Lăng Dạ Huyền chỉ có thể kết luận nơi này từng có hai người một nam một nữ sinh sống, cũng không nghĩ gì nhiều. Nó rất nhanh chú ý đến một thứ khác nằm giữa đại điện. Một thứ trông như cuốn sách nhưng lại không được làm từ giấy, hơn nữa cũng đã không còn nguyên vẹn. Sau khi thổi bay lớp bụi bên trên đi thì hiện ra trang bìa được làm từ hắc kim tinh khiết, bên trên có khắc bốn tiếng Khải Hoàn kinh.
Hai mắt của đứa nhỏ ngay lập tức tỏa sáng, không ngờ ở một nơi như vầy lại dễ dàng tìm thấy một cuốn kinh cổ. Thế nhưng nó rất nhanh phải thất vọng rồi, dù có vận dụng hết sức từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ thì Lăng Dạ Huyền cũng không cách nào mở cuốn sách ra được cũng không cách nào di chuyển nó đi dù chỉ một ly.
Sau khi thử mọi cách cũng không thể làm gì được quyển kinh cổ, Lăng Dạ Huyền chỉ đành chửi thề một tiếng rồi rời đi. Dù sao nơi này hẳn cũng đã bị các đại giáo đại phái lục soát qua rồi, quyển kinh đó chắc chắn đã được các đại năng tìm thấy nhưng cũng không thể mang đi được huống chi là một tiểu tu sĩ như nó.
Sau khi vừa ra khỏi khải hoàn môn, ngay lập tức có một lưỡi kiếm lướt đến cổ của Lăng Dạ Huyền. Dù tốc độ đối phương rất nhanh, nhưng nó né được ngay lập tức, đồng thời vung quyền đáp trả thật mạnh.
BÀNH
Người kia dù đỡ được một quyền này nhưng cũng lùi ra mấy bước, lúc này Dạ Huyền mới nhìn rõ được kẻ đánh lén là ai. Một người thanh niên tuấn tú, phong thái như ngọc nhưng lại có một đôi mắt âm trầm đầy nham hiểm. Lăng Dạ Huyền cũng nhận ra người này, hắn là một biểu ca của nó trong gia tộc, lớn hơn 5 tuổi và là đã bước một chân vào nguyên thần cảnh.
"Lăng Hành Thiên, huynh làm vậy là có ý gì" Lăng Dạ Huyền ngay lập tức truy vấn hắn, hiển nhiên, nó rất tức giận, không ngờ biểu ca lại muốn giết mình.
"Đệ đệ, thiên phú của đệ quá xuất chúng, điều này sớm muộn cũng sẽ gây cản trở cho ta, vì vậy ta cần đệ phải chết tại đây thôi." Lăng Hành Thiên phong thái nho nhã, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sát ý vô tận, từng lời nói của hắn đều mang theo mùi đao kiếm.
" Hừ, thế để ta xem ngươi định giết ta như thế nào". Nói rồi, Lăng Dạ Huyền lập tức lăng không mà đến, nó huy quyền nghênh chiến với Lăng Hành Thiên kia.
Thế nhưng đối thủ của nó dù sao cũng đã bước một chân vào nguyên thần cảnh, đồng thời cũng là một thiên tài tuyệt thế có thể tự thân du hành chốn thâm sơn này. Vì vậy nên, người này nguy hiểm khỏi bàn.
Mới bắt đầu, Lăng Dạ Huyền bị áp chế rất thảm, phong vân kiếm pháp đồng thời là một trong bảy pháp môn mạnh nhất Lăng gia. Mặc dù không xếp trong ba hạng đầu như thân pháp hóa hư nhưng độ sắc bén và sự nhanh nhẹn thì vô cùng khủng khiếp. Chưa kể còn có sự chênh lệnh cả một đại cảnh giới, khiến Lăng Dạ Huyền bước đầu lâm vào thế khó.
Phong vân kiếm pháp có bảy thức, chiêu chiêu hiểm ác, khi thì sắc bén như gió, khi thì lả lướt như mây, khó lòng phòng bị. Dù Lăng Hành Thiên chỉ mới thành thạo thức đầu tiên thì cũng đã vô cùng dũng mãnh rồi.
Nhưng chỉ vậy thì chưa đủ, những chiêu kiếm tuy lăng lệ ác liệt cũng không gây thương tích được nhiều đến Lăng Dạ Huyền, nó sử dụng thân pháp hóa hư, từng bước di chuyển đều thâm ảo khó lường, dù nguy hiểm trập trùng nhưng đều có thể né qua được.
Cứ như vậy một người đuổi một người né diễn ra, mặc dù Lăng Dạ Huyền lâu lâu có áp sát tấn công đối phương nhưng với thực lực của một khai môn đỉnh phong là còn chưa đủ. Chỉ cho đến khi Lăng Hành Thiên đã mất kiên nhẫn, với thực lực đã một chân bước vào nguyên thần nhưng từ nãy giờ vẫn không giết được một tiểu tu sĩ ở cảnh giới đầu tiên trên con đường tu luyện khiến hắn rất tức giận.
"Đệ đệ, trò chơi mèo vờn chuột tới đây là kết thúc rồi, đệ hãy xuống suối vàng đi nhé." Lăng Hành Thiên đẩy khí cơ đến mức cao nhất, lấy tốc độ khủng khiếp như lốc xoáy lao nhanh đến. Hắn thi triển thức thứ hai của phong vân kiếm, kiếm khí lạnh lẽo chém xuống Lăng Dạ Huyền.
Tuy nhiên lúc này cũng là thời cơ mà Lăng Dạ Huyền phản công, nó thi triển hóa hư thân pháp, toàn thân dung nhập vào hư không chỉ để lại 1 đạo ảo ảnh. Lưỡi kiếm cắt qua ngọt xớt nhưng không có máu tuông ra, điều này khiến cho Lăng Hành Thiên thoáng sững sốt nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ để hắn trả giá đắt.
Bên phải và trái của hắn đều có kẻ áp sát, một bên là Lăng Dạ Huyền đang vung quyền, một bên là một con Kim Sí Hắc Cực báo đang vồ đến. Trước tình thế nguy hiểm, hắn ngay lập tức xoay kiếm qua đỡ móng vuốt của con báo đen kia, dù sao nó cũng là một sinh linh cùng tầng thứ với hắn - tụ đan cảnh đỉnh phong còn Lăng Dạ Huyền hắn chỉ cần chịu đau một cú là được.
Thế nhưng điều mà hắn không ngờ chính là, quyền của Dạ Huyền lúc này không có lực lượng của một tu sĩ khai môn nữa mà là tụ đan cảnh đỉnh phong. Với một quyền này đã chấn nát lục phủ ngũ tạng của Hành Thiên khiến hắn hộc máu ngay lập tức. Tròng mắt hắn nhòe đi và bị móng vuốt của Kim Sí Hắc Cực báo chém qua.
Thân thể của Lăng Hành Thiên chia năm sẻ bảy ngay đương trường, chết vì sự chủ quan bất cẩn của mình. Hiện trường chỉ còn lại Lăng Dạ Huyền và con báo, nó lạnh lùng nhìn xác chết trước mắt không chút cảm tình. Dù là biểu ca nhưng người này đã nổi lên sát ý với nó, tất nhiên phải diệt trừ.