- Làm càn, ngươi có biết đang nói chuyện với ai hay không?
Lão giả kia thấy gia hỏa này không biết từ nơi nào xuất hiện, nói chuyện ngạo mạn như vậy, không khỏi sầm mặt lại.
Vị này là gia gia của Bạch Nguyễn Khanh, thay đối phương nói chuyện là đương nhiên... Chỉ là thân phận đặc thù, không tiện nói ra, ngươi là từ đâu xuất hiện? Quản việc không đâu?
- Chúng ta nói chuyện, ngươi qua một bên đợi đi!
Trường kiếm lắc một cái, Trương Huyền đâm tới.
Không nghĩ tới tên này dám động thủ với hắn, lão giả không những không giận mà còn cười:
- Thật can đảm, tới, để cho ta nhìn một chút, ngươi đến cùng có thực lực gì, có thể tiếp ta ba chiêu, ta liền thừa nhận ngươi không kém...
Phù phù!
Còn chưa nói xong, đầu rơi trên mặt đất.
Trường kiếm trong tay mới vừa vặn rút ra, muốn ngăn cản trường kiếm của đối phương, hiển nhiên... Không có chặn lại!
- Nói nhảm nhiều như vậy...
Một kiếm chém đầu của đối phương, Trương Huyền giống như giết con gà:
- Cái tên này nói vớ nói vẩn, mọi người không nên tin, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa! Thua quỵt nợ, còn thể thống gì?
- Chuyện này chúng ta muốn nghe Bạch Nguyễn Khanh chính miệng nói, ngươi là ai? Có thể thay nàng nói chuyện?
Một đệ tử hạch tâm khẽ nói.
Thật vất vả tích lũy tiền, ai cũng không nguyện ý cho người khác, vừa rồi người kia nói, đang âm thầm vui vẻ, cái tên này chạy tới làm loạn, trong lòng mọi người đều có chút phê bình kín đáo.
Còn lão giả bị đối phương một kiếm giết chết, bởi vì giết quá mức đơn giản, kiếm chiêu lợi hại gì cũng không có thi triển, đối phương lại ngụy trang thành người trẻ tuổi, còn tưởng rằng là gia hỏa không quan trọng, không đáng nhìn một cái, căn bản không nghĩ tới là trưởng lão của bọn họ.
Bởi vậy căn bản không có ý thức được, kẻ trước mắt này rốt cục mạnh đến mức nào.
- Làm sao? Nghe ý tứ của ngươi, là muốn trốn nợ?
Sắc mặt Trương Huyền tái xanh.
Không nghĩ tới đệ tử hạch tâm cũng vô sỉ!
Đã đánh cược, bởi vì Bạch Nguyễn Khanh bị giết, không có trở về, liền không thừa nhận... Không muốn đưa tiền, thật sự là một chút tiết tháo cũng không có!
- Có phải quỵt nợ hay không, không phải ngươi nói tính, chúng ta nghe vị bằng hữu này, hắn đã nói Bạch Nguyễn Khanh chỉ vì cho chúng ta áp lực mới đánh cược, liền nhất định có đạo lý của hắn!
Vị đệ tử hạch tâm này nhìn về phía Bạch Diệp trưởng lão ngụy trang thành người trẻ tuổi cách đó không xa:
- Đúng không, vị bằng hữu này?
- Đúng...
Bạch Diệp trưởng lão gật đầu:
- Nguyễn Khanh làm như vậy, chỉ là vì cho người ta áp lực, để cho người ta phát huy ra lực lượng tốt hơn, không phải là thật kiếm tiền...
Lời còn chưa dứt, một đạo kiếm mang lóe tới.
- Cái gì...
Vội vàng quay đầu, ngay sau đó nhìn thấy “Ta Rất Tuấn Tú” cách đó không xa lần nữa rút trường kiếm ra, đâm tới hắn.
Lông mày nhíu một cái, trong lòng sinh ra một tia không vui, vừa định rút kiếm ngăn cản, đột nhiên cổ tay mát lạnh.
Ngay sau đó nhìn thấy bàn tay của mình, chẳng biết lúc nào bị đối phương cắt đứt, trường kiếm cũng không cầm nổi, leng keng rơi trên mặt đất.
- Cái này...
Đồng tử co rút lại, thân thể cứng ngắc.
Thân là một trong Lăng Vân Kiếm Các tam đại trưởng lão, thực lực của hắn sớm đã đạt đến Tiên Quân cảnh, toàn bộ đại lục cũng là đỉnh phong nhất!
Đặc biệt là kiếm pháp, càng xuất thần nhập hóa, cùng cấp bậc, chỉ bằng vào kiếm thuật có thể thắng được không nhiều...
Mà bây giờ, còn chưa kịp ra tay, liền bị chém cổ tay!
Dù mang theo thành phần đánh lén, nhưng kiếm pháp này, quá lợi hại, quá khủng bố!
Khó trách vừa rồi lão hữu sẽ bị một kiếm chém giết, còn tưởng rằng đối phương sợ tiết lộ thân phận, không có phản kháng, hiện tại xem ra, là kiếm thuật của đối phương quá mạnh, căn bản vô lực phản kích!
Toàn bộ tông môn, có thể để cho lão hữu vô lực, một kiếm tước mất tay mình... trừ tông chủ, chỉ sợ cũng chỉ có vị siêu cấp thiên tài lĩnh ngộ Thần chi kiếm ý kia, hoặc là nói, là vị... “Ta Rất Biết Điều”!
- Ta Rất Tuấn Tú, Ta Rất Biết Điều...
Hai cái tên ở trong óc chuyển một cái, nhất thời hiểu được:
- Nguyên lai là ngươi, ngươi là ‘Ta Rất...’
Trước đó không nghĩ tới, không phải là bởi vì ngốc, mà là... “Ta Rất Biết Điều” là phá toái hư không đỉnh phong, mà tiến vào Thông Thần điện hạch tâm yêu cầu thấp nhất là Hư Tiên cảnh sơ kỳ!
Cả hai thực lực khác nhau, không nghĩ tới đều là đối phương.
Giờ phút này, thi triển ra kiếm thuật cao minh như thế, lại nghĩ không đến, thật sự choáng váng!
Còn chưa nói xong, đầu lưỡi đau đớn kịch liệt, chỉ thấy một thanh trường kiếm, đã cắm vào miệng, nhẹ nhàng quấy một cái, đầu lưỡi răng toàn bộ bị kiếm khí bật nát, đau đớn kịch liệt kéo tới, nhịn không được phun mạnh máu tươi.
- Ta quả thực rất ác độc! Hung ác lên, chính mình cũng sợ!
Trương Huyền thản nhiên liếc mắt nhìn.
- Ô ô...
Đầu lưỡi bị xoắn nát, Bạch Diệp trưởng lão muốn nói chuyện, lại không nói ra được.
Thông Thần điện, tuy là hư ảo, nhưng đau đớn gì đó là tồn tại chân thực, bị người một kiếm chém xuống cổ tay, vốn đau tận xương cốt, hiện tại lại bị trường kiếm cắt đứt đầu lưỡi, xoắn nát răng, đường đường tông môn xếp hạng trước ba trưởng lão, đau đến mồ hôi từ trên trán xông ra, không ngừng run rẩy, có chút phát điên.
Cường giả Tiên Quân cảnh, toàn bộ đại lục cũng tên tuổi lẫy lừng, bị người hai kiếm biến thành như vậy, quả thực còn khó chịu hơn giết.
- Ngươi tự tìm cái chết...
Một màn này phát sinh ở trong hai cái hô hấp ngắn ngủi, Bạch Phong cách đó không xa, lúc này mới phản ứng lại, tức sắp bùng nổ.
Quá cả gan làm loạn... động thủ với Bạch Diệp trưởng lão, quả thực chính là khiêu khích toàn bộ Lăng Vân Kiếm Các.
Hô!
Trường kiếm ra tay, đâm về phía Trương Huyền, thời điểm mũi kiếm cách người sau còn một đoạn, cổ họng tê rần.
Lạch cạch!
Đầu rơi trên mặt đất.
- Ngươi là...
Con mắt nhìn thấy gót chân, hắn rốt cục cũng phản ứng lại đối phương là ai...
Không nghĩ tới, liên tục hai lần bị giết, đều là cùng một người...
Con mẹ nó còn có thiên lý không?
Thật muốn khóc.
- Cái tên này đã không thể nhiều lời, hiện tại ai còn cho rằng, Bạch Nguyễn Khanh đánh cược không phải thật?
Xử lý sạch ba người quản việc không đâu, Trương Huyền nhìn quanh một vòng.
Vốn hắn chỉ muốn khiêm tốn, không muốn nhiều chuyện... Kết quả không trả tiền... Đây không phải tìm kích thích ư?
Thúc có thể nhẫn, thím không thể nhịn!
Cho nên vừa ra tay, liền giết gà dọa khỉ, trước thu thập người nhảy nhót, cho cái ra oai phủ đầu lại nói.
- Vị bằng hữu này, ra tay tàn nhẫn như vậy, có chút không chân chính a! Không biết... ngươi là vị nào trong hạch tâm?
Một đệ tử hạch tâm đi tới.
Thấy hắn ra mặt, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
Chính là hạch tâm xếp hạng thứ ba Lưu Ngọc Liên!
Nsk nàng bị chém giết, dùng một cái Thông Thần ngọc phù khác lần nữa đi vào, để cho tiện mọi người biết, còn dùng dung mạo cùng hình dáng trước đó.
- Ngươi cũng không muốn đưa tiền có đúng không?
Trương Huyền hừ lạnh.
- Ta tin tưởng nhân phẩm của Bạch Nguyễn Khanh, giao đấu, cũng không phải vì đánh cược...
Lưu Ngọc Liên gật đầu, vừa định nói tiếp, cái cổ đau xót, hô… thấy được cái mông của mình.
Lạch cạch!
Đầu rơi trên mặt đất, liền lăn lông lốc vài vòng.
- Tốt, còn có không muốn đưa tiền sao? Không muốn trả, cũng không quan trọng, chỉ cần dám đến Thông Thần điện, ta gặp một lần, giết một lần! Giết tới các ngươi trả mới thôi!
Chẳng muốn nói nhảm, Trương Huyền vỗ kiếm một cái, thản nhiên nói.
Các ngươi muốn trốn nợ... Nằm mơ!
- Ngươi...
Trước đó, đám người Bạch Diệp trưởng lão ngụy trang, bọn họ nhận không ra, cho rằng có thể là một ít đệ tử hạch tâm không biết tên, bị một kiếm chém giết... Cũng không có bởi vậy cho rằng vị “Ta Rất Tuấn Tú” này cường đại, giờ phút này Lưu Ngọc Liên bị một kiếm chém đầu...
Tất cả mọi người sợ hãi!
Giờ mới hiểu được, vị trước mắt này đến cùng lợi hại bao nhiêu!
- Cái tên cổ quái này, cùng một chỗ động thủ giết hắn!
- Hắn khả năng không phải đệ tử hạch tâm của chúng ta...
Có người hô lên.
Đệ tử hạch tâm, mạnh nhất là Hà Tĩnh Thiên, cũng không có khả năng một kiếm chém đầu Lưu Ngọc Liên!
Nhưng người trước mắt này làm được, khẳng định có cổ quái...
- Không biết sống chết!
Không nghĩ tới đám người kia, vậy mà thật không có ý định đưa tiền, còn muốn giết người, Trương Huyền thật nổi giận.
Cho các ngươi mặt, còn muốn thế nào?
Đã như vậy, vậy thì toàn bộ chết hết đi!
Dù sao bản thân có Thông Thần ngọc phù của đệ tử hạch tâm, không trả tiền, liền lần lượt giết, giết tới bọn họ không dám vào mới thôi!
Hô!
Thân thể khẽ động, chui vào đám người.
Trong lúc nhất thời, kiếm khí gào thét, đất rung núi chuyển.
Bạch Diệp trưởng lão bị cắt đầu lưỡi, chặt đứt cổ tay, nhìn trước mắt kiếm khí gào thét, toàn bộ Thông Thần điện hạch tâm đều sắp phải ngã sập, vẻ mặt dần dần biến trắng.
- Cái tên này, quả thực vô pháp vô thiên, náo xong nội môn, lại muốn ồn ào hạch tâm...
Cố nén đau đớn trên người, Bạch Diệp trưởng lão đang muốn dùng phương pháp gì bày ra thân phận, cái cổ tê rần.
Lạch cạch!
Đối phương giết đệ tử hạch tâm, kiếm khí tán dật cắt đầu hắn xuống.
- ...
Bạch Diệp trưởng lão.
Mở mắt ra, phát hiện đã lần nữa trở lại tiểu viện của mình, trước mắt Bạch Phong cùng một lão giả khác đang đối mặt nhìn nhau, vẻ mặt phát điên, đồng thời giống như già mười mấy tuổi.
Bọn họ đều là cường giả chân chính, tu vi đạt đến Tiên Quân cảnh, nhưng vừa chạm mặt, liền bị chặt rơi đầu...
Tất cả đều có chút gánh không được!
- Ngươi... Cũng bị giết!
Thấy hắn tỉnh lại, lão giả nhìn qua.
- Ừm...
Bạch Diệp trưởng lão gật đầu.
- Mấy chiêu?
Lão giả vội vàng hỏi.
Hắn bị giết sớm nhất, sự tình phía sau cũng không rõ ràng.
Bạch Diệp trưởng lão duỗi ra ngón tay.
- Ba chiêu? Rất nhiều...
Nghĩ đến bản thân một chiêu bị giết, lão giả buồn bực muốn chết, thấy đối phương vậy mà chống ba chiêu, tràn đầy không tin:
- Ngươi dùng kiếm pháp gì, có thể chống đỡ ba chiêu?
Lúc nào bản thân cùng vị trước mắt này chênh lệch lớn như vậy?
Hắn là một chiêu cũng không chịu đựng nổi!
- Ta không có sử dụng kiếm pháp!
Bạch Diệp trưởng lão cười khổ.
- Không dùng?
Lão giả lắc đầu:
- Điều đó không có khả năng, kiếm pháp của đối phương nhanh như vậy, cùng cấp bậc căn bản không ngăn được, không sử dụng kiếm pháp, làm sao làm...
- Chiêu thứ nhất, hắn chặt đứt cổ tay ta, kiếm của ta rơi trên mặt đất!
Bạch Diệp trưởng lão nói:
- Chiêu thứ hai, đâm đến miệng ta, xoắn nát đầu lưỡi của ta, không cho ta nói chuyện!
Da đầu lão giả nổ tung, tê dại một hồi:
- Nhưng cái này không phải sát chiêu...
- Đúng vậy, không phải sát chiêu, bởi vì không muốn giết ta, cho nên ta không có chết...
Bạch Diệp trưởng lão nói.
- Vậy ngươi...
Lão giả tiếp tục xem tới.
- Hắn đi chém giết đệ tử hạch tâm khác, ta muốn bày ra thân phận, đi qua khuyên can, bị kiếm khí tán dật chém đầu...
Bạch Diệp trưởng lão nói.
- Kiếm khí tán dật...
Lão giả ngây người.
Ma đản, có cần ác như vậy hay không...
Không muốn giết, kiếm khí tán dật liền giết chết một trong tam đại trưởng lão...
Còn có thiên lý hay không?
Có vương pháp hay không?
- Hắn là vị thiên tài lĩnh ngộ Thần chi kiếm ý kia?
Đồng tử co rụt lại, lão giả hiểu được..