn một thân vận hồng y diễm lệ.

Lúc này, nam tử đưa tay lên vẫy, nó theo hướng nam tử mà quay đầu lại nhìn về phía sau. Lăng Dạ Huyền tiếp tục nhìn thấy một hình bóng khác. Đó là một nữ tử đoan trang dịu dàng, nàng một thân y phục trắng tinh khiết, mái tóc đen mượt lả lướt đưa hương theo gió. Nàng cũng đang vẫy tay lại với hắn, chân không ngừng chạy về bên này, môi nàng mấp máy liên tục như đang nói gì đó nhưng nó không thể nghe thấy.

Sau đó những cách hoa bỉ ngạn bay lên, cảnh vật xung quanh biến mất, thần hồn Lăng Dạ Huyền trở về thực tại, nó đang hoang mang với thứ ảo giác mà nó vừa trông thấy. Một cảm giá vừa thê lương vừa bi thảm bỗng chốc trải qua tâm hồn của đứa trẻ, những thứ nó thấy không thực sự xinh đẹp như thế. Một nam tử oai hùng, đầu tóc đen rối tung cùng với y phục đỏ thẫm vì bị nhốm bởi máu đang vẫy tay với một người thiếu nữ, hai mắt hắn đẫm lệ, bất lực ngước nhìn người con gái tuyết y trắng tinh bị một tia sáng đâm xuyên qua trái tim, nàng đi được vài bước rồi ngã gục xuống trong mắt nó.

Chuyện gì đã xảy ra với hai người đó, những bóng hình mơ hồ cùng với khung cảnh diễm lệ mà đau thương kia nói lên điều gì. Và....tại sao chỉ có nó là thấy được điều đó, tiểu Hắc đứng bên cạnh nhưng không hề thấy gì cả, chỉ biết nó đột nhiên đứng sững lại và đôi mắt trở nên vô hồn, tựa như mộng. Mọi chuyện diễn ra chưa đến một khắc nhưng khiến cho Lăng Dạ Huyền gặp phải một cú sốc tinh thần cực độ, giống như thứ gì đó nhen nhóm trong tim.

Sau khi dừng lại tại đó nửa ngày, trầm ngâm suy nghĩ về ảo cảnh mơ hồ kia, Lăng Dạ Huyền lại tiếp tục tiến lên, cái gì không biết thì tạm thời bỏ qua, không thể lãng phí thời gian được. Phía trước dường như có động phủ của một thú vương cường đại nhưng cách đây không lâu nó đã bị phá hủy, cả hai đã cùng nhau đến đó. Nghe đồn đây là nơi ở của một còn giao xà, thực lực có lẽ ngang với một vị giáo chủ, thế nhưng lại không thể sống được qua trường hạo kiếp đó.

Đồng thời qua tai của Kim Sí Hắc Cực báo rốt cuộc Lăng Dạ Huyền cũng hiểu rõ hơn về trường hạo kiếp khủng bố đã buông xuống Điện Viên lâm vừa qua. Rất nhiều con thú vương đã chết chỉ trong một ngày, việc đó đã gây nên một cơn địa chấn khổng lồ. Lăng Dạ Huyền phải hít một ngụm khí lạnh, thế lực nào mới có thể khiến cho nhiều vị bá chủ như vậy ngã xuống trong thời gian ngắn như thế. Nó gặng hỏi nguyên nhân nhưng chính tiểu Hắc cũng không rõ chân tướng, có lẽ chỉ có các cấp bậc thú vương mới có tư cách biết điều này.

Theo lời tiểu Hắc, các thú vương từng đại quy mô tiến về khu vực trung tâm, cách nơi này không xa lắm, nghe nói rằng có đồ vật sắp xuất thế. Tuy nhiên, chỉ sau một ngày, sấm chớp liên hồi, khu vực này đột nhiên tràn ngập đầy khí tức nguy hiểm, tiếng tim đập thình thịch vang dội. Sau đó thì các thú vương đều sợ hãi tháo chạy nhưng gần như không có một ai có thể trốn thoát. Và cứ như thế, một Điện Viên lâm từng có hơn trăm thú vương tọa trấn lại chết chỉ còn chưa đến 20 con.

"Không lẽ đó chính là nguyên nhân gây nên đợt thú triều khủng bố không lâu trước đây, rốt cuộc thì đã có thứ gì xuất hiện." Lăng Dạ Huyền trầm mặc hồi lâu, nó cảm thấy rất lo lắng cho gia tộc mình.

Nó cũng có ý định tiếng về phía nơi trung tâm đó nhưng tiểu Hắc cực độ phản đối, sống chết cũng không đi, dù sao nó cũng rất yêu mạng sống của mình, nơi đó ko chỉ có các thú vương đang ngóng chừng mà còn có thể có một tồn tại vô địch nào đó đã xuất hiện tọa trấn bên trong.

Bình Luận (0)
Comment