Thiên Dạ Chi Đích Phu Thê

Chương 20 - Chuyện Hài Nhạt Nhẽo

Tại một dãy cung điện sáng rực, nơi đây Lăng kỳ tung bay đầy trời, một đôi thiếu niên một người bạch y nho nhã, một người giản dị nhưng xuất trần sánh vai bước đến. Cả hai tựa như một đôi tiên đồng khiến cho bất cứ ai cũng phải chú ý đến.

Bạch thiếu niên chính là Lăng Dạ Huyền, mặc dù vừa trải qua một chặng đường dài nhưng mỹ thiếu niên vẫn phong hoa tuyệt đại, tinh thần sáng ngời không chút mệt mỏi (nuốt một viên đan của Tiêu Thiên không khỏe sao được).

Thiếu niên áo bào giản dị chính là Tiêu Thiên, y thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng lại khiến người ta bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thấy Lăng Dạ Huyền rất nhiều người đầu tiên là xửng sốt, sau đó bắt đầu ồ lên bàn tán rôm rả. Dù sao là thiếu niên thiên tài trăm vạn năm có một, nhưng trên thực tế nó lại vô cùng ít xuất hiện, thậm chí là cả trong chính gia tộc của mình vì từ nhỏ phụ thân đã chuyển nó đến phân bộ Lăng gia sinh sống, tất cả những gì người ta biết về Dạ Huyền đều chỉ là tin đồn.

Còn người đi bên cạnh thì chưa từng thấy qua, có lẽ là một tán tu nhưng sao lại được đi cùng một thiếu niên phong vân như vậy thì không ai rõ, điều đó khiến y cũng bị bàn tán rất sôm, chỉ có điều Tiêu Thiên có vẻ chẳng mấy quan tâm.

Thấy nhóm Lăng Dạ Huyền đi tới, một thiếu niên từ trong đám người bỗng bước ra chặng đường, hắn một thân y phục tím, anh tú và rạng ngời nhưng kèm theo đó là vẻ kiêu căng ngạo mạn, dùng tư thái bề trên để nhìn xuống 2 người: "Thánh địa khu vực Lăng gia không phải là nơi cho cái a miu a cẩu từ đâu tới cũng được, mau cút đi."

Hắn chỉ vào mặt Tiêu Thiên rồi cất tiếng đe nghiến, điều này khiến Lăng Dạ Huyền rất khó chịu.

"Ngươi lại là thứ gì, có thể đại biểu Lăng gia sao. Người này là khách của ta, ta mang hắn về cũng không phải việc của ngươi đi?"

Thiếu niên kia nhìn sang Dạ Huyền với ánh mắt khinh bỉ:

" Ngươi thân là con cháu Lăng gia, lại cun cút làm thân với một cái ăn mày tán tu, thật là nhục mặt gia tộc. Người ta luôn nói ngươi là thiên tài trăm vạn năm nhưng ta thấy ngươi chẳng khác gì một kẻ tầm thường, so với ca ca ta còn kém xa lắm."

Lúc này, Tiêu Thiên cũng rất ngạc nhiên nha, hắn đã chứng kiến được thiên phú của thiếu niên bên cạnh mình đáng sợ thế nào. Vậy mà giờ đây lại có người nói nó kém ca ca hắn một đoạn dài, thành công dấy lên sự tò mò của y lắm.

"Thế ca ca ngươi là ...?"

" Hừ, đến ca ca ta là ai mà cũng không biết, ngươi mới từ trên núi xuống hả?" Thiếu niên kia liếc Tiêu Thiên 1 cái khiến y cũng câm nín, y mới trên núi thật mà. Điều này khiến Lăng Dạ Huyền cũng phải phì cười. Nó cũng lặp lại câu hỏi của y.

" Thế ca ca ngươi là?"

Thiếu niên kia cũng không dấu diếm nữa, đầu hắn ngẩng cao, miệng dỏng dạc hô to:

" Ca ca ta chính là đỉnh cấp thiên tài, đương thời không ai có thể sánh bằng huynh ấy. Chỉ mới 20 tuổi đã thành thạo thức thứ nhất của phong vân kiếm pháp, một trong bảy pháp môn mạnh nhất Lăng gia, tên huynh ấy là Lăng Hành Thiên."

Đến lúc này, đến lượt Lăng Dạ Huyền bày ra vẻ mặt quái dị, khóe miệng nó giật giật mấy cái, nó cũng không biết phải nói gì mới phải.

Mà xung quanh thì rất nhiều người đã bắt đầu bàn tán về cái tên mới này, Lăng Hành Thiên quả thật danh tiếng lớn hơn Lăng Dạ Huyền nhiều. Không giống nó giống ẩn dật ở phân bộ, ít tạo sự chú ý, Lăng Hành Thiên tạo phong vân rất lớn, không ngừng xuất hiện, thu hút mọi ánh nhìn.

Đi đến đâu cũng có kẻ hầu người hạ, giao du khắp nơi, chiến lực cũng thật là đỉnh cấp trong thế hệ trẻ, chẳng mái ai bì lại. Tiêu Thiên nghe xong cũng rất tò mò về người này, chỉ có Lăng Dạ Huyền là câm nín nãy giờ, mấy ai biết được người đó đã bị nó thủ tiêu rồi còn đâu.

Mà buồn cười là đúng lúc này, một gia nô hớt hải chạy ra chỗ thiếu niên kia báo tin. Mặc dù hắn nói rất nhỏ, nhưng cái miệng của thiếu niên kia thì cứ như oanh vàng: "Ngươi bảo sao , ca ca ta không qua được vòng khảo nghiệm thứ nhất, còn bị hung thú ăn thịt rồi?"

Tin tức này lập tức gây bùng nổ, Lăng gia có 2 thiếu niên thiên tài có thể gây phong vân tu chân giới, giờ đây chỉ còn lại 1. Hơn thế nữa, người kia không phải được đệ đệ hắn ca ngợi lắm sao, giờ đây một người bị hắn hạ bệ thì sống sót đứng đây mà chính ca ca hắn thì bay màu rồi.

Điều này tạo nên một tràng cười cho tất cả mọi người, thông tin sốt dẻo này cũng nhanh chóng lan truyền đi khắp thánh địa. Mà lúc này, các cao tầng Lăng gia cũng đứng ngồi không yên, làm thế nào mà một cao thủ có chiến lực vượt cấp lại táng mạng trong tay hung thú được. Thế là một cao thủ được phái đi điều tra, lần theo dấu vết của lăng Hành Thiên để lại.

Về phía thiêu niên kia, hắn là Lăng Hành Dụ, là đệ đệ được Lăng hành Thiên yêu thương, chỉ có điều tư chất tầm thường không có gì nổi bậc. Giờ đây, tâm trạng hắn như trời sập, lại nhìn lên vẻ mặt bó tay của Tiêu Thiên cùng cạn lời của Lăng Dạ Huyền khiến hắn rất tức giận, lý trí đã không thể tỉnh táo được nữa.

Ầm

Lăng Hành Dụ rút kiếm bổ về phía 2 người, thế nhưng lưỡi kiếm còn chưa đi hết đường thì 2 bóng người đã biến mất. Theo đó, UỲNH một phát, Lăng Hành Dụ ăn một tát bay xa mấy chục thước, bất tỉnh nhân sự. Mà phía khác, Tiêu Thiên chắp tay mà đứng, khí chất xuất trần lan tỏa, mỹ thiếu niên Lăng Dạ Huyền bĩu môi lau tay như vừa lỡ tát phải một con ruồi.

Bình Luận (0)
Comment