Nhóm: TTTV
Dịch: My
Không riêng hắn vẫn cảm thấy lúng túng, Lưu Lăng, Trang Hiền đứng một bên cũng há hốc miệng đến nỗi có thể nuốt vào cả một quả trứng vịt.
Võ giả tầng tám Tông Sư cảnh có sự khác biệt về chất so với Thông Huyền cảnh, cấp độ sống cũng sẽ khác biệt, tuổi thọ nhờ vậy càng được kéo dài.
Tuổi thọ của võ giả trung bình tầm bảy, tám mươi tuổi chính là cực hạn, mà khi đạt tới Tông Sư cảnh lại có thể sống qua một trăm tuổi cũng không phải là vấn đề.
Chính vì vậy, khó khăn khi đột phá hai cảnh giới cũng như lạch trời.
Nhìn ba vị danh sư đều bị vây ở nửa bước Tông Sư, không có cách nào thành công cũng có thể thấy được độ khó.
Tình huống của Thẩm Hồng đã được bọn hắn tập trung nghiên cứu khi vừa đến Thiên Huyền vương quốc. Cơ thể Thẩm Hồng không còn sức sống, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong. Dù cho có đầy đủ chân khí cũng không có khả năng có tinh lực đột phá. Vậy mà không ngờ, cửa ải khó khăn trong mắt bọn họ lại bị vị Dương sư này giải quyết một cách nhẹ nhõm chỉ bằng một bình xuân dược.
Sự khác biệt quá lớn khiến mấy người cảm thấy nhân sinh quan hoàn toàn sụp đổ.
Trước đó Thẩm Truy bệ hạ cũng có ý nghĩ giống như tam sư. Hắn cảm thấy Dương Huyền nhất định là cố ý giáo huấn hắn, đến cuối cùng không ngờ lão tổ lại thực sự thành công!
Đây thực sự chính là Tông Sư cảnh. . .
- Đa tạ Dương sư. . .
Một lúc sau, Thẩm Hồng bỗng nhiên đứng lên, hét dài một tiếng giống như một con rồng khổng lồ vừa thức dậy từ giấc ngủ. Sau đó, hắn đi đến trước mặt Trương Huyền và quỳ xuống.
Bị vây tại cảnh giới này nhiều năm như vậy, hắn vốn cho rằng mình hẳn phải chết không nghi ngờ. Nằm mơ cũng không nghĩ đến, vậy mà thành công!
Chứng kiến Thẩm Hồng quỳ gối trước mặt mình, Trương Huyền cũng không tiến lên đón đỡ. Hắn chắp hai tay sau lưng, nhìn xung quanh một lượt rồi chậm rãi dạo bước.
- Thẩm Hồng là do tuổi thọ cạn kiệt, chức năng trong cơ thể suy yếu đến cực hạn, vì vậy không còn ham muốn sống mãnh liệt như trước. Do đó hắn có thể nhìn thấu sinh tử, cảm thấy tử vong cũng không đáng sợ nữa. Trong những trường hợp như vậy, bất kể tâm trí hay tình trạng sức khỏe đều trong tình trạng tồi tệ nhất. Đừng nói thuốc bổ, coi như nhị phẩm, tam phẩm đan dược cũng khó có khả năng giúp hắn đột phá cửa ải, trùng kích Tông Sư!
Đám người biết hắn đang tất cả những điều đã xảy ra, vì vậy không ai dám thở mạnh, cẩn thận lắng nghe.
- Cho nên, muốn để hắn tiếp tục sống sót, đầu tiên phải cho hắn lý do sống tiếp, hơn nữa còn là lý do không thể cự tuyệt!
- Chỉ cần là nam nhân, bất kể thời gian và điều kiện gì đều không thể cưỡng lại nữ nhân trẻ đẹp. Huống chi hắn còn ăn xuân dược, dưới sự kích thích của xuân dược, toàn bộ cơ thể sẽ bị thiêu đốt một lần nữa, khôi phục lại thanh xuân. . . Một khi tất cả những cảm xúc này tích lũy đầy đủ, muốn đột phá cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Đương nhiên, quan trọng nhất là công pháp hắn tu luyện. Nếu như ta không nhìn lầm, hẳn là Liệt Dương Quyết!
Nói đến đây Trương Huyền nhìn sang Thẩm Hồng.
- Đúng vậy! - Thẩm Hồng gật đầu thừa nhận.
Hắn tu luyện chính là Liệt Dương Quyết, công pháp lợi hại nhất
Thiên Huyền vương quốc.
- Loại công pháp này nóng rực như mặt trời, dương khí trùng thiên, là bí tịch hiếm có. Nam nhân tu luyện có uy lực càng lớn hơn! Dựa theo lẽ thường, cơd thể của hắn đã mất đi chức năng sống, cho dù có xuân dược trợ giúp cũng thể trở lại đỉnh phong. Nhưng tu luyện Liệt Dương Quyết nhiều năm, cơ thể góp nhặt vô số dương khí chân hỏa. Giờ phút này dưới sự dẫn phát của dược vật, lại thêm mỹ nữ câu dẫn, thật giống như ngọn lửa rơi vào thùng dầu, lập tức đốt lên biển lửa rừng rực.
- Tinh khí thần toàn thân tập trung ở một điểm, muốn không đột phá cũng khó!
Giải thích xong, Trương Huyền đứng yên tại chỗ, chung quanh lặng ngắt như tờ.
Thật ra còn một chuyện quan trọng mà hắn không nói ra.
Bất luận là xuân dược hay Liệt Dương Quyết cũng chỉ là một yếu tố góp phần nhỏ mà thôi. Quan trọng nhất là lúc hắn đánh đối phương bất tỉnh.
Mỗi lần ra tay, Trương Huyền lại rót chân khí của mình vào cơ thể đối phương, giúp khơi thông một kinh mạch bị ngăn chặn. Kinh mạch triệt để thông suốt, lại thêm cảm xúc kích phát tới cực điểm, lúc này mới có thể thành công ra một bước cuối cùng.
Bởi vì chân khí của hắn quá mức tinh thuần, thực lực lại chỉ có Ích Huyệt cảnh, nên dù có thể lừa được Tôn Cường và những người khác rất đơn giản, nhưng nếu để Thẩm Hồng tỉnh táo thì hắn nhất định có thể nhìn ra vấn đề. Để đẩm bảo an toàn, hắn mới cố ý nói với Thẩm Truy bệ hạ cho hắn đánh đối phương bất tỉnh.
Cũng không phải là hắn cố ý giả bộ làm người tốt.
Còn bây giờ, đối phương đã đột phá thành công, chân khí của mình cũng triệt để dung hợp với chân khí của đối phương. Giống như nước tinh khiết đổ vào vũng nước đục, có muốn tìm kiếm cũng không tìm được.
- Cái này. . .
Nghe xong lời giải thích của hắn, tam đại danh sư ngây ra như phỗng.
Mẹ nó…Như vậy. . . cũng được?
Bọn họ đều là danh sư chính quy, đã gặp qua không ít thủ đoạn giúp người đột phá, nhưng phương thức đột phá này. . . vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Điều này không còn là không chính thống nữa mà đơn giản là không thể tưởng tượng nổi!
Đánh vỡ đầu cũng nghĩ không ra được.
Ăn xuân dược giúp đột phá. . . Thế giới này có phải điên hết rồi?
- Đột phá có rất nhiều cách. Một mực bảo thủ không chịu thay đổi sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Làm danh sư cần phải không ngừng học tâp và đổi mới chứ không phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc.
Trương Huyền phất tay áo, cái bóng củ hắn bị kéo ra thật dài, cả người giống như là siêu cấp cường giả không nhận được sự thấu hiểu, cô đơn không nói nên lời.
- Dương sư dạy rất đúng!
Tam đại danh sư đồng thời cúi đầu.
Giờ phút này bọn hắn bội phục Dương Huyền sát đất.
Không bội phục không được, quá thần a!
Chỉ cần bị đánh loạn một trận, Trang sư nhiều năm không cách nào đột phá bỗng có thể thành công. Tùy tiện pha chế ra dược dịch chỉ Độc Sư mới có thể làm được, Thẩm Hồng đột phá nhờ ăn xuân dược. . .
Dù cho tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều cảm thấy như là nằm mơ.
- Ừm! – Thấy bọn họ đã hiểu ra vấn đề, Trương Huyền gật gật đầu. Hắn đang định cáo từ trở về phủ đệ, bỗng thấy một gương mặt ngượng ngùng cùng hưng phấn xuất hiện ở trước mắt.
Lui về sau một bước mới thấy rõ, thì ra là một trong tam sư, Trịnh Phi.
Vừa rồi hắn chính là người chất vấn nhiều nhất, thậm chí còn mở miệng cam đoan, chỉ cần Thẩm Hồng có thể đột phá, bản thân sẽ tự chặt đầu. Bây giờ hai mắt hắn lại tỏa ánh sáng như trúng sổ xố vậy…
- Ngươi muốn làm gì? - Trương Huyền cảnh giác.
- Dương sư, ta cũng bị vây ở nửa bước Tông Sư rất nhiều năm rồi. Bây giờ có sẵn xuân dược cùng mỹ nữ, ta cũng muốn trùng kích Tông Sư cảnh. . .
Chẳng biết từ lúc nào trong tay Trịnh Phi xuất hiện một cái bình ngọc. Hắn đổ đan dược bên trong ra, chuẩn bị nuốt vào.
- … - Trương Huyền.
- . . . - Thẩm Truy bệ hạ, Lưu Lăng, Trang Hiền.
Thật vất vả mới khuyên can được đối phương, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Mỗi cá nhân tu luyện công pháp khác biệt, tính cách khác biệt, tu vi khác biệt, vì vậy phương pháp đột phá khẳng định cũng không giống nhau. Trịnh Phi là danh sư khẳng định hiểu rõ đạo lý này. Xem ra Trương Huyền vẫn còn xem thường sức hấp dẫn của cảnh giới Tông Sư.
Tuổi thọ gia tăng thật lớn. . . chỉ riêng điều này đã đủ để vô số người mất đi lý trí và khả năng phán đoán.
Kỳ thật không riêng Trịnh Phi, ngay cả ánh mắt của Lưu Lăng, Trang Hiền nhìn về phía Trương Huyền cũng biến thành lửa nóng.
Ngay cả Thẩm Hồng sắp tử vong cũng có thể chỉ điểm cho đối phương đột phá. Tinh lực bọn hắn vẫn dồi dào, lại là danh sư há không phải càng dễ đột phá?
Nghĩ đến điều này, ba vị danh sư đều có chủ ý riêng, dự định giữ gìn mối quan hệ cùng vị Dương sư này, mong nhận được một lần chỉ điểm của đối phương.
Thấy bọn họ đều mong chờ nhìn mình, Trương Huyền tê cả da đầu. Hắn đang định cáo từ, bỗng một hộ vệ tiến vào.
- Hồi bẩm bệ hạ, Lục Tầm và Vương Siêu lão sư của Hồng Thiên học viện đang ở ngoài điện xin được diện kiến!
- Bọn họ tới đây lúc này làm gì? - Thẩm Truy bệ hạ sững sờ, lập tức gật đầu:
- Để bọn hắn vào đi!
Hai vị này đều là minh tinh giáo sư, rất có thể trở thành danh sư. Dù hắn là Quốc vương cũng không muốn đắc tội. Huống chi hắn cũng có quan hệ sâu xa với hai vị trường bối của hai người.
Trương Huyền đứng một bên cũng sững sờ.
- Lục Tầm? Vương Siêu?
Hai người này không phải vừa rồi còn muốn bái phỏng bản thân? Sao bây giờ đã chạy tới nơi này rồi?
Chẳng lẽ khi mình rời khỏi phủ đệ đã bị phát hiện, nên đuổi theo đến đây?
Không có khả năng a. . .
Trong lòng Trương Huyền nghi ngờ nên không vội rời khỏi.
Lục Tầm muốn cùng hắn sư giả bình trắc, vậy mà hắn vẫn chưa nhìn thấy đối phương bao giờ. Nếu đã tình cờ gặp ở đây thì hắn cũng vừa vặn nhìn xem đối thủ của mình có bộ dạng gì, có bản lĩnh gì.
Thẩm Truy bệ hạ cho các vũ cơ lui ra ngoài, thu dọn đại sảnh một lượt. Bởi vì quần áo của Thẩm Hồng đã bị xé nát, không tiện gặp người, nên cũng rời đi.
Mấy người vừa ngồi vào chỗ đã thấy hai thanh niên sải bước tiến đến.
Thấy rõ ràng khuôn mặt hai người, Trương Huyền nhướn mày.
Đây không phải là hai tên ngốc hắn gặp ở sân trường hôm qua sao?
Náo loạn nửa ngày, hóa ra bọn hắn chính là Lục Tầm, Vương Siêu trong truyền thuyết a!
Khó trách ánh mắt nhìn mình khinh bỉ, có lẽ đã nhận ra mình là ai.
- Lục Tầm (Vương Siêu ) ra mắt bệ hạ, ra mắt Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư!
Hai người đồng thời chắp tay.
Họ đã từng gặp Thẩm Truy bệ hạ nên có thể dễ dàng nhận ra. Mặc dù chưa thấy khuôn mặt của tam sư, nhưng họ đều mặc trang phục dành cho danh sư, vì vậy rất dễ dàng phân biệt. Về phần Trương Huyền ngồi bên cạnh, mặc mũ gấm lông chồn, cử chỉ lố bịch, xem ra chính là nhà giàu mới nổi. . . bọn họ chỉ liếc mắt qua rồi không tiếp tục để ý nữa.
Minh tinh giáo sư cũng có sự kiêu ngạo của minh tinh giáo sư, không phải bất luận kẻ nào đều phải hành lễ.
Bọn hắn một mực muốn bái phỏng Dương sư, nhưng thực tế lại chưa bao giờ thấy qua diện mạo, vì vậy cũng không biết lại chính là người ngồi ở trước mắt này.
- Hai vị tới tìm ta có chuyện gì không?
Thẩm Truy bệ hạ thấy hai người không để ý tới Dương sư, lập tức không vui. Đang muốn giới thiệu, người sau lại ra hiệu không cần, vì vậy hắn đành phải nuốt lại lời nói vào trong bụng, nghi ngờ hỏi.
- Hai chúng ta mạo muội đến đây đúng là có một yêu cầu quá đáng. - Lục Tầm do dự một chút rồi mở miệng nói:
- Chúng ta muốn mượn kim tệ ba trăm vạn của bệ hạ. . .
- Vay tiền?
Thẩm Truy bệ hạ bất ngờ.
Dựa vào gia thế của hai người còn cần mở miệng vay mình?
Hơn nữa, mở miệng là ba trăm vạn, mượn nhiều tiền như vậy là muốn làm gì?
- Hai người chúng ta muốn bái phỏng Dương sư. Chắc hẳn bệ hạ cũng nghe nói đến quy củ rồi, muốn vào cửa cần giao nạp ba trăm vạn! – Thấy hắn nghi hoặc, Lục Tầm cũng không giấu giếm, nói ra mục đích của mình:
- Chúng ta chỉ mượn tạm của người. Chỉ cần có thể nhìn thấy Dương sư, ta có tự tin có thể để cho hắn thu làm học đồ. Đến lúc đó ba trăm vạn khẳng định sẽ trả lại cho bệ hạ.
- Muốn bái kiến Dương sư?
Nghe thấy mục đích của hắn, Thẩm Truy bệ hạ và tam sư quay sang nhìn nhau.
Người ngươi muốn bái kiến đang ngồi cách đó không xa. Nhưng mà ngươi lại tỏ ra cao ngạo, ngay cả một chút lễ phép cũng không có, nhắm mắt làm ngơ. . .
Cứ như vậy còn muốn làm học đồ của hắn. . .
Mọi người tỏ ra kỳ quái. Trong khi đó, Trương Huyền cũng gãi gãi đầu nhìn lại. Hắn thực sự tò mò, gia hỏa này lấy đâu ra tự tin, ba trăm vạn sẽ được nhận lại?
- Ngươi chắc chắn Dương sư sẽ thu ngươi? Vạn nhất không thu, không trả lại ba trăm vạn, ngươi lấy cái gì hoàn trả?
Trương Huyền ngăn Thẩm Truy bệ hạ cùng tam sư đang muốn nói ra thân phận mình, tò mò hỏi lại.