Thiên Dạ Chi Đích Phu Thê

Chương 16 - Truyền Thừa Phù Hợp Nhất

Thấy người thiếu niên này quả thật không có ý xấu, Lăng Dạ Huyền cũng buông lỏng hơn, dù sao cùng là con trai, có thể phát sinh sự tình gì được chứ. Thế nhưng ngay sau đó thì nó liền nhận ra mình đã lầm rồi. Khi bàn tay của thiếu niên kia vừa chạm lên người, thân thể nó không khỏi cảm nhận được sự nóng ran, tựa như có một tia sét chảy xuôi trên khắp người.

Dù không rõ là vì sao, nhưng điều đó khiến nó hô hấp dồn dập, làn da đỏ ửng và vô cùng nhạy cảm, một loạt các phản ứng kì lạ từ trước đến nay chưa từng cảm nhận bỗng chốc xuất hiện khiến Lăng Dạ Huyền hoảng hốt. Vì thế cho nên sau đó thì nó không dám cho y đụng vào người nữa mà cắn răng tự bôi thuốc cho mình.

Vết thương thân thể của Lăng Dạ Huyền không có gì đáng ngại, tố chất thân thể nó được rèn giũa cực tốt nên chỉ có một ngày là đã lành lặng hết, chỉ có đạo thương là chưa khỏi cần phải tịnh dưỡng thêm. Lại nhìn về Kim Sí Hắc Cực báo, nó vì bảo vệ Dạ Huyền mà thân thể gần như vỡ nát, đạo thương cũng vô cùng nghiêm trọng may thay nó có ấn ký của một đế vương thú, trước tình thế sinh mệnh sắp dập tắt, ấn ký đó đã bảo vệ nguyên thần và sử dụng thần năng để chữa lành đạo thương. Vì thế nên cũng không quá lo ngại, lúc tỉnh lại Lăng Dạ huyền đã cho nó vào trong hộp không gian để tịnh dưỡng.

Sau khi nghỉ ngơi 1 ngày đêm, ngoại thương của Lăng Dạ Huyền đã hoàn toàn bình phục, đây đều là công lao của bát thuốc mà Tiêu Thiên bôi cho, điều này khiến Lăng Dạ Huyền rất khâm phục và tò mò, nó luôn gạ y bán cho mình đơn chế thuốc này nhưng y kiên quyết không cho còn nói đây là phương thuốc bất truyền ra ngoài của làng y.

Điều này khiến cho Lăng Dạ Huyền rất tiếc nuối, nhưng rất nhanh nó bỏ nhưng chuyện này ra sau đầu, tòa điện phủ này còn nhiều bí mật cần nó khám phá, hơn nữa thời gian cho khảo nghiệm thứ nhất chỉ còn vài ngày nữa thôi. Việc lãng phí một ngày dưỡng thương khiến nó cảm thấy rất lãng phí.

Vì để bù đắp cho sự nuối tiếc của Lăng Dạ Huyền, Tiêu Thiên đã dẫn nó đến một tòa mật thất trong điện phủ, đồ vật trong đó vốn đã bị các đại giáo lấy đi, thế nhưng y nhanh chóng tìm ra một cơ quan dẫn đến một nơi khác. Khi hai người đi vào bên trong, Lăng Dạ Huyền nhìn thấy một chiếc bồ đoàn khá cũ kĩ, thế nhưng nó vẫn lưu chuyển một chút ít ánh sáng, ngoài nó ra bốn bên đều là các bức tường cũ kĩ, trên đó khắc đầy hoa văn kì lạ.

Theo lời Tiêu Thiên, bồ đoàn này dùng để ngộ đạo, y khuyên Lăng Dạ Huyền nên ngồi lên đó. Dù chưa hiểu rõ thế nào ý y là như thế nào nhưng nó vẫn làm theo. Điều bất ngờ đầu tiên đó là khi vừa ngồi lên đó Lăng Dạ Huyền đã tiến vào trạng thái ngộ đạo ngay lập tức trong khi thông thường nó cần đến nửa canh giờ chỉ để nhập định.

Lúc này, trên các bức tường những ấn ký không ngừng phát ra ánh sáng, vô số bức đạo văn, phù đồ hiện ra, đó chính là những truyền thừa do tiền nhân để lại. Thay vì khắc trong thân thể như con đế vương thú ngoài kia, ở đây toàn bộ đều được khắc bốn phía tường. Lăng Dạ huyền nhìn đến hoa cả mắt, nó vui sướng khôn siết, những truyền thừa này hoặc là cảm ngộ của tiền hiền hoặc là thần thông, áo nghĩa, truyền thừa cực kỳ quý báu.

Lăng Dạ Huyền không ngừng cố gắng khắc lấy tất cả những ấn ký ấy vào thức hải của mình, phải nói tư chất của nó vô cùng xuất chúng, có thể một hơi vơ hết vô số truyền thừa tuyệt thế như vậy, điều này cũng không khỏi khiến mắt Tiêu Thiên nhướng một cái.

Tiểu tử này thiên phú không khỏi khủng khiếp quá đi chứ. Mỗi ấn ký ở đây đều do ít nhất là đại năng trở lên xây dựng nên, với nguyên thần của một khai môn cảnh thông thường mà khắc nhiều như thế sớm đã sụp đổ, không chết thì cũng hóa điên rồi. Điều này làm cho Tiêu Thiên càng cảm thấy hứng thú với đứa trẻ này hơn, đôi mắt của y không ngừng phát ra ánh sáng, có thể nhìn thấu được bản chất thế gian, hiểu hết tất cả đạo và lý.

Chỉ trong vòng nửa ngày, Lăng Dạ Huyền đã rời trạng thái ngộ đạo, nó đã khắc xong tất cả các ấn ký được tiền nhân lưu lại ở đây vào thức hải của mình, điều đó khiến nó vô cùng vui sướng. Còn Tiêu Thiên thì khiếp sợ vô cùng, trong thâm tâm y nghĩ tiểu tử này chỉ khắc cùng lắm được 5, 6 cái là cùng những thứ ấy không chỉ là truyền thưa, sở học mà còn là con đường của các vị tiền bối kia.

Chỉ riêng về mặt cảnh giới thì việc tiếp nhận trên hai ấn ký đã vô cùng khó khăn rồi. Vậy mà tên nhóc này một hơi thu hết, nguyên thần của nó mạnh ít nhất cũng ngang một vị đại năng chứ không đùa được đâu. Thế nhưng sau đó y còn thấy tiểu tử này tiếp tục khắc xuống khúc xương ngực một loại ấn ký, ấn ký tuy chưa hoàn chỉnh nhưng thần thông của nó sớm đã thành hình. Tiêu Thiên không hề xa lạ gì với cái ấn ký ấy, ánh mắt y đột nhiên hiện lên một vẻ bi thương nhưng rất nhanh đã biến mất, tâm tình chập chờn trước đó cũng chìm hoàn toàn xuống không một dấu vết.

Lăng Dạ Huyền sau khi chắt lọc một lúc thì nó tìm thấy một truyền thừa phù hợp nhất với bản thân, đó là một ấn ký được lưu lại từ một vị nữ tử. Thông qua ấn ký đó, nó biết được người ấy từng là một đại năng xuất chúng, rất hiếm có tu sĩ nào ở cấp bậc đại năng mà có thể tạo ra ấn ký riêng trừ khi người đó có thể kinh diễm đến mức sáng tạo ra được một con đường riêng cho mình, huống chi người này còn là một nữ nhân nữa chứ.

Có điều nàng cũng không thực sự thành công, ấn ký ấy còn dở dang rất nhiều, nữ tử kinh diễm kia chỉ mới tìm ra được con đường cho riêng mình nhưng cũng đã khắc xuống một chùm ấn ký rồi, có điều nàng chưa đi đến cuối nên nó không thể hoàn thiện. Đó cũng là lý do Lăng Dạ Huyền chú ý đến, nó muốn thay nàng hoàn thành cái ấn ký này. Không hiểu sao nó thấy mình và ấn ký này tương thích đến kì lạ.

Nó khắc ấn ký ấy vào một khúc xương ngực, ngoài ra còn có một môn thần thông lợi hại của người đó cũng có thể thông qua khúc xương đó mà thi triển. Giờ đây Lăng Dạ Huyền xem như đã sở hữu một kho tàng khổng lồ, cho dù là các đại giáo đại phái ngoài kia cũng phải thèm khát.

Hiện nay, trên toàn đại lục cũng chỉ có hai đại giáo và hai gia tộc tồn tại từ thuở xa xưa nhất mới có thể bồi dưỡng ra nhiều đại năng giả. Tất cả đều là bởi vì sau thái cổ, truyền thừa từ thời đó đã bị đứt đoạn, nhiều đại giáo và gia tộc bị hủy diệt.

Sự hưng thịnh của tu chân giới cũng bị xa sút từ đó. Vì thế có thể hiểu được các truyền thừa, ấn ký do đại năng giả để lại là quý báu cỡ nào, một khi được tung ra chắc chắn sẽ khiến cho tu chân giới bùng nổ đại chiến. Sẽ khiến cho máu chảy thành sông, thây chất thành núi, còn kinh hoàng hơn cả trận đại chiến tranh nguyên quáng trước kia nữa.

Có điều, Lăng Dạ Huyền rất nghi ngờ vì sao Tiêu Thiên lại biết mật thất này, còn dẫn nó tới đây. Không phải y nên giấu đi và độc chiếm cho riêng mình hay sao, mỗi một môn thần thông hay ấn ký ở đây đều quá quý giá. Chỉ cần không bị phát hiện, chắc chắn sau này y có thể đứng trên đỉnh thiên hạ.

Về chuyện này, y chỉ buông một câu: " Ta cũng có con đường của riêng mình, không cần phải đi theo tiền nhân, cũng không vì bá chủ thiên hạ, chỉ vì đợi chờ một người".

Người đó ai thì nó không biết nhưng riêng việc Tiêu Thiên có con đường cho riêng cũng đủ khiến cho Lăng Dạ Huyền khiếp sợ.

Bình Luận (0)
Comment