Nhóm: TTTV
Dịch: My
- Thẩm Truy, ngươi cho ta uống cái gì?
Cảm nhận luông nhiệt khô nóng từ trong cơ thể và sự thôi thúc không thể kiểm soát, Thẩm Hồng cũng rốt cục nhận ra có điều không được bình thường, hắn lập tức gầm lên giận giữ.
- Là. . . Xuân dược. . . - Thẩm Truy đành phải nói thật.
- Xuân dược? Bà nội ngươi. . . - Thẩm Hồng lảo đảo muốn ngã.
Từng thấy bẫy cha, lừa mẹ chứ chưa thấy chơi gia gia bao giờ a! Cho ông nội ngươi ăn xuân dược… ta đệch bà ngươi! Ngươi muốn chơi chết ta sao?
Thẩm Hồng cảm thấy phát điên rồi.
- Lão tổ, đừng trách ta. Là Dương sư muốn ta làm như vậy, ta cũng không có biện pháp. . .
Thẩm Truy bệ hạ cũng muốn khóc.
Lúc trước cho lão tổ uống thuốc, suýt chút nữa làm hắn xuống lỗ, từ đó tạo thành bóng ma tâm lý vẫn chưa hết. Lần này lại bị mắng sấp mặt…
Ta trêu ai ghẹo ai a!
Không phải là vì nghĩ cách để kéo dài tuổi thọ cho ngươi sao?
Vì sao cuối cùng ý tốt lại thành ra thế này…
- Dương sư?
Hai mắt Thẩm Hồng phiếm đỏ. Hắn cố đè nén sự thôi thúc trong lòng, quay ra nhìn Trương Huyền cách đó không xa. Chỉ thấy thái độ đối phương thản nhiên, không dính bụi trần. Thẩm Hồng quay đầu lại tát một cái trời giáng vào mặt Thẩm Truy bệ hạ:
- Con mẹ nó ngươi đánh rắm! Dương sư đường đường danh sư, chính trực cao thượng, làm sao có thể cho ta ăn thứ này? Ngươi còn dám giội nước bẩn lên người Dương sư, có tin bây giờ ta bóp chết ngươi hay không?
- . . . - Thẩm Truy khóc không ra nước mắt.
Chính trực cao thượng?
Hắn chính trực chỗ nào? Vừa rồi chẳng phải chính hắn cho ngươi một cái tát bất tỉnh luôn đó sao?
Còn giội nước bẩn. . .
Ta không nghe mệnh lệnh của hắn sao dám cho ngươi ăn cái đồ chơi này?
Thẩm Truy bệ hạ oan uổng muốn phun máu.
Hắn nhìn Dương sư cách đó không xa với ánh mắt cầu xin, mong chờ hắn giải thích vài câu. Không ngờ lại thấy gia hỏa này chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên nóc nhà, bộ dáng vân đạm phong khinh, mọi chuyện không liên quan đến ta.
Giống như đang nói, những việc này đều là ngươi làm, ta căn bản không biết gì hết…
- Tên tiểu súc sinh nhà ngươi! Uổng công lúc trước ta nuông chiều ngươi như vậy… Ai nha, ta không chịu được nữa, đừng cản ta. . .
Thẩm Hồng lão tổ mắng một câu. Sau đó hắn không chịu nổi lửa nóng đang sôi trào mãnh liệt trong lồng ngực, vì vậy tru lên một tiếng giống như sói đói, phóng nhanh về phía rất nhiều mỹ nữ đang uốn éo trước mắt.
Nhưng hắn chưa tiến được hai bước đã cảm thấy gáy tê rần.
Uỵch!
Hắn ngã sấp mặt xuống đất, lần nữa ngất đi.
Người ra tay vẫn là Trương Huyền.
Nhìn thấy lão tổ bị đánh ngất xỉu lần nữa, Thẩm Truy bệ hạ nhẹ nhàng thở ra:
- Dương sư, tiếp theo làm sao bây giờ?
- Làm hắn tỉnh lại, sau đó cho mấy vũ nữ này tiếp tục khiêu vũ trước mặt hắn…
Trương Huyền đáp.
- Tiếp tục?
Đôi môi của Thẩm Truy bệ hạ không ngừng run rẩy.
- Há, đúng! Chờ hắn tỉnh lại, hãy nói với hắn vừa rồi là ngươi đánh ngất xỉu. Còn nữa, một lát nữa khi nhìn thấy hắn không khống chế nổi cảm xúc, hãy tiếp tục đánh hắn ngất xỉu. Tuy nhiên, ngươi đừng ra tay, để ta. Đương nhiên, ngươi phải tự nhận là mình đánh… - Trương Huyền nói.
- . . . - Thẩm Truy bệ hạ.
Làm tỉnh lại rồi tiếp tục đánh bất tỉnh… ngươi chơi đến nghiện hay là muốn làm gì?
Mấu chốt nhất là. . . Để cho ta thừa nhận ta ra tay. . .
Thẩm Truy bệ hạ cảm thấy trong lòng phát điên. Hắn đang muốn cự tuyệt nhưng lại thấy ở phía đối diện, Dương sư lộ ra bộ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn.
- Không nên từ chối. Chuyện này liên quan tới việc cứu chữa lão tổ nhà các ngươi, không thể sai sót dù chỉ một li, nếu không tất cả sẽ đổ xuống sông xuống biển!
- . . . - Thẩm Truy bệ hạ thực sự khóc một dòng sông.
Lão tổ, thật sự không phải là ta hại ngươi, thực sự là Dương sư bẫy ngươi. . .
. . .
Một bên, Thẩm Truy bệ hạ liên tục làm Thẩm Hồng tỉnh lại, rồi lại lập tức đánh ngất xỉu, lặp đi lặp lại. . . Một bên khác, Lưu Lăng, Trang Hiền và Trịnh Phi đều đực mặt ra, cả ba cùng muốn phát điên.
- Lưu sư, kiến thức của ngươi rộng rãi, có thể nhìn ra Dương sư đang dùng phương pháp đột phá gì không?
Im lặng nửa ngày, Trang Hiền thực sự không nhịn được nữa.
- Ta. . . Cũng không nhìn ra! - Lưu sư hơi đỏ mặt.
Phương pháp đột phá? Đây là phương pháp quỷ gì a?
Trong số hàng trăm phương pháp mà Danh sư sử dụng để giúp người ta đột phá, có một vài định luật cần tuân theo. Nhưng dường như không có cái nào là để cho người ta ăn xuân dược, nhìn mỹ nữ. . .
Hơn nữa càng bẫy cha là, ăn thì thôi, còn cố ý tìm mỹ nữ ăn mặc hở hang đến câu dẫn, một đợi không nhịn được liền đánh ngất. . .
Ta xem đây không phải giúp người đột phá, là cố ý chỉnh hắn chơi a!
Đáng thương cho cả một đời uy danh của Thẩm Hồng, hiện tại giống như khách làng chơi ở kỹ viện, vừa tỉnh dậy lập tức lao vào mỹ nữ. . .
- Đột phá cái rắm a! Ta cảm thấy đây chính là cố ý chỉnh Thẩm Hồng. Ta đã lớn như vậy còn chưa từng nghe nói đến ăn xuân dược có thể đột phá. . . - Trịnh Phi lắc đầu, sắc mặt tái xanh:
- Đây chính là một trò đùa. Lưu sư, ta nghĩ tốt nhất nên ra tay ngăn cản đi! Nếu không cứ tiếp tục như vậy, còn ra thể thống gì nữa?
- Cái này. . . - Lưu Lăng chần chờ.
- Đừng do dự nữa. Ngươi xem bây giờ Thẩm Hồng đã hoàn toàn điên rồi. Một khi tin tức truyền đi, cho dù chết cũng sẽ rất mất thể diện. . . - Trịnh Phi khẽ nói.
Nghe nói như thế, Lưu Lăng và Trang Hiền ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Thẩm Hồng vốn nho nhã, lịch lãm, giờ phút này giống như tên điên, giãy dụa phóng tới người một nữ tử xinh đẹp. Mà quần áo trên người hắn đã rách nát tả tơi. Đôi mắt hắn đã chuyển hẳn thành màu đỏ máu, tựa như dã lang nổi điên.
- Nhưng mà. . . Dương sư giúp ta đột phá, cũng sử dụng phương phap không thể tưởng tượng được. Nhỡ đâu lần này hắn cũng dùng cách thức tương tự, bề ngoài không dễ nhìn nhưng thực tế lại thật sự vì tốt cho hắn. . .
Trang Hiền giật khóe miệng.
- Ngươi có phụ thân là danh sư, vì vậy tu luyện bảo thủ không chịu thay đổi. Lúc đó để ngươi nổi giận đột phá là đúng. Nhưng bây giờ. . . Làm sao đột phá? Không nói đến có khả năng hay không, chỉ nói trạng thái bây giờ của Thẩm Hồng, cho dù có đầy đủ chân khí cũng không đột phá nổi a! - Trịnh Phi nói.
Tông sư là một cửa ải lớn bên trong chín tầng tu vi của võ giả. Cũng như cá hóa rồng, một khi đột phá sẽ có sự thay đổi lớn về chất. vô số nhân vật thiên tài tuyệt đỉnh, ở vào trạng thái tốt nhất cùng chân khí hùng hậu nhất cũng không thể thành công, cuối cùng bị vây chết ở một bước này. Thẩm Hồng hiện tại một lòng nghĩ xông về phía mỹ nữ, sớm đã mất lý trí, làm sao có thể thành công?
Cái này không phải đùa giỡn sao?
Nếu làm như vậy có thể đột phá, mọi người cũng không cần tu luyện, đi kỹ viện chơi mấy ngày chẳng phải đều biến thành tông sư sao?
- Cái này. . .
- Không có cái này cái kia gì hết! Lưu sư hãy mau đưa ra quyết định đi. Ta có thể dùng tính mệnh đảm bảo, nếu cứ tiếp tục như vậy, Thẩm Hồng khẳng định không có cách nào đột phá. Nếu có thể thành công thật, ta sẽ tự chặt đầu mình xuống. . . - Trịnh Phi tự tin nói.
Ầm ầm!
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy một luồng khí manh mẽ từ nơi không xa truyền đến như mặt trời rực lửa.
- Đây là cái gì?
Tất cả vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Thẩm Hồng lão tổ mới vừa rồi còn điên cuồng bổ nhào về phía mỹ nữ trước mắt, chẳng biết từ lúc nào đã khoanh chân trên mặt đất như một vị Thánh. Hơi thở của hắn mạnh mẽ tắt phun ra nuốt vào làm cho người ta có một cảm giác như vực sâu biển lớn. Khí tức của hắn không còn suy yếu như trước mà trở nên tràn ngập sức sống như thanh niên. Ngay cả Thẩm Truy bệ hạ đứng bên cạnh cũng trở nên mờ nhạt.
Võ giả tầng tám, tông sư cảnh!
- Thật sự có thể đột phá?
Trịnh Phi cảm thấy mặt mình bị người tát mạnh một cái, mắt rưng rưng sắp khóc.
Hắn vừa nói chắc như đinh đóng cột rằng Thẩm Hồng sẽ không có cách nào thành công, vậy mà đối phương lập tức đột phá. . .
Ăn xuân dược đột phá tông sư cảnh?
Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc thế nào. . .