Thiên Dạ Chi Đích Phu Thê

Chương 7 - Xông Qua Điện Viên Lâm

Từng tia sáng lóe lên, kéo theo đó là hàng loạt tiểu tu sĩ cùng hạ xuống, mỗi người đều đứng cách nhau vài dặm, ai nấy đều hưng trí bừng bừng. Hiện tại trước mặt họ là những dãy núi non hùng vĩ, cổ mộc cao chọc trời, tiếng thú rống vang lên liên tục.

Thậm chí chỉ vừa xuất hiện, nhưng vài người đã gặp phải sự tấn công của dã thú, các cuộc chiến đẫm máu diễn ra liên hồi. Người và thú không ngừng quần ẩu với nhau, sóng công kích nổ vang, đại địa rung lắc, tiếng gào thét thê lương chấn động sơn hà.

Lăng Dạ Huyền cũng xuất hiện tại đây, mặc dù là thiên kiêu chi tử của Lăng gia, đáng lẽ sẽ phải có người hộ tống nhưng nó cương quyết không cần. Với một người vốn ngang tàng, không sợ trời không sợ đất thì cần chi ai bảo vệ, nó thích được tự do du hành.

Lúc này, một con dã thú bất ngờ xuất hiện từ phía sau, nó có hình dáng như một con báo đen nhưng trên lưng lại mọc lên một đôi cánh vàng rực rỡ. Nó lao tới với tốc độ cực nhanh và há cái mồm to như chậu máu về phía sau gáy của mỹ thiếu niên.

Xoát,

Lăng Dạ Huyền cũng phản ứng rất nhanh, ngay lập tức xoay người né tránh, đồng thời lăng không đánh ra một chưởng. " Là một con Kim Sí Hắc Cực báo, quá tốt". Sau khi thấy thân ảnh của đối phương, lập tức hai mắt Lăng Dạ Huyền tỏa sáng.

Đây là một con Kim Sí Hắc Cực báo non, dù vậy nó cách thành niên cũng không xa. Nếu so với hệ thống tu luyện của nhân tộc thì nó tương đương với tu sĩ tụ đan cảnh hậu kỳ. Thân thể rắn chắc cứng cỏi, hình thể nom còn lớn hơn Dạ Huyền vài lần.

Kim Sí Hắc Cực báo được xem như là một hung thú mạnh mẽ, tốc độ phi hành lại cực nhanh, là một trong các tọa kị hàng đầu mà bất cứ tu sĩ nào cũng muốn sở hữu, nếu bắt được nó, việc di chuyển ở đây đã không còn là vấn đề nữa.

Con báo đen gầm lên một tiếng thị uy rồi nhanh chóng phóng tới, dù sao trước mặt nó cũng chỉ là một tiểu tu sĩ khai môn cảnh, có thể nói là yếu khỏi bàn rồi. Báo ta nắm chắc có thể thịt được nó chỉ với chính thân thể mạnh mẽ của mình mà không cần bất cứ thần thông nào khác.

Thế nhưng báo tính cũng không bằng Dạ Huyền tính, khi móng vuốt nó vừa cắt qua người thì thân ảnh kia cũng nhòe đi rồi biến mất. Ngay sau đó, nó bị một quyền thật mạnh nện lên đầu.

Uỳnh,

Chỉ với một đấm nhưng Kim Sí Hắc Cực báo đã choáng váng say sẫm mặt mày, thân thể nó gần như tê dại, đau đến muốn ngất đi. Thế nhưng chưa hết, từng quyền tiếp nối từng quyền không ngừng giáng xuống khiến báo ta kêu gào thảm thiết.

Chỉ sau một lát, một con báo trông còn to hơn một người trưởng thành bị đánh cho nằm bẹp dí, lại bị thêm một tiểu tu sĩ ngồi trên lưng mà kêu gào chửi rủa. Kim Sí Hắc Cực báo cũng rất là hoài nghi. Trần đời nó chưa thấy một tu sĩ nào thấp hơn cả một cảnh giới mà chiến lực thì nghịch thiên như thế, chỉ vài quyền đã đấm cho nó choáng váng.

Hơn nữa tiểu tử này cũng vô cùng xảo trá, khi ra đòn đã ngay lập tức phong bế kinh mạch của nó khiến nó không thể vận dụng thần thông của bản thân. Cuối cùng đành cắn răng chịu thua, bị tiểu tử bên trên nhục mạ một trận. Quá đáng hơn là tiểu tử đó luôn mồm đòi nó làm thú cưỡi, không những vác từ đâu ra một cái yên mà còn lôi một cây roi tre quất mạnh vào mông khiến nó đau trợn mắt trắng.

Tất nhiên là Lăng Dạ Huyền phải phong bế kinh mạnh nếu không với thần thông của tộc Kim Sí Hắc Cực báo và cảnh giới chênh lệch có thể giết chết nó dễ như trở bàn tay. Khi con báo vừa xông đến, Dạ Huyền đã vận dụng đến thân pháp hóa hư, diễn biến ra một cái ảo ảnh, còn mình thì ẩn vào không gian. Sau đó sử dụng quyền lực kết hợp bởi ngũ môn, tương đương với một cường giả tụ đan cảnh đỉnh phong đánh cho con báo một trận.

Lại kể thêm vài món đồ mà Lăng Dạ Huyền mang theo, đầu tiên là một chiếc yên vốn dùng cho tọa kỵ của các trưởng lão trong gia tộc, có khắc ấn ký áp chế những con hung thú dữ tợn từ cảnh giới nguyên thần trở xuống. Một chiếc roi tre nhưng lại đen thui, được thiết kế từ một vị thái thượng Lăng gia, có một đạo thần văn trong đó, đánh lên thì thốn phải biết. Cuối cùng là một chiếc hộp đồng gọi là hộp trữ vật, có khắc lên những tinh hoa cao thâm nhất trong lĩnh vực không gian. Tất nhiên, những món đồ trên đều là tiểu tử không đứng đắn này chôm được, cái sau càng quý báu hơn cái trước.

Cuối cùng sau một canh giờ, Kim Sí Hắc Cực báo cũng đầu hàng, nó đành ngậm ngùi chở Lăng Dạ Huyền xông qua Điện Viên lâm. Tốc độ của chủng tộc này rất nhanh, chỉ chốc lát đã bay mấy dặm, hơn nữa còn né qua nhiều khu vực có thú dữ tọa trấn. Trên đường đi, Lăng Dạ Huyền cũng được con báo này chỉ cho rất nhiều nơi có linh dược. Thu hoạch này quả là không nhỏ nha.

Sau khi bay một ngày, vượt qua gần trăm dặm, cuối cùng cả hai đến được một khu phế tích. Nơi đây cỏ cây bao phủ gần như đã diệt đi hết mọi dấu tích năm xưa. Lăng Dạ Huyền đứng trước một khối thạch môn đen bóng, cao gần một trượng, bên trên có ghi " Khải hoàn môn".

Lăng Dạ Huyền cũng không nghĩ ngợi nhiều, nó ngay lập tức bước vào xem xét. Nơi này hẳn từng là một nơi nguy nga tráng lệ, không ngờ lại bị đánh đến không còn ra hình ra dáng. Nó nhìn thấy nơi này có rất nhiều ký tự thâm ảo. Cũng nhìn thấy một số bức họa về một nam tử anh tuấn cùng với một nữ tử xinh đẹp tuy nhiên vì đã hư hại gần hết nên chỉ nhìn thấy được mơ hồ mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment