Trịnh Dương khảo hạch trận pháp, cần xông đuôi rồng, thân rồng, đầu rồng... Mỗi một cửa đều có người trấn thủ tu vi cao hơn hắn, muốn thông qua, cần đánh bại tất cả những người này, Phượng Cửu Ca nói, rõ ràng kém rất lớn.
Coi như chín người hình thành đại trận càng khó một ít, nhưng lợi dụng được trận pháp, ngược lại sẽ biến thành trợ lực!
Giống như mình, đối phương bố trí trận pháp càng lợi hại, một khi tìm ra thiếu hụt, lực lượng phản phệ sẽ càng lớn.
Giống như lò xo, ép càng hung ác, đàn hồi càng mạnh.
- Một khi tạo thành trận pháp, Phượng Giang khẳng định sẽ tham gia, tuy hai năm trước thực lực hai ta có chênh lệch, nhưng không lớn, thời gian dài như vậy, hắn một mực khổ tu, không biết sử dụng bao nhiêu tài nguyên gia tộc, mà ta một mực yếu bớt... Đơn đả độc đấu, muốn thắng
cũng khó, huống chi còn có tám người cùng hắn thực lực tương đương, tạo thành trận pháp...
Trong giọng nói của Phượng Cửu Ca mang theo không tự tin.
Hai năm qua nhận tổn thương, không chiếm được tài nguyên gia tộc cung cấp, bất luận võ kỹ hay ý thức chiến đấu, đều chênh lệch cực xa.
Huống chi đối phương còn không phải lợi hại nhất trong chín người.
Có thể nói... thật muốn vượt quan, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Thấy bộ dáng của hắn, Trương Huyền mỉm cười, trong ánh mắt mang theo cổ vũ:
- Cửu Ca, ngươi tin vi sư không?
- Tự nhiên!
Phượng Cửu Ca gật đầu.
Không phải vị lão sư này, hắn có thể sẽ một mực suy sụp tinh thần.
Là đối phương cho mình hi vọng, giải quyết tai hoạ ngầm, làm sao không tin?
- Đã tin tưởng, liền đáp ứng đối phương, tham gia Cửu Phượng đại trận khảo hạch!
Trương Huyền gật đầu.
- Đáp ứng?
Phượng Cửu Ca sửng sốt:
- Nhưng lão sư...
- Yên tâm, không có việc gì!
Trương Huyền mỉm cười.
- Tốt!
Thấy lão sư tự tin như vậy, Phượng Cửu Ca hít sâu một hơi, cắn chặt răng, bàn tay lớn vẫy một cái, cắt đứt động tác của hai thanh niên kia:
- Không cần động thủ, ta quyết định vượt quan!
- Vượt quan?
Tất cả mọi người đều sững sờ, Phượng Giang cũng cho là mình nghe lầm:
- Ngươi xác định?
Tuy vừa rồi hắn nói như vậy, nhưng không cho rằng đối phương sẽ đáp ứng.
Dù sao đây là sự tình những người tuổi thọ sắp đến phần cuối kia mới đi làm, vị này mới hai mươi tuổi, Thiên Thần đỉnh phong, còn có tiếp cận một ngàn năm... cần gì lúc này tới tìm chết?
- Xác định!
Phượng Cửu Ca nói.
- Xem ra không chỉ khôi phục tu vi, còn có thực lực rất cao, vậy để ta trước kiểm tra một chút, đến cùng có tư cách này hay không...
Phượng Giang cười lạnh chạy tới.
Thiên Thần thượng phẩm đỉnh phong, cách Thần Vương chỉ có nửa bước, vừa ra tay, không khí trong sân bị đọng lại, lực lượng thiên địa điên cuồng chảy xuôi.
- Vậy mà có lĩnh ngộ nhất định với Thần Vương cảnh, không hổ là cường giả Hỏa Phượng nhất tộc...
Trương Huyền âm thầm gật đầu.
Vị trước mắt này chỉ bằng vào thực lực, khả năng kém Ngao Hoa, nhưng nhất cử nhất động ẩn chứa lực lượng thiên địa, xem ra đã có lĩnh ngộ
Thần Vương cảnh nhất định.
Tìm không thấy điểm yếu mà nói, rất khó chiến thắng.
Nhìn thấy công kích của hắn, trên đầu Phượng Cửu Ca toát ra mồ hôi lạnh.
Vừa mới khôi phục, tu vi là có đột phá, nhưng suy sụp tinh thần hai năm, không thích ứng lực lượng mới, không cách nào phát huy toàn lực không nói, lĩnh ngộ lực lượng thiên địa cũng kém đối phương rất xa, tiếp tục đánh xuống, cơ hội chiến thắng rất xa vời.
Bành bành bành!
Liên tục ba tiếng, Phượng Cửu Ca lui về sau bảy tám bước, vẻ mặt trắng bệch.
Giao thủ mấy chiêu đã rơi vào thế yếu, tuy bị thương không nghiêm trọng, nhưng đã không cách nào chống lại.
- Ngay cả ta cũng không bằng, còn muốn xông Cửu Phượng đại trận?
Phượng Giang hừ lạnh:
- Thật đúng là không biết trời cao đất rộng!
- Ta...
Phượng Cửu Ca nhìn về phía Trương Huyền, tràn đầy khuất nhục.
Hai năm trước, hắn cũng chưa chắc có thể qua đại trận kia, huống chi hiện tại, thật không biết vì sao lão sư nhất định để hắn đi so.
- Hiện tại quả thực không phải đối thủ của ngươi, có thể cho ta một canh giờ không, một canh giờ sau, bảo đảm có thể đi qua đại trận của các ngươi!
Nhìn ra lo lắng và nghi ngờ của hắn, Trương Huyền cũng không trả lời, mà nhìn về phía Phượng Giang, cười nhạt một tiếng.
- Ngươi là ai?
Phượng Giang cau mày.
Trước đó đi theo sau lưng Phượng Cửu Ca, lại trẻ tuổi như thế, còn tưởng là hạ nhân, lúc này nói ra lời như vậy rõ ràng không phải.
- Tại hạ Phượng Huyền, là đệ tử bàng chi của Hỏa Phượng nhất tộc, ngày hôm nay tới, là muốn tham gia thi đấu tuyển chọn!
Trương Huyền thản nhiên nói.
- Phượng Huyền?
Phượng Giang sửng sốt, sau đó hừ lạnh:
- Đệ tử bàng chi, cũng dám khoác lác?
Đệ tử bàng chi, huyết mạch đều rất yếu, coi như thực lực tương đương, cũng không phải đối thủ của đệ tử hạch tâm, một gia hỏa chưa hề tiến vào gia tộc, lại dám khoác lác như vậy, thật không biết ai cho lá gan.
- Đệ tử bàng chi lại như thế nào? Cũng không có người quy định, con cháu chi nhánh không bằng hạch tâm nha!
Trương Huyền cười khẽ
- Nói bậy nói bạ, ba hoa chích choè! Người đâu, bắt gia hỏa ba hoa chích choè này lại cho ta!
Phượng Giang quát tháo.
Rầm!
Hai thanh niên kia lần nữa đi tới trước mặt, bàn tay đồng thời bắt tới Trương Huyền, còn chưa tới trước mặt, chỉ thấy thanh niên kia nhẹ
nhàng run rẩy, đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, bả vai liên tục lung lay hai cái.
Bành bành!
Hai tiếng kêu rên, hai thanh niên bay ngược ra ngoài, khuôn mặt trắng bệch, bị thương không nhẹ.
- Ừm?
Con mắt Phượng Giang híp lại.
Động tác mới vừa rồi của đối phương, hắn cũng có thể làm được, nhưng chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
Chẳng lẽ bàng chi này, thực lực còn mạnh hơn hắn?
- Khó trách dám ăn nói ngông cuồng, xem ra có chút bản lĩnh, vậy để ta xem một chút có thủ đoạn gì!
Phượng Giang quát lạnh, bàn tay bắt đến, động tác giống như vừa rồi đối chiến Phượng Cửu Ca, phong tỏa bốn phía, lực lượng nghiền ép.
Vừa ra tay liền mang theo lực uy hiếp nghiền ép thiên địa.
- Ngươi ra chiêu này vừa vặn, bớt một lát nữa không có vật thật giảng giải...
Trương Huyền quay đầu nhìn về phía Phượng Cửu Ca:
- Vừa rồi hắn dùng chiêu này đối chiến với ngươi, ta hiện tại biểu diễn một điểm, lấy thực lực của ngươi bây giờ, làm sao phản kích!
Nói xong, đồng dạng bước về phía trước, ở địa phương cách Phượng Giang đại khái chừng năm mét, đột nhiên ngừng lại.
Cái dừng lại này, người sau công kích lập tức trở nên khó chịu.
Rõ ràng có thể đến, nhưng giống như khí lưu bị cắt đứt, uy lực giảm mạnh.
Chưởng pháp của Phượng Giang mượn lực lượng thiên địa, mà vị trí này, chính là mệnh môn của võ kỹ, một khi tìm được, tương đương cắt đứt nguồn gốc lực lượng, chỉ có thể vận dụng tu vi của mình.
Chẳng qua Phượng Giang không hổ là người nổi bật của Hỏa Phượng nhất tộc, phản ứng cực nhanh, ý thức được điểm ấy, chân khí trong cơ
thể vận chuyển, lực lượng trên tay không giảm.
Lần này lại không mượn lực lượng thiên địa, mà dùng chân khí của mình.
Hai năm qua, vô số tài nguyên tích tụ đến Thiên Thần thượng phẩm đỉnh phong, tuy cách Thần Vương còn có chênh lệch nhất định, nhưng không phải một ít cường giả cùng cấp bậc có thể chống lại!
Thậm chí Tề gia Tề Dược có thể chống đỡ được hay không, cũng không dễ nói.