- Đây thật là... Tôn nữ của ngươi? Không phải người khác ngụy trang?
Dưới đài yên tĩnh, tất cả mọi người sợ tới mức nói không ra lời, lão giả cũng kìm nén không được, nhìn về phía Bạch Diệp trưởng lão.
Tình huống của Bạch Nguyễn Khanh, hắn đã biết rất sớm, coi như học tập hai chiêu kiếm pháp mới, cũng không đến mức mạnh như vậy a!
Lưu Ngọc Liên cũng bị một kiếm bể đầu...
Chẳng phải cho thấy, cô bé này, đã có năng lực hạch tâm trước ba?
Mỗi một lần trước ba... ở trong lịch sử toàn bộ Lăng Vân Kiếm Các, cũng là tên tuổi lẫy lừng.
Từ thứ mười bảy, một đường giết tới, nửa giờ cũng chưa tới...
- Hình như là vậy...
Bạch Diệp trưởng lão cũng có chút phát điên.
Tuy đoán ra cháu gái khả năng đạt được “Ta Rất Biết Điều” truyền thụ, nhưng dựa vào hai chiêu, một hơi giết tới trước ba, vẫn khó có thể tin.
Sau khi Lưu Ngọc Liên bị đánh bại, đệ tử hạch tâm xếp hạng thứ hai chủ động đi tới.
Thực lực của hắn không kém Lưu Ngọc Liên nhiều, ở dưới Trương Huyền chỉ điểm, đồng dạng một chiêu, bị đâm trúng đầu, bỏ mình tại chỗ.
- Hạch tâm hạng nhất, gọi Hà Tĩnh Hiên, là cháu trai ruột của đệ nhất trưởng lão Hà Thiên!
- Tỷ thí lần này hẳn là tranh đoạt hạch tâm đệ nhất a!
- Coi như Bạch Nguyễn Khanh ở trong Thông Thần điện đạt được thứ nhất, thực lực chân chính cũng không phải đệ nhất, dù sao ở đây là đè thấp tu vi, trên thực tế Hà Tĩnh Hiên nghe nói đã đạt đến Chân Tiên cảnh đỉnh phong, khoảng cách Tiên Quân cảnh, cũng chỉ kém một bước!
- Bạch Nguyễn Khanh cũng đạt tới Chân Tiên cảnh, chỉ cần trên kiếm pháp có thể vượt qua Hà Tĩnh Hiên cùng cấp bậc, dựa vào thân phận của Bạch Diệp trưởng lão, trong ngắn hạn tu vi tăng lên tới Chân Tiên cảnh đỉnh phong, không khó lắm!
- Cùng cấp bậc đột phá, so với vượt qua cấp bậc dễ dàng hơn nhiều...
...
Nhìn thấy Hà Tĩnh Hiên đại biểu chiến lực mạnh nhất hạch tâm đi đến đài tỷ thí, mọi người đều hạ giọng.
Nếu như vị này lại thua, toàn bộ hạch tâm, tương đương với bị một người xuyên qua, toàn quân bị diệt.
- Ta đồng dạng cùng ngươi cược...
Không bị thất bại phía trước ảnh hưởng, Hà Tĩnh Hiên nhàn nhạt nhìn qua.
- Đa tạ Hà sư huynh!
Bạch Nguyễn Khanh gật đầu, trường kiếm trong tay quét ngang:
- Bắt đầu đi!
- Ừm!
Hà Tĩnh Hiên hít sâu một hơi, kiếm chiêu lay động, đi đầu cất bước tới.
Bộ pháp của hắn không nhanh, kiếm chiêu thoạt nhìn không có bất kỳ hoa tiếu gì, lại cho người ta một loại cảm giác như phong tựa bế, thật giống như đối mặt với một Huyền Quy, bất kể đâm như thế nào cũng không phá, chém không ra.
- Là Linh Quy kiếm pháp!
Có người nhận ra được.
- Linh Quy kiếm pháp, chỉ ở phòng thủ, xem ra Hà sư huynh cũng có chút kiêng kị phi kiếm của đối phương...
- Không kiêng kị không được ah, lệ vô hư phát, một khi ra tay, liền bị đâm trúng đầu, ai chống đỡ được?
- Này cũng phải, dù sao ta gặp chỉ có một con đường chết...
...
Nghị luận ầm ĩ.
Tuy là Linh Quy kiếm pháp, ý nghĩa phòng thủ, nhưng không ai nói Hà Tĩnh Hiên yếu ớt, ngược lại đều cho rằng chiêu này dùng vô cùng tốt.
Cùng người chiến đấu, mặt mũi, mặt mũi là thứ yếu, chỉ có chiến thắng mới có tôn nghiêm, vì mặt mũi, vừa ra tay liền tấn công, ngược lại rất dễ dàng bị người ta tóm lấy nhược điểm, cuối cùng chỉ có một con đường bị thua.
Nhìn thấy kiếm pháp của đối phương như rùa đen, không có cách nào công kích, Bạch Nguyễn Khanh lo lắng.
Không biết làm sao công kích?
Còn làm sao chiến thắng?
Đang rầu rĩ, bên tai lần nữa vang lên âm thanh của sư thúc:
- Ngươi giết qua rùa đen chưa?
- Cái này...
Bạch Nguyễn Khanh không có trả lời.
Tuy nàng chưa từng giết rùa, lại nghe người khác nói qua.
- Cần dùng đồ ăn, đi thu hút đối phương, để đầu nó lộ ra, sau đó nghĩ biện pháp động thủ, giải quyết dứt khoát...
Âm thanh sư thúc tiếp tục nói:
- Loại tình huống trước mắt này cũng như vậy! Đối phương muốn thắng ngươi, phải chủ động xuất kích, cho nên phải dùng bản thân đi thu hút đối phương, một khi tấn công, cũng là lúc công kích ngươi tốt nhất... Đạo lý ta đã dạy ngươi, có thể chiến thắng hay không, liền nhìn chính ngươi!
- Vâng...
Bạch Nguyễn Khanh giật mình, trong mắt tràn đầy biết ơn.
Nàng biết đây là sư thúc cho tôi luyện.
Chiến thắng thế nào đã nói, nếu như còn không làm được, coi như tranh xuống thứ nhất, sớm muộn cũng sẽ bị người khác đoạt lại!
Mà chỉ cần thành công, bất luận kiếm thuật hay tâm lý, đều sẽ có chất bay vọt, chân chính làm được không người có thể đối kháng!
Giống như kiếm pháp của Tây Môn Xuy Tuyết, so ra kém Diệp Cô Thành, tuy mạnh mẽ, cũng không coi là thứ nhất, nhưng sau khi giết Diệp Cô Thành, tâm tính thay đổi, kèm theo thời gian trôi qua, chân chân chính chính thành một đời kiếm thần, vô địch thiên hạ.
Nàng gặp phải chính là loại tình huống này.
Sư thúc một mực chỉ điểm, coi như chiến thắng, trong lòng cũng có ỷ lại, cho rằng không phải dựa vào bản lĩnh của mình chiến thắng, nhu cầu cấp bách một hồi thắng lợi thuộc về mình, xác định nội tâm.
Xác định kiếm pháp của mình!
Vèo!
Biết “Sư thúc” dụng tâm lương khổ, Bạch Nguyễn Khanh lại không phí lời, thẳng tắp vọt tới Hà Tĩnh Hiên.
- Đây là... Dùng thân cho kiếm ăn?
Đồng tử Bạch Diệp trưởng lão co rụt lại.
Trương Huyền có thể nhìn ra Hà Tĩnh Hiên thiếu hụt, làm một trong tam đại trưởng lão, đương nhiên cũng có thể rõ ràng, chỉ là không nghĩ tới... cháu gái mình quả quyết như vậy!
Trực tiếp xông tới, tương đương với dùng bản thân làm mồi nhử, hơi không cẩn thận sẽ bị chém giết.
- Trước đó ta cảm thấy, tôn nữ của ngươi có thể chiến thắng, dựa vào là học tập chiêu kiếm pháp kia, coi như trở thành trước ba, cũng không tính thực lực chân chính, mà bây giờ... Ta cảm thấy bản thân nhìn lầm!
Cách đó không xa lão giả cười khổ.
Đối phương từ người thứ mười sáu khiêu chiến, liên tục nhiều lần đều dùng hai chiêu, không phải quét ngang chính là vứt kiếm... Không có bất kỳ kỹ thuật gì.
Coi như thu hoạch được thứ nhất, cũng sẽ không đạt được bản thân công nhận.
Mà hiện tại, nhìn ra đối phương thiếu hụt, dùng thân cho kiếm ăn, không sợ tử vong, chỉ bằng vào điểm ấy, đủ để chứng minh lý giải đối với kiếm đạo đạt đến tình trạng cao thâm hơn, mà không phải kiếm chiêu mạnh mẽ đơn thuần.
Hô hô hô!
Hai người nói chuyện phiếm, cảnh tượng trên đài phát sinh biến hóa, Hà Tĩnh Hiên dường như biết mục đích của đối phương, vẫn không có tấn công, mà chậm rãi lui về phía sau.
Xem ra hắn cũng biết đối phương tìm cơ hội, không cho bất kỳ khả năng đánh lén.
- Cái ứng đối này, không tệ...
Nhìn một màn này ở trong mắt, Trương Huyền không khỏi gật đầu.
Nói thật, Bạch Nguyễn Khanh làm không tệ, Hà Tĩnh Hiên đối diện cũng rất cường đại, khó trách có thể trở thành thứ nhất, tâm tính quả nhiên không tầm thường.
Giờ phút này, hắn giống như một thợ săn kiên nhẫn, yên tĩnh canh giữ ở trong bụi cỏ, chờ đợi thời cơ tốt nhất, nhất kích tất sát!
Đổi lại mình đối chiến, khẳng định sẽ thi triển thủ đoạn bạo lực, ép đối phương xuất hiện sơ hở, sau đó tiến hành công kích, mà công kích của Bạch Nguyễn Khanh chưa tới, chỉ có thể giống như đối phương, kiên nhẫn chờ đợi.
Hiện tại tỷ thí, đã không phải kiếm pháp, mà là ai kiên nhẫn tốt hơn.
Liên tục thăm dò mười mấy chiêu, bất kể như thế nào, đối phương cũng không ra tay trước, nội tâm của Bạch Nguyễn Khanh xuất hiện nôn nóng.
Nàng vốn không có quá nhiều kiên nhẫn, hiện tại lại bị nhiều người nhìn như vậy, đã có chút không tiếp thụ được.
- Đúng lúc này...
Hà Tĩnh Hiên thấy nàng cảm xúc càng ngày càng không đúng, mắt sáng rực lên, đột nhiên động một cái, trường kiếm bắn ra.
Tựa như báo săn xuất kích, bất động thì thôi, khẽ động, nhanh để cho người ta thấy không rõ.
- Đến rồi!
Bạch Nguyễn Khanh răng cắn chặt, trường kiếm trong tay bắn ra.
Trong lòng hấp tấp là có, nhưng cũng nhớ sư thúc nói, chờ đợi đối phương ra vấn đề.
Phốc!
Trường kiếm của đối phương đâm vào ngực, mà kiếm của nàng, cũng rơi vào trên đầu Hà Tĩnh Hiên, trực tiếp xuyên qua.
Lạch cạch!
Hà Tĩnh Hiên, chết.
Bạch Nguyễn Khanh, chết!
Lại lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận!
- Vẫn là quá kém...
Trương Huyền lắc đầu.
Đã nói phương thức chiến đấu, vốn cho rằng nữ nhân này có thể chiến thắng, không nghĩ tới... Chỉ đánh hoà nhau.
Thật sự là mất mặt!
May mắn không phải học sinh của hắn, nếu không thật muốn một bàn tay đánh chết.
Đáng tiếc... Vốn có thể quét sạch tiền của đối phương, lần này hiển nhiên không có cơ hội.
Không giống hắn buồn bực, phía dưới một hồi yên lặng, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ nói không ra lời.
Rất rõ ràng, Bạch Nguyễn Khanh có thể cùng Hà Tĩnh Hiên bất phân thắng bại, để cho bọn họ khó mà tin được.
- Chúc mừng, ngươi có một cháu gái tốt!
Nhìn thấy trên đài, thân ảnh song phương giao chiến hóa thành điểm sáng biến mất, lão giả nhịn không được ôm quyền.
- Ha ha, là nàng gần đây khai ngộ...
Bạch Diệp trưởng lão vui vẻ.
Cháu gái ruột, có thể cùng hạch tâm thứ nhất chiến bình, trên mặt hắn tràn đầy kiêu ngạo.
- Là rất cường đại, chỉ là... hành động đánh cược để cho người ta thua sạch tất cả Kiếm Các Tệ không tốt lắm! Truyền đi có hại uy danh của ngươi!
Lão giả nói.
Tỷ thí liền an tâm tỷ thí, còn muốn đánh bạc...
Mất mặt ah!
Ngươi là tam đại trưởng lão của Lăng Vân Kiếm Các, cho cháu gái chút tiền không được sao, nàng làm như vậy, truyền đi, ngươi cũng không tiện nghe ah!
- Cái này... Ta trở về sẽ hảo hảo giáo huấn nàng!
Bạch Diệp trưởng lão gật đầu.
- Lão gia, trở về dạy dỗ chỉ sợ đã không kịp...
Một bên Bạch Phong nói.
Bạch Diệp trưởng lão sửng sốt một chút.
Quả thực, trở về giáo huấn mà nói, chuyện này khẳng định đã truyền ra ngoài, đến lúc đó, coi như cháu gái cùng đệ nhất đánh hoà nhau, cũng sẽ bị người chỉ trích.
- Hiện tại ta liền xử lý!
Nghĩ đến cái này, không do dự nữa, tiến về phía trước một bước:
- Chư vị...
Âm thanh vang vang, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung tới.
- Vừa rồi Bạch Nguyễn Khanh cùng chư vị đánh cược, thắng được tất cả Kiếm Các Tệ, chỉ là lời nói đùa, mục đích ở chỗ để các vị dùng hết toàn lực, có thể thi triển ra chiêu số mạnh nhất, từ đó bảo đảm giao đấu công chính!
Bạch Diệp trưởng lão cười nhạt một tiếng:
- Bởi vì là nói đùa, cho nên tiền đặt cược vừa rồi coi như thôi, mọi người không cần căng thẳng...
- Coi như thôi?
Tiếng nói của hắn chưa dứt, một âm thanh tràn đầy không vui vang lên:
- Ngươi nói coi như thôi liền coi như thôi? Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Bạch Diệp trưởng lão nhướng mày, quay đầu nhìn lại, ngay sau đó nhìn thấy một thanh niên đi tới.
- Ta là... Chỉ là một đệ tử bình thường mà thôi, cho rằng Bạch Nguyễn Khanh là loại ý nghĩ này, không biết ngươi là...
Thấy hắn không nể mặt mũi như thế, hơn nữa nổi giận đùng đùng, Bạch Diệp trưởng lão vừa định nói ra thân phận của mình, nhưng vẫn ngừng lại, nghi ngờ hỏi.
Hắn là trưởng lão, tốt nhất đừng bại lộ thân phận, nếu không thanh danh sẽ bị tổn thương.
- Tại hạ ‘Ta Rất Tuấn Tú’! Là bằng hữu tốt nhất của Bạch Nguyễn Khanh, ta nói chính là ý tứ của nàng.
Trương Huyền gật đầu:
- Đã đánh cược, thì phải đưa tiền, không muốn đưa tiền, cũng được, vậy thì nhìn kiếm của ta một chút, có đáp ứng hay không!
Thật vất vả kiếm tiền, từ bỏ?
Mở cái chuyện cười gì!
Ai dám bảo ta từ bỏ, nhìn ta không đánh chết ngươi!