– Hồng Diệp Vương?
Ánh mắt của Trương Huyền nheo lại.
– Đúng vậy, là ta! Có thể từ trong thanh âm của ta, nhận ra ta là ai… hai tên ngu xuẩn Ngọc Diệp Vương, Thạch Diệp Vương, hẳn là bị ngươi giết a?
Tiếng cười lạnh vang lên, Trương Huyền ngẫu nhiên cảm thấy thân thể xiết chặt, giống như bị độc xà nhìn chằm chằm, toàn thân cứng ngắc.
– Là Nguyên Thần áp bách…
Trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh, Trương Huyền biết rõ đối phương vận dụng Nguyên Thần áp bách, mặc dù chỉ một tia, nhưng lại để cho hắn không sinh ra bất luận ý niệm phản kháng gì.
– Đúng vậy, là ta giết, chẳng lẽ ngươi muốn báo thù thay bọn hắn?
Vận chuyển Thiên Đạo chân khí, lúc này mới cảm giác nhẹ nhõm hơn một tí, Trương Huyền nghiến răng nhìn bốn phía.
Không biết đối phương che giấu ở địa phương nào, coi như là Minh Lý Chi Nhãn cũng nhìn không ra tung tích.
– Báo thù? Bị một Tòng Thánh giết chết, nói rõ bọn hắn không xứng làm Vương giả, chết chưa hết tội…
Hồng Diệp Vương cười lạnh.
Dị Linh tộc chỉ thuần phục Hoàng giả, trời sinh tính bội bạc, coi như là đồng bạn chết rồi, cũng không quan tâm.
– Ngươi có thể giết chết bọn hắn, để cho bọn hắn ngay cả thời gian đưa tin cũng không có, cũng coi như là một nhân vật, như vậy đi, ta cũng không vội giết ngươi, cùng ngươi chơi một trò chơi, như thế nào?
Hồng Diệp Vương tiếp tục cười nói.
– Chơi trò chơi?
Trương Huyền sững sờ.
Những người khác cũng kỳ quái.
– Đúng vậy, quy tắc của trò chơi rất đơn giản, không phải các ngươi muốn chạy ra chỗ này sao? Ta tổng cộng có năm đầu mối, chỉ cần đạt được toàn bộ, có thể nhẹ nhõm chạy ra trận pháp, nhìn thấy chân thân của ta…
Hồng Diệp Vương nói.
– Năm đầu mối? Chỉ sợ không có lấy được dễ dàng như vậy a!
Trương Huyền nhíu mày.
– Thông minh, ta thích nói chuyện với người thông minh!
Hồng Diệp Vương cười cười:
– Muốn lấy được manh mối rất đơn giản, giết chết một vị Danh Sư, ta cho ngươi một cái, lại giết chết hai Danh Sư, ta cho ngươi đầu mối thứ hai, lại giết chết ba Danh Sư, cho ngươi cái thứ ba… Dùng cái này suy ra, nói cách khác, chỉ cần ngươi giết chết mười lăm vị Danh Sư, có thể đạt được manh mối hoàn chỉnh, chạy ra nơi này…
– Giết chết Danh Sư?
Trương Huyền xiết chặt nắm đấm.
Bọn hắn tổng cộng ba mươi người, giờ phút này đã chết tám cái, còn dư lại chỉ có hai mươi hai người, giết chết mười lăm người… Hầu như sẽ không còn lại bao nhiêu.
Thật ác độc!
Để bản thân tự giết lẫn nhau, sau đó ngư ông đắc lợi, tuy còn chưa nhìn thấy bản thân, lại biết rõ vị Hồng Diệp Vương này quỷ dị, tà ác, so với đám người Ngọc Diệp Vương cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.
– Đúng vậy, ngươi là người thông minh, nên biết lựa chọn như thế nào, không giết, ngươi không có cơ hội nhìn thấy ta, sẽ bị trận pháp giết chết; mà động thủ giết người mà nói, ít nhất còn có thể nhìn thấy ta, có lẽ có thể báo thù cho bọn hắn…
Hồng Diệp Vương nói tiếp.
– Hèn hạ!
Tất cả mọi người đều tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
Xông từng cửa, sẽ giống như đối phương nói, sớm muộn gì cũng bị giết chết, thậm chí ngay cả cơ hội thấy Hồng Diệp Vương cũng không có, chỉ có đạt được manh mối, mới có thể lao ra, cùng hắn dốc sức liều mạng.
– Hắn đang tru tâm… Thật muốn làm như vậy, cùng Dị Linh tộc có gì khác nhau? Còn có tư cách gì gọi Danh Sư?
Ngô sư nghiến răng.
Bây giờ đối phương là ăn chắc bọn hắn.
Hai con đường chỉ có thể lựa chọn một loại.
– A, đúng rồi, ngươi không giết bọn hắn cũng được, dù sao trong nhóm người các ngươi, mặc kệ ai động thủ, chỉ cần có thể chết mười lăm người, ta cũng sẽ lấy ra manh mối…
Hồng Diệp Vương tiếp tục cười cười:
– Mau mau quyết định đi, cho các ngươi một canh giờ cân nhắc… Hắc hắc! Hy vọng lần đầu tiên chúng ta hợp tác, có thể vui vẻ…
Thanh âm chói tai bén nhọn, dần dần biến mất, giống như gia hỏa này không có nhìn trộm.
– Hẳn là đã rời đi…
Thần thức lan tràn, Ngô sư quay đầu nhìn qua.
– Làm sao bây giờ?
Ô Thiên Khung mở miệng.
Những người khác đều kìm lòng không được nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa.
Một mực xông qua, khẳng định không được, chẳng lẽ thực như đối phương nói, tự giết lẫn nhau?
– Đây nhất định là quỷ kế của Hồng Diệp Vương, mục đích đúng là để cho chúng ta tự giết lẫn nhau… Mọi người không được mắc lừa!
Trương Huyền nhìn quanh một vòng.
– Đúng vậy, một khi trúng kế, tự giết lẫn nhau, coi như sống sót, cũng sẽ trở thành Tâm Ma, bị đối phương lợi dụng…
Mộc sư cũng nhẹ gật đầu.
– Nói thật, cơ hội chúng ta có thể đi ra xác thực không lớn, chỉ cần có thể giết Hồng Diệp Vương này báo thù cho đám người Phong Trưởng lão, cho dù chết, cũng không coi vào đâu!
Ngắt lời của hắn, Ô Thiên Khung nói.
– Đúng vậy, chúng ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng nếu như bị nhốt, bị trận pháp giết, liền không đáng giá…
Ngũ Nhiên cũng nói.
– Ý kiến của ta giống những người khác, chúng ta có thể chết, Trương sư cùng Ngô sư không thể chết được, chỉ cần các ngươi còn, thì có cơ hội giết chết Hồng Diệp Vương, chạy ra nơi đây…
Phùng Huân cũng gật đầu.
Những người khác cũng tỏ vẻ đồng ý.
Ý tứ của bọn họ rất đơn giản, cùng lắm thì chết mười lăm cái, chỉ cần có thể giữ lại thực lực, cũng tốt hơn ở lại chỗ này.
– Ý nghĩ của các ngươi ta biết rõ, nhưng mà… Các ngươi có thể bảo chứng Hồng Diệp Vương nói lời giữ lời, nhất định có thể cho manh mối? Hơn nữa coi như biết rõ manh mối, sẽ nhất định có thể chạy ra?
Thấy mọi người như vậy, Trương Huyền lắc đầu.
Bọn hắn đại công vô tư, thậm chí không tiếc hi sinh mình, nhưng như vậy vô dụng!
Không nói trước Dị Linh tộc vô cùng xảo trá, coi như thật cho bọn hắn manh mối, thậm chí mở ra trận pháp, nhưng Danh Sư chính là Danh Sư, có nguyên tắc làm việc, không có khả năng bởi vì mình, mà hi sinh những người khác.
Nếu không, cùng Dị Linh tộc có gì khác nhau?
– Vậy làm sao bây giờ?
Mọi người cũng biết đạo lý này, chỉ là tận mắt thấy nhiều bằng hữu tử vong như vậy, lại bị đối phương đùa bỡn, thật sự nhịn không được, mới toát ra loại ý tưởng này.
Giờ phút này nghe được Trương Huyền phân tích, từng cái nhìn qua, hy vọng hắn có thể tiếp tục sáng tạo kỳ tích.
– Ta cũng không biết…
Trương Huyền cười khổ.
Bây giờ hắn thật không có biện pháp, không biết đại trận này đến cùng vận chuyển như thế nào, không biết Hồng Diệp Vương ở chỗ nào, biện pháp nhiều hơn nữa cũng không có bất kỳ tác dụng!
– Ngươi cũng không biết?
Thấy hắn cũng không có biện pháp, tất cả mọi người như bóng da xì hơi.
Trương sư một đường đến đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết, ngay cả hắn cũng không có biện pháp, vậy thật không biết nên làm cái gì bây giờ rồi.
– Ta nhịn không được, không phải Hồng Diệp Vương nói chết mười lăm người là được sao? Sau khi ta chết, người sống nhất định phải thay ta báo thù…
Buồn bực hồi lâu, một tiếng gào thét vang lên, một vị Chiến Sư nhịn không được nữa, giơ trường kiếm lên muốn tự sát.
– Dừng tay!
Không nghĩ tới đã nói rõ ràng như vậy, vẫn còn có người muốn tự sát, Trương Huyền nhướng mày, ngón tay búng ra.
Đinh!
Một đạo chân khí vọt tới, đánh bay trường kiếm, Ngô sư tiến về phía trước một bước, ngón tay chỉ ra, phong ấn tu vi của hắn.
Thời điểm này, không phải tự sát có thể giải quyết, mà phải nghĩ biện pháp tốt hơn.
– Đừng cản ta, để cho ta chết…
Bị phong bế tu vi, vị Danh Sư này không có đình chỉ, rống to nói.
– Không cho chúng ta tự sát, ta sẽ động thủ…
Vừa giải quyết tên này, lại có một âm thanh gào rú, một Danh Sư nhảy ra ngoài, đánh tới một vị Chiến Sư ở bên cạnh.
– Hừ!
Sắc mặt trầm xuống, thân thể Phùng Huân nhoáng một cái, đi đến trước mặt vị Danh Sư kia, đạp tới một cước.
Bành!
Danh Sư kia phun máu tươi, bay ngược ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, bị trọng thương.
– Phùng Huân, ngươi làm gì?
Tranh thủ nâng Danh Sư bị thương kia dậy, Thẩm Bình Triều quay đầu lại trợn mắt nhìn.
Người này đúng là một vị Trưởng lão của La Thanh Học Viện.
– Làm gì? Đánh lén người của ta, không có giết hắn đã không tệ rồi!
Phùng Huân trợn mắt nhìn.
Hắn là Chiến Sư, còn không có động, Danh Sư này lại đánh lén, nếu không phải mình xuất thủ, chỉ sợ thủ hạ đã bị giết, thời điểm này lại có thể hỏi vì sao, nói đùa gì vậy!
– Ta xem ngươi là tìm cớ động thủ a, đã như vậy, không bằng trước giết ta…
Thẩm Bình Triều khẽ nói.
– Động thủ thì như thế nào? Ba đại Học Viện các ngươi vẫn luôn là vướng víu, sớm xem các ngươi không vừa mắt rồi…
Phùng Huân cười lạnh.
– Đã đủ rồi!
Không nghĩ tới trong nguy hiểm, mọi người chẳng những không đoàn kết, còn cải vã, Ngô sư tức giận đến sắp bạo tạc nổ tung.
– Tất cả mọi người là Danh Sư, Chiến Sư, lần này tới di tích, tuy đều ôm quyết tâm hẳn phải chết, nhưng không thể ở trong quá trình tranh đấu với Dị Linh tộc tự giết lẫn nhau! Thực muốn như thế, còn mặt mũi gì đối mặt Khổng Sư? Đối mặt liệt tổ liệt tông?
– Hừ!
Nghe được hắn quát lớn, Phùng Huân cùng Thẩm Bình Triều liếc mắt nhìn nhau, riêng phần mình hất tay, cưỡng ép đè xuống lửa giận.
– Được rồi, tất cả mọi người bớt giận đi, vẫn là mau mau suy nghĩ làm sao đi ra ngoài rồi nói sau!
Thấy hai người không hề cãi lộn, Hàn Hội trưởng mở miệng.
– Làm sao đi ra ngoài? Không nói trước trận pháp này ba tầng trong ba tầng ngoài, khắp nơi đều là cạm bẫy, coi như đi ra, gặp Hồng Diệp Vương, chúng ta ai có thể là đối thủ?
Phùng Huân khoát tay áo:
– Ta tận mắt thấy qua thực lực của Thạch Diệp Vương, coi như Ngô sư dùng hết toàn lực, cũng nhiều nhất đánh ngang tay… Hồng Diệp Vương càng mạnh hơn nữa, cộng thêm trận pháp, lần này chúng ta nhất định là không có biện pháp rời đi!
– Đúng vậy, ta cũng cảm thấy không có biện pháp rời đi… Trừ khi giết chết mười lăm người, đạt được manh mối của đối phương!
Giang Nguyên nói.
– Thật muốn động thủ, chúng ta liền thực trúng kế ly gián của Hồng Diệp Vương rồi…
Ngô sư nhíu mày.
– Trúng kế? Ta không cảm thấy như vậy, ta ngược lại cảm thấy, trong chúng ta, khẳng định có nội gián, nếu không, tại sao Dị Linh tộc lại rõ hành tung của chúng ta như lòng bàn tay? Tại sao khắp nơi ở trước chúng ta? Không có khả năng trùng hợp như vậy a!
Giang Nguyên nói.
– Nội gián? Điều này sao có thể! Chúng ta đều là Danh Sư, làm sao có thể phản bội…
Ngô sư lắc đầu.
– Vưu Hư cũng là Danh Sư, không phải cũng phản bội Nhân tộc sao?
Giang Nguyên nói.
– Cái này…
Ánh mắt Ngô sư lóe lên, không biết trả lời như thế nào, nhíu mày nhìn lại:
– Giang sư, có phải ngươi phát hiện cái gì hay không? Cứ nói đừng ngại…
– Ta thật phát hiện một ít không đúng…
Giang Nguyên hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lạc Nhược Hi cách đó không xa, ánh mắt như điện:
– Lạc sư, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi…
Lạc Nhược Hi nhíu mày:
– Mời nói!
– Đi vào di tích, Ngô sư, Hàn Hội trưởng đều không phát hiện được không gian trận pháp, ngươi lại liếc nhìn ra; ở Vô Cương Giới, chúng ta bị nhốt, chân khí tổn hao nhiều, duy chỉ có ngươi không bị tổn thương quá lớn, hơn nữa ngươi vừa ly khai, Dị Linh tộc tới đây công kích; Hắc Yên Trần Sa, ai cũng không biết loại Pháp bảo Linh Hồn có thể ngăn cản, ngươi lại nhìn ra, thậm chí để cho chúng ta dọc theo dấu vết của Dị Linh tộc tới đây… Kết quả, liền tiến vào cạm bẫy của đối phương!
Giang Nguyên lạnh lùng cười cười:
– Những thứ này… Ngươi giải thích thế nào?
– Hắn vừa nói như vậy, thật đúng là…
– Lúc trước ta còn không có chú ý, Giang chiến sư vừa nói, vị Lạc sư này quả nhiên có chút không đúng!
– Mới đầu không nói muốn tới di tích, đột nhiên gia nhập, ta đã cảm thấy có vấn đề, hiện tại xem ra quả nhiên có chuyện ẩn ở bên trong…
– Nhìn xem nàng trả lời thế nào đi…
Rầm ào ào!
Nghe xong Giang Nguyên phân tích, mọi người biến sắc, đồng loạt lui về phía sau mấy bước, chung quanh Lạc Nhược Hi lập tức trống ra một vòng tròn.
– Ngươi cảm thấy ta là gian tế?
Không nghĩ tới đối phương chỉ đầu mâu về phía mình, đôi mi thanh tú của Lạc Nhược Hi nhíu lại.
– Đúng vậy, ngụy trang ở bên người chúng ta, từng bước một mang bọn ta đi vào cạm bẫy, nhưng không có phát hiện, Thanh Điền nhất mạch, có được loại năng lực cùng thực lực này, chỉ sợ cũng chỉ có cường giả bên truyền thuyết, thần long kiến thủ bất kiến vĩ kia! Nếu ta đoán không sai…
Giang Nguyên lạnh lùng nhìn chăm chú, hai mắt như điện nói:
– Ngươi chính là Thiên Diệp Vương!