Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 1005 - Kim Diệp Vương Sắp Tức Khóc

Kim Diệp Vương sắp tức khóc Kim Diệp Vương sắp tức khóc vipTruyenGG.com

Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

-----------------

Bên ngoài cung điện lúc trước giam giữ tất cả Danh Sư, hai đại Vương giả đang cau mày, nhìn vào trong.

- Sao một chút động tĩnh cũng không có?

Sắc mặt Thanh Diệp Vương phiền muộn.

Bọn hắn ở bên ngoài đợi tiếp cận nửa canh giờ, vốn tưởng rằng chí ít có tranh đấu, giết mấy người chấn nhiếp một chút, kết quả động tĩnh gì cũng không có, thật giống như người ở bên trong đã chết tuyệt.

- Ta cũng cảm thấy kỳ quái, thật sự không được, dùng thần thức dò xét một chút!

Kim Diệp Vương nói.

- Đối phương là Vương giả thực lực không thua chúng ta, trực tiếp dùng thần thức dò xét quá mức không lễ phép! Lại nói, vạn nhất liên lụy đến cơ mật phía trên, tùy tiện làm như vậy, ta sợ gây nên mâu thuẫn rất lớn...

Vẻ mặt Thanh Diệp Vương tràn đầy xoắn xuýt.

Nếu không phải thực lực của đối phương không kém hắn bao nhiêu, càng mang theo nhiệm vụ đặc thù, khẳng định sớm đã dùng thần thức dò xét, cần gì trông mong chờ ở bên ngoài.

- Cũng đúng...

Kim Diệp Vương nhẹ gật đầu.

Ầm ầm!

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên mặt đất nổ vang, chung quanh vô số linh khí mãnh liệt hội tụ về phía đại điện trung tâm.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Thanh Diệp Vương nhìn sang.

- Bẩm báo Vương gia, hình như là Phù Văn Điện truyền đến thanh âm...

Đông Việt nhìn một chút, sắc mặt trắng nhợt.

Phù Văn Điện là hạch tâm của mảng lớn kiến trúc này, một khi xảy ra vấn đề, lúc trước tất cả nỗ lực đều trôi theo nước chảy.

- Phù Văn Điện? Đi xem!

Nhướng mày, Thanh Diệp Vương đang muốn dặn dò, liền cảm thấy mặt đất oanh động kịch liệt.

Rầm ào ào!

Bụi đất bay lên, sương mù lượn lờ.

Ngay sau đó mọi người liền thấy kiến trúc trước mắt như tuyết lở sụp đổ xuống, lúc trước bố trí các loại trận pháp, như băng tuyết tan rã tán loạn, thậm chí rất nhiều đột nhiên nổ tung, không ít thuộc hạ không có phòng bị nổ thành trọng thương.

Trận pháp đều lấy linh khí ở Phù Văn Điện làm cơ sở thúc giục, trận pháp uy lực càng lớn, một khi phá hư, lực cắn trả lại càng lớn. Thật giống như khí cầu tràn đầy khí, không khí bên trong bị rút đi, sẽ lập tức co rút lại, xuất hiện kết quả không thể đoán trước.

- Kiến trúc của ta...

Sắc mặt Đông Việt trắng nhợt, thiếu chút nữa ngay tại chỗ khóc lên.

Hơn hai tháng trước, từ trong phong ấn đi ra, bọn hắn liền bắt đầu tu kiến kiến trúc này, hao phí vô số tâm huyết cùng Tâm Lực, hao tốn không biết bao nhiêu trả giá, kết quả nháy mắt biến thành phế tích, chỉ cảm thấy ánh mắt biến thành màu đen, ngực khó chịu, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Nhìn xem phế tích đầy đất, toàn thân Thanh Diệp Vương cũng co lại:

- Là linh khí ở Phù Văn Điện biến mất, mới xuất hiện biến cố...

Lấy nhãn lực của hắn có thể nhẹ nhõm nhìn ra nguyên do, bất quá, loại kiến trúc này, cũng bảo hộ Phù Văn Điện vô cùng tốt, không có một chút vấn đề, sao đột nhiên liền sụp?

Bên này đang kỳ quái, bên kia Kim Diệp Vương đột nhiên biến sắc, thét kinh hãi một tiếng:

- Không đúng!

- Làm sao vậy?

Thanh Diệp Vương cùng Đông Việt đồng thời nhìn qua.

- Các ngươi nhìn phía trước...

Sắc mặt Kim Diệp Vương trắng bệch, chỉ về phía trước.

Hai người nhíu mày, đồng thời nhìn lại.

Chỉ thấy cung điện trước mắt cũng sụp xuống, khói bụi bồng bềnh, một mảnh phế tích.

- Làm sao vậy? Tuy cung điện này xây dựng rất chắc chắn, dùng đều là Thanh Cương Nham, lại có rất nhiều trận pháp gia cố, nhưng cũng không có đặc thù gì, cái khác đều sụp, nó tự nhiên cũng không chịu nổi...

Đông Việt nghi hoặc.

- Sập cái rắm, tên kia cùng đám Danh Sư đâu? Nơi này sập thành như vậy, cũng không đi ra, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?

Kim Diệp Vương quát.

- Cái này...

Lúc này hai người mới phản ứng tới, sắc mặt biến đổi, nhất là Thanh Diệp Vương, thần thức nhìn quét qua, thân thể cứng đờ.

Trong phế tích rỗng tuếch, nào có nửa cái bóng người, thật giống như vị tộc nhân kia cùng tất cả Danh Sư hư không tiêu thất.

- Không thấy...

Kim Diệp Vương nhìn qua, thấy vẻ mặt hắn xanh mét, hàm răng cắn chặt, tức giận sắp nổ tung.

- Chúng ta đều bị gia hỏa này lừa, nhanh đi Phù Văn Điện!

Kịp phản ứng, Thanh Diệp Vương la hét một tiếng, mặc kệ hai người khác thẳng tắp bay ra ngoài.

Trong nháy mắt liền đi tới, trước Phù Văn Điện sụp đổ, nhìn một chút, liền choáng váng.

Lấy nhãn lực của hắn tự nhiên có thể thấy được, đó cũng không phải sự cố, mà là con người làm ra.

Nói cách khác, vừa rồi có người ở Phù Văn Điện, hấp thu toàn bộ linh khí ở bên trong, phá hủy phù văn phía trên, hơn nữa dẫn bạo lực lượng trong đó, mới đưa đến tất cả kiến trúc toàn diện sụp đổ.

Nếu không coi như là Phù Văn Điện xuất hiện biến cố cũng không có khả năng khiến nơi đây biến thành như vậy.

- Là Danh Sư! Tên kia nhất định là Danh Sư!

Nắm đấm xiết chặt, Thanh Diệp Vương kịp phản ứng.

Ngoại trừ Danh Sư, người bình thường rất khó nhìn ra điểm kết nối của Phù Văn Điện cùng kiến trúc khác, coi như muốn phá hư cũng không có khả năng triệt để như vậy. Hơn nữa đám người kia biến mất không thấy gì nữa, có ngốc cũng biết đối phương căn bản không phải thẩm vấn, mà là cứu người.

- Bọn hắn làm sao đào tẩu? Chúng ta một mực trông coi, còn có trận pháp thủ hộ...

Kim Diệp Vương cũng tới trước mặt.

Đường đường Vương gia Dị Linh Tộc, Thánh Vực tứ trọng, lại có thể bị người đùa bỡn ở trong lòng bàn tay mà không biết, ngẫm lại cũng cảm thấy phát điên.

- Mặc kệ hắn đào tẩu như thế nào, vừa tiêu hủy nơi đây, lại dẫn theo nhiều người như vậy, khẳng định trốn không xa, người đâu, đuổi theo bốn phương tám hướng cho ta! Một khi phát hiện tung tích lập tức truyền tin, ngàn vạn không được hành động thiếu suy nghĩ.

Thanh Diệp Vương nghiến răng, quay đầu phân phó.

Dẫn theo nhiều Danh Sư già yếu như vậy, hắn không tin có thể chạy được nhanh!

- Vâng!

Đám người Đông Việt lên tiếng, đồng thời kích xạ ra bốn phương tám hướng.

- Đáng giận, đáng giận, gia hỏa này rút cuộc là người nào!

Phái ra tất cả thuộc hạ, hai đại Vương giả nhớ tới lúc trước trải qua, tức giận đến hàm răng cắn chặt, cảm thấy cả người sắp muốn phát nổ.

- Nếu thật là Danh Sư ngụy trang mà nói, sẽ không phải là bọn hắn nói Danh Sư Học Viện Viện trưởng Trương Huyền?

Đột nhiên, Kim Diệp Vương nhớ ra cái gì đó, trầm ngâm nói.

Lúc ấy vị Phó viện trưởng Lục Phong kia, chính miệng nói tên kia tự xưng Trương Huyền, chỉ là bọn hắn cho rằng, là vị tộc nhân này lừa gạt đối phương thu hoạch tín nhiệm, không có coi là chuyện quan trọng.

Hiện tại xem ra vô cùng có khả năng là thật.

- Trương Huyền?

Thanh Diệp Vương nhẹ gật đầu.

Tuy bọn hắn đối với danh tự này còn rất lạ lẫm, nhưng có thể trở thành Danh Sư Học Viện Viện trưởng, làm sao có thể đơn giản!

- Không quan tâm có phải hay không, trước hết để cho bọn hắn dò xét, bắt được, không bầm thây vạn đoạn là không thể...

Thanh Diệp Vương quát.

...

Bên này tức giận đến nổi điên, khoảng cách mảnh kiến trúc này không biết bao xa, một cái Không Gian giới chỉ từ không trung rớt xuống, ngay sau đó, một thân ảnh cao ngất xuất hiện.

Thân ảnh vừa mới bắt đầu còn có chút cứng ngắc, một lát sau bỗng nhiên nhúc nhích, giãn ra.

- Vù vù!

Thở ra một hơi, mỉm cười, hàm răng trắng noãn, đúng là Trương Huyền từ trong Phù Văn Điện trốn tới.

- Cũng không tệ lắm, những Khôi Lỗi này đều đạt đến Thánh Vực tam trọng, hơn nữa đều bổ sung đủ năng lượng, sau này gặp phải Thánh Vực tứ trọng đơn độc cũng không cần sợ hãi rồi...

Vừa rồi hấp thu một phen, tuy chơi đùa Phù Văn Điện sụp đổ, nhưng mà tất cả Khôi Lỗi đều lấy được chỗ tốt thật lớn, năng lượng trong cơ thể hoàn thành bổ sung, càng đạt đến Thánh Vực tam trọng.

Nhiều cường giả như vậy, về sau mặc dù gặp phải Thánh Vực tứ trọng, cũng có thể dựa vào vây công chiến thắng.

Thủ đoạn bảo vệ tính mạng gia tăng thật lớn.

- Xuất hiện đi!

Cổ tay khẽ đảo, một đoàn Danh Sư xuất hiện ở trước mắt.

Đúng là mọi người bị hắn thu vào Thiên Nghĩ Phong Sào.

- Đây là đâu? Chúng ta đã trốn ra ngoài?

- Là cực nam của Địa quật, ta đã từng tới một lần... Khoảng cách kiến trúc Dị Linh tộc xây dựng, chừng hơn một trăm dặm.

- Một trăm dặm?

...

Chư vị Danh Sư rất nhanh xác định vị trí, thỉnh thoảng nhìn nhìn, phát hiện không có Dị Linh tộc theo ở phía sau, lần nữa nhìn về thân ảnh trước mắt, tràn đầy cảm kích.

Xem ra đối phương nói không sai, đúng là tới cứu bọn họ.

Chứng kiến ánh mắt của mọi người, Trương Huyền cũng từ bộ dáng Dị Linh tộc, thay đổi trở về, đồng thời thay đổi Danh Sư bào, trước ngực sáu vì sao lóng lánh sáng lên.

- Cảm tạ ân cứu mạng của Trương sư...

Một lão giả ôm quyền, người khác theo sát phía sau.

- Không cần khách khí, đều là Danh Sư, cứu người là nên phải...

Trương Huyền khoát tay áo.

Đám người kia vì đạo nghĩa trong lòng, sinh tử cũng có thể không để ý, nếu như gặp gỡ không cứu, mình cũng không cần sống.

- Bây giờ không phải là thời điểm nói lời khách sáo, chúng ta lặng lẽ đào tẩu, Dị Linh tộc khẳng định đã nổi điên, bắt đầu tìm tòi khắp nơi, tìm tới nơi này chỉ là vấn đề thời gian, ta xem không bằng như vậy, các ngươi trước tìm địa phương nghỉ ngơi dưỡng thương, ngàn vạn không nên bị phát hiện!

Đã cắt đứt mọi người khách khí, Trương Huyền nói.

- Nghỉ ngơi dưỡng thương? Không được!

Một vị lão Danh Sư, nhíu mày:

- Dị Linh tộc tu kiến công sự phòng ngự, càng có hai vị Vương giả đích thân tới, khẳng định mưu đồ làm loạn, nhất định phải ngăn cản bọn hắn, nếu không ta sợ... Sẽ xuất hiện biến cố không thể cân nhắc!

Dị Linh tộc khí thế hung hăng mà đến, còn chưa tới thời điểm bọn hắn có thể nghỉ ngơi, an tâm dưỡng thương.

- Chuyện của bọn hắn các ngươi không cần phải xen vào, ta một người có thể xử lý!

Trương Huyền khoát tay áo.

Lần này xuống, chính là vì xử lý tình huống Lăng Bia dị động, hiện tại chỉ chơi sụp công sự phòng ngự, hơn hai trăm Dị Linh tộc còn sống thật tốt, làm sao có thể trực tiếp rời đi?

- Ngươi một người? Như vậy không được, quá nguy hiểm...

Mọi người vội vàng nói.

- Tình huống hiện tại của các ngươi, cùng tới mà nói, chẳng những không thể giúp, còn có thể thêm phiền! Các ngươi cần làm nhất, là dưỡng thương, chờ thương thế tốt lên, cùng bọn hắn chiến đấu!

Biết rõ hảo ý của đối phương, nhưng Trương Huyền vẫn lắc đầu.

Không phải hắn không tín nhiệm đối phương, mà là Dị Linh tộc quá nhiều, quá cường đại, căn bản không phải bọn hắn có thể chống lại.

Thật muốn đi qua mà nói, chỉ sợ lại phiền toái bản thân đi xuất thủ cứu một lần.

- Cái này...

Sắc mặt mọi người trướng hồng.

Đối phương nói không sai, tuy bọn hắn đều là Danh Sư lục tinh đỉnh phong, nhưng mà đối mặt hơn hai trăm Dị Linh tộc, còn có hai Thánh Vực tứ trọng, đích xác hữu tâm vô lực, không có bất kỳ biện pháp nào.

- Trương sư, tuy chúng ta không được, nhưng ngươi một người, khẳng định cũng khó! Coi như mọi người không thể giúp chuyện lớn, cũng nhất định có thể giúp chuyện nhỏ, lẫn nhau chiếu ứng, tất nhiên có thể làm cho bọn hắn ăn một bình!

- Đúng vậy, chúng ta tiếp cận bốn mươi người, mỗi người giết nhiều một cái, cũng có thể khiến áp lực giảm bớt một phần...

- Để cho chúng ta đi theo ngươi đi, lần này chỉ cần cẩn thận, không bị vây công, chắc có lẽ không chật vật như vừa rồi!

Mọi người vẫn không yên lòng.

Bình Luận (0)
Comment