- Điền Phi, Triệu Mạnh, các ngươi khinh người quá đáng...
Không nghĩ tới đệ nhất thiên tài của gia tộc mình, bị các gia chủ thực lực tương đương hắn đánh, Lâm gia chủ cũng kìm nén không được.
Bành bành bành!
Sau mấy tát, hắn cũng ngồi dưới đất, triệt để choáng váng.
Trước đó hắn thân là gia chủ đệ nhất gia tộc, mặc dù không phải đối thủ
của Lâm Tạ, nhưng Điền Phi, Triệu Mạnh thì tiện tay liền có thể đánh bại, lúc nào bọn họ lợi hại như vậy?
Mấy người này, hình như có thể trước thời hạn nhìn ra chiêu số của hắn, bất luận loại võ công nào, ở trước mặt đối phương đều không đỡ nổi một đòn, tuỳ tiện bị đánh tan!
- Đơn đấu với đệ tử Lâm gia bọn hắn một lần!
Đang không biết xảy ra chuyện gì, Điền Phi hừ một tiếng.
Ngay sau đó sau lưng đi ra một thiếu niên bị què.
Lâm gia chủ nhận ra được, là một phế vật nổi danh Điền gia, từ khi bị
thương, liền trở nên tinh thần sa sút, tu vi ở cùng tuổi là yếu nhất.
Thiếu niên bị què tới trước mặt các đệ tử Lâm gia, một người một kiếm, tung hoành tả hữu, không đến mười phút, mấy chục tên đệ tử Lâm gia lại bị hắn một người đơn đấu!
- ...
Lâm gia chủ điên rồi
Cái phế vật này, lúc nào trở nên mạnh mẽ như vậy?
Người Điền gia đến cùng thế nào...
Sau nửa canh giờ, toàn bộ Lâm gia, tất cả cao thủ đều bị người đồng lứa đơn đấu, không một chiến thắng, tất cả đều thảm bại chấm dứt.
- Nhanh đi kiểm tra, vì sao bọn họ thoáng cái biến thành lợi hại như
vậy...
Tam đại gia tộc, bình thường minh tranh ám đấu, không ít tranh tài, dưới tình huống bình thường, Lâm gia đều xếp thứ nhất, ai cũng không cách nào chống lại, lúc nào tuỳ tiện bị nghiền ép, một chút phản kháng cũng không có?
- Vâng...
Quản gia vội vã đi ra ngoài, thời gian không dài, sưng mặt sưng mũi đi trở về.
- Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ còn ngăn cổng?
Lâm gia chủ nghiến răng.
Không phải nói xấu thành chủ vài câu sao? Còn cần hai đại gia tộc chặn cổng kiếm chuyện sao?
- Không phải, là trên đường gặp mấy ăn mày, vốn có thể tuỳ tiện nghiền ép, nhưng đột nhiên bọn hắn đều biến thành cao thủ, đánh ta một trận...
Quản gia sắp chảy ra nước mắt.
- Ăn mày?
Lâm gia chủ run rẩy.
Đường đường Lâm gia, ăn mày cũng có thể khi dễ?
- Nghe nói bọn họ đều nghe thành chủ giảng bài, mới trở nên lợi hại như
vậy, vô luận tu vi hay sức chiến đấu đều tăng lên...
Quản gia nói.
- Nghe thành chủ giảng bài? Có hình ảnh ghi chép không?
Lâm Tạ vội vàng nhìn qua.
- Ta tốn giá tiền rất lớn, thật vất vả tìm được một phần...
Quản gia gật đầu lấy ra một ngọc tinh ghi chép, đưa tới.
Thần lực tràn vào, vội vàng nhìn lại, ngay sau đó nhìn thấy một thanh niên ngồi ở trên bia đá, âm thanh vang vọng lên.
Chỉ nghe một hồi, thân thể của Lâm Tạ và Lâm gia chủ đều mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Thẳng đến lúc này, bọn hắn rốt cuộc minh bạch, vì sao Điền gia, Triệu gia đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy, bọn họ xa xa không phải đối thủ, tất cả đều bởi vì nghe tân nhiệm thành chủ giảng bài!
- Hình ảnh chỉ có thể ghi chép âm thanh, đối với tu vi tăng lên đã không có tác dụng quá lớn... Lâm gia chúng ta mất đi cơ hội tốt nhất, về sau sẽ
xoá tên khỏi tam đại gia tộc, biến thành thế lực nhị lưu...
Lâm gia chủ cùng Lâm Tạ mặt đầy đắng chát, giờ mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Dù ngọc tinh có thể ghi chép ảnh tượng, nhưng hiệu quả kém xa nghe ở
hiện trường, mà bọn họ mất đi cơ hội tốt nhất, gia tộc suy yếu thành kết cục đã định.
- Sớm biết lợi hại như vậy, liền nghe Mính Lai Hương nói...
Lâm Tạ chảy nước mắt nói.
Khó trách Mính Lai Hương lợi hại như vậy, nhưng ngoan ngoãn tin tưởng và nghe theo đối phương, trợ giúp hắn leo lên vị trí thành chủ, loại năng lực này, quả thực quá nghịch thiên!
Lúc trước nếu bỏ xuống mặt mũi, chạy tới nghe giảng bài, đoán chừng hiện tại vẫn là đệ nhất gia tộc, đáng tiếc... Không có nếu như, hao phí lực lượng của bát đại trưởng lão, lại ngay cả bọn người Điền Phi cũng không thể chiến thắng...
Chú định Lâm Tạ hắn, thậm chí toàn bộ Lâm gia, sẽ trở thành trò cười lớn nhất của Dạ Huy thành!
...
- Đây là chỗ hạch tâm nhất của U Hồn Thiên, U Hồn hoàng thành!
Không biết sự tình phát sinh ở Dạ Huy thành, không biết gia tộc mạnh mẽ nhất vì vậy mà suy yếu, Tề Linh Nhi nhìn mọi người nói.
Trương Huyền nhìn lại.
Mấy người đang đứng ở trong truyền tống trận hình tròn to lớn, trận pháp vừa mới vận chuyển kết thúc, bốn phía vẫn di tán lấy không gian ba động kịch liệt.
Tối hôm qua giảng hai canh giờ, vô số Thần Linh hạ phẩm đột phá đến trung phẩm, trung phẩm đột phá đến thượng phẩm, toàn bộ Dạ Huy thành một đêm số lượng cường giả đột phá vượt qua ba mươi năm trước kia cộng lại.
Để trên không thành thị xuất hiện linh khí chân không.
Mấu chốt nhất là, mặc kệ người, Thần Thú hay vũ khí có linh tính, chỉ
cần nghe khóa, đều được gợi ý lớn, tu luyện tiến thêm một bước.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Dạ Huy thành đều phục tân nhiệm thành chủ sát đất.
Đương nhiên, những cái này đối với Trương Huyền mà nói, đã nhìn lắm thành quen, không tính là gì.
Rời khỏi truyền tống trận, nhìn sang hoàng thành trước mắt, lớn hơn Dạ
Huy thành không biết gấp bao nhiêu lần, nhân số cũng nhiều hơn, nhưng không có chật chội như vậy.
Thành thị sạch sẽ gọn gàng, các loại kiến trúc bố cục vô cùng hợp lý, trên không phi hành đủ loại Thần Thú, từng tòa núi lớn lơ lửng ở trên không, mây mù lượn lờ, để cho người ta trong lúc nhất thời không biết thân ở phương nào.
- Có thể ở Thần Sơn trên không Hoàng thành, đều là đại gia tộc, thế lực lớn, chưởng khống giả trong đó thấp nhất đều là Thiên Thần thượng phẩm!
Thấy bộ dáng của hắn, Tề Linh Nhi giải thích.
- Thiên Thần thượng phẩm... Không hổ là hoàng thành, quả nhiên đáng sợ!
Trương Giáp tự lẩm bẩm.
Trước đó nó chỉ là Thần Linh thượng phẩm, ở Dạ Minh thành liền có thể
diễu võ giương oai, thậm chí ngay cả thành chủ cũng có thể không quan tâm... Mà trước mắt, cao thủ thực sự quá nhiều.
Không nói cái khác, tuỳ ý quét mắt, liền phát hiện ít nhất năm Thần Thú tu vi cao hơn nó không ít.
Vốn đang cảm thấy có chút kiêu ngạo, nhất thời thu vào, không dám tiếp tục nói nhiều.
Giống như một trăm vạn phú ông đột nhiên đến phố Wall, vốn đang cảm thấy có tiền, nhìn thấy những người này, mới hiểu được mình không bằng hạt bụi.
- Sợ cái gì, Cường ca ở đây, U Hồn hoàng thành, ca mang ngươi chinh phục!
Tôn Cường khẽ mỉm cười, vẻ mặt tự tin.
Trương Huyền nhướng mày.
Thiên phú của ngươi yếu như vậy... Tự tin cái rắm!
Trương Giáp không lên tiếng, gẩy tay Tôn Cường đang choàng vai hắn xuống, tươi cười nhìn về phía Tiểu Hoàng Kê cách đó không xa:
- Lão đại, ta có thể giúp ngươi làm chút gì không?
Tiểu Hoàng Kê mặt không cảm xúc:
- Ta muốn chết... Nếu không ngươi chết cho ta xem một chút được không?
- ...
Trương Huyền che trán.
Đây là một đám đồ chơi gì a...
- Trước tìm địa phương ở lại, ngươi có nơi ở không?
Không tiếp tục để ý mấy kỳ hoa này, Trương Huyền nhìn về phía Tề
Linh Nhi.
Một mình hắn mà nói, ở hay không ở không quan trọng, nhưng cha mẹ
theo sau lưng một đường bôn ba, nhất định phải tìm địa phương nghỉ
ngơi mới được.
Tuy truyền tống trận tốc độ rất nhanh, nhưng thực lực của bọn hắn xa xa không kịp, cưỡng ép sử dụng, đối với thân thể vẫn có tổn thương nhất định.
- Ta trước đó một mực ở gia tộc, sau khi thành niên liền rời hoàng thành...
Tề Linh Nhi lúng túng nói.
- Vậy tuỳ ý tìm một chỗ đi!
Trương Huyền khoát tay áo.
Trên đường tới cũng biết gia tộc đối phương cho dù ở hoàng thành, cũng coi như khá cao, bản thân một ngoại nhân khẳng định không cách nào vào cư trú, hơn nữa loại địa phương này có rất nhiều quy củ, cực kỳ
phiền phức, còn không bằng ở bên ngoài, tìm hiểu tin tức tốt hơn.
Bởi vì ngoài hoàng thành người tới rất nhiều, rất dễ tìm chỗ ở, chưa tới một canh giờ đã tìm được một tiểu viện thoả mãn, chỉ là giá cả đắt hơn Dạ Minh thành không biết bao nhiêu lần.
Bất quá đối với Trương Huyền hiện tại mà nói, cũng không tính là gì.
- Đây là năm mươi viên Mỹ Dung đan, ngươi nghĩ biện pháp bán ra, thuận tiện giúp ta tìm hiểu sự tình Linh Thần.
Lấy ra mấy bình Thần Nguyên Đan đưa tới.
Trên đường tới, dùng tiền lần trước bán ra, lại mua không ít Thần Nguyên Đan hạ phẩm.
Đối với hắn mà nói, chuyện chân khí không cần chi phí quá nhiều.
- Tốt!
Tề Linh Nhi xoay người đi ra tiểu viện.
- Ngươi đi hỏi thăm bố cục của U Hồn hoàng thành một chút. Thuận tiện tìm hiểu tin tức Lộ Xung, nếu như tìm không thấy, liền hỏi thăm Càn Khôn Ma Quân vừa mang về thiên tài đi nơi nào...
Trầm tư một chút, Trương Huyền truyền âm cho Tôn Cường.
Lộ Xung ở Thần Sơn đột phá, bị U Hồn Thiên Càn Khôn Ma Quân mang đi, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là ở trong U Hồn hoàng thành.
Còn ở nơi nào, thì thật không biết rõ tình hình.
- Vâng!
Tôn Cường gật đầu, lui ra ngoài.
Hai người rời khỏi, an bài tốt cha mẹ, Trương Huyền lấy ra dây chuyền trong ngực, vẻ mặt lặng im.
Lạc Nhược Hi đến cùng ở đâu?
Ở Thần giới, đến cùng có loại thân phận nào... Hắn hoàn toàn không biết gì cả!
Bất quá thời gian đối phương và mình ở chung có thể thấy được, địa vị
nhất định không thấp, nếu không cũng sẽ không cẩn thận như vậy.
- Có lẽ... Có thể từ giọt máu này ra tay!
Nhìn về phía mặt dây chuyền, chất lỏng màu đỏ sẫm, tâm thần Trương Huyền khẽ động.
Mặt dây chuyền là Lạc Nhược Hi đưa cho, trong đó phong cấm huyết dịch, không biết có phải của nàng hay không, có điều cho dù không phải, cũng có liên hệ với nàng.
Địa phương khác không cách nào điều tra thân phận của đối phương, thứ
này có lẽ có thể!
Vận dụng huyết dịch, có thể dò xét ra rất nhiều thứ, thậm chí tìm ra vị trí cụ thể của đối phương!
- Thử một chút!
Trước đó thực lực quá yếu, không cách nào tới gần, lúc này thân thể, linh hồn, thần lực đều đạt đến Thần Linh thượng phẩm đỉnh phong, hẳn có thể tiếp xúc một chút.
Xung quanh bố trí tốt trận pháp, ngón tay điểm một chút, mặt dây chuyền lập tức lơ lửng giữa không trung.
Tinh thần khẽ động, ý niệm lan ra.
Vách ngoài mặt dây chuyền, không biết do tinh thạch gì cô đọng thành mà cực kỳ chắc chắn, lực lượng của hắn bây giờ không cách nào phá mở, có điều tinh thần lại có thể lan qua.
Rất nhanh tiếp xúc.
Huyết dịch yên tĩnh nằm trong dây chuyền, dường như không có chút năng lượng nào, lại như một loại nham thạch dày nặng, không cách nào động đậy.
Trương Huyền nghi hoặc, tinh thần lan qua.
Ầm!
Mới vừa tiếp xúc, liền cảm thấy thân thể run lên, khí tức quen thuộc lần nữa tràn vào toàn thân, thời điểm vừa trùng sinh không lâu, thanh âm mênh mông cổ điển kia lần nữa nổ vang ở trong đầu.
- Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu...
- Nhật nguyệt doanh trắc, thiên địa hữu thiếu...
- Vũ trụ vạn pháp, Thiên Đạo hữu tự...
- Đại đạo chi hành, thiên hạ hữu công...
Ầm!
Nghe được thanh âm này, thư viện trong đầu rung động, Trương Huyền chỉ cảm thấy hai mắt choáng váng.
Bành!
Từ trên giường té ngã trên đất, ngất đi tại chỗ.