Đối mặt loại công kích này, Trương Huyền vẫn không có né tránh, ngược lại nhẹ nhàng cười một tiếng, hai tay chắp sau lưng, thời điểm lực lượng sắp đến trước mặt, miệng nhô lên, thở ra một hơi.
Soạt!
Khí lưu ở trên không hình thành một đạo kiếm mang, Phượng Giang toàn lực thi triển, chân khí đầy trời tới đụng một cái, giống như bóng bay bị đâm rách, bốn phía tán loạn.
Lại như dòng nước xông đến, rơi vào trên dù che mưa.
Đinh đinh đinh đinh!
Lực lượng bắn tung tóe, mặt đất bị đánh trúng, ở bốn phía Trương Huyền đánh ra một hố sâu hình tròn, không dính đến trên người một chút.
Chậm rãi tiến lên, đi bộ nhàn nhã, một hơi phá vỡ công kích...
Tất cả tất cả, tôn lên hắn giống như Hổ chạy vào bầy dê, căn bản không ở cùng một đẳng cấp.
- Lực lượng mạnh hơn, chỉ cần tìm được điểm yếu, đồng dạng có thể
một kích phá hỏng, hắn cũng giống vậy, không có đáng sợ như ngươi nghĩ!
Nhấc chân tiếp tục tiến lên, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.
Giống như thuấn di lướt qua mặt đất, sau một khắc, đã xuất hiện ở đối diện Phượng Giang, cách hắn không đủ nửa mét.
Không nghĩ tới đối phương cường đại như thế, công kích mạnh nhất một chút hiệu quả cũng không có, Phượng Giang tràn đầy sốt ruột, vừa định nhảy ra sau, lại cảm thấy gót chân bị vấp phải cái gì.
Bành!
Té ngã trên đất, người đầy bùn đất.
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Phượng Giang ngã sấp xuống, chính là thanh niên phía trước đưa chân ra, loại chiêu số này, chỉ tồn tại ở trong người bình thường, vậy mà Thiên Thần đỉnh phong cũng sử dụng, quan trọng là hiệu quả vô cùng rõ rệt...
Biết ý nghĩ của mọi người, Trương Huyền cười một tiếng:
- Chiêu số không có cao thấp, chiến thắng mới là vương đạo!
Đổi lại lúc khác, đừng nói Phượng Giang, coi như một ít Thiên Thần hạ
phẩm bình thường nhất cũng khó có khả năng bị loại chiêu số này làm bị
thương, nhưng giờ phút này thật làm được.
Cũng không phải là hắn ra chân bí ẩn cỡ nào, cao minh cỡ nào, mà là chiêu số bị đánh tan, lại cận thân đến tình trạng như thế, tâm cảnh của đối phương đã loạn!
Tâm loạn, còn làm sao chiến đấu?
Làm sao chiến thắng?
Tỷ thí cũng không phải chân khí mạnh, tu vi cao, thì nhất định thắng được.
Nếu không cũng không có nhiều nghịch tập để cho người ta sợ hãi thán phục như vậy.
- Ngươi có lĩnh ngộ không?
Lui trở về trước mặt Phượng Cửu Ca, thấy đệ tử mới thu còn nghi hoặc, Trương Huyền nhàn nhạt nhìn qua.
Tu luyện giả Thần giới quá dựa dẫm võ kỹ, huyết mạch và lực lượng, vừa ra tay thần lực khuấy động, chân khí tung hoành, tuy làm như vậy quả thực có thể đánh sợ đối thủ, nhưng chân chính chiến đấu, cũng không phải dựa vào động tác cuốn hút, mà là lĩnh ngộ đối với chiến đấu.
Tốc độ nhanh, đánh không trúng đối thủ, một giây đánh ra một trăm quyền cũng vô dụng, nhưng nửa giây đánh ra một quyền... Chỉ cần rơi vào đúng chỗ, chẳng khác nào chiến thắng.
- Đệ tử rõ ràng...
Bờ môi Phượng Cửu Ca run rẩy.
Biết lão sư có thể có được lệnh phù kia, thực lực bản thân, nhất định ở
trên ba mươi vị trí đầu của Thần Vương tiềm lực bảng, vượt qua Phượng Giang không khó lắm, chỉ là không nghĩ tới mạnh mẽ như vậy!
Chỉ là...
Bản thân lợi hại, cùng để người khác lợi hại là hai chuyện khác nhau, đối phương thật có thể để cho mình trong thời gian ngắn, thông qua được Cửu Phượng đại trận?
- A, vậy nói ra nghe một chút!
Trương Huyền nhìn qua.
Phượng Cửu Ca suy nghĩ nói:
- Chiêu số lợi hại hơn nữa, rơi vào đúng chỗ, mới gọi lợi hại, nếu không, chỉ có thể gọi khoa chân múa tay.
- Không sai, hiểu rất đúng chỗ!
Trương Huyền thoả mãn gật đầu.
- Ngươi... Thật sự là tộc nhân thất lạc bên ngoài?
Bên này giảng giải, một bên khác, Phượng Giang đứng dậy, tuy tức sắp bùng nổ, nhưng cuối cùng không có xông lại, mà lần nữa nhìn về phía Trương Huyền, nhịn không được hỏi.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu:
- Không tin, có thể kiểm tra huyết mạch!
Có lệnh phù ngụy trang, kiểm tra đều là phù vân.
Thấy đối phương tự tin như vậy, Phượng Giang trầm ngâm phút chốc nói:
- Các ngươi trước tiên chờ ở nơi này, ta đi vào báo, hơn nữa chuẩn bị
Cửu Phượng đại trận! Bởi vì Phượng Cửu Ca bị trục xuất gia tộc, cần vượt quan, ngươi là bàng chi thất lạc thì không cần. Cho nên chỉ cần hắn có thể vượt qua, sẽ đồng thời đo lường cho các ngươi...
Tộc nhân thất lạc bên ngoài, chỉ cần tu vi đến cảnh giới nhất định, không cần xông trận, có thể trực tiếp đo lường huyết mạch.
Ngay cả hắn cũng không cách nào vượt qua... Đã nói rõ thực lực.
Trương Huyền gật đầu, cũng không nhiều lời, nhìn về phía đệ tử mới thu:
- Bây giờ ngươi có thời gian học tập...
Đi vào báo, chuẩn bị đại trận, coi như tốc độ lại nhanh, không có một hai canh giờ là không hoàn thành được.
Trong khoảng thời gian này, vừa vặn có thể truyền thụ cho đệ tử.
Vận chuyển Sư ngôn thiên bẩm, âm thanh quyện thành một đường thẳng, giảng giải kỹ xảo chiến đấu, cùng với lĩnh ngộ võ kỹ...
Phượng Cửu Ca vốn còn chút chần chừ, nghe được câu đầu tiên, lập tức say mê trong đó, không cách nào tự kềm chế.
Những công pháp cùng kiến thức này, so với trước kia học được cao minh hơn không biết gấp bao nhiêu lần, thong thả trong đó, càng học càng cảm thấy trước đó nông cạn.
Không biết qua bao lâu, lần nữa nhìn thấy Phượng Giang xuất hiện ở
phía trước, lúc này Phượng Cửu Ca mới khôi phục lại, trong ánh mắt thả
ra ánh sáng hưng phấn.
Ngắn ngủi không đến một canh giờ học tập, đối với chiến đấu và võ kỹ
có hiểu biết mới, so sánh với trước đó, quả thực giống như động vật hoang dã chém giết, chỉ biết dùng man lực.
Có thể thắng Cửu Phượng đại trận hay không không rõ ràng, nhưng lần nữa gặp được cường giả như Phượng Giang, cho dù là chín cái liên hợp, cũng có thể chiến một trận!
- Đa tạ lão sư...
Phượng Cửu Ca quỳ rạp xuống đất.
Cho tới giờ khắc này, mới hiểu được nhận đối phương làm thầy, là duyên phận bao nhiêu.
Chỉ bộ kỹ xảo chiến đấu này, chỉ sợ cũng chỉ có lão tổ mới có thể hiểu sâu sắc như vậy.
Thấy hắn quỳ gối ở trước một bàng chi, vẻ mặt Phượng Giang khó coi, nhưng không nói gì, mà hừ một tiếng nói:
- Đi thôi!
Đi theo sau lưng đối phương, hai người rất mau tới một chỗ vắng vẻ.
Bốn phía đứng sừng sững mấy chục tượng Phượng Hoàng to lớn, triệt để
phong bế lôi đài ở giữa.
- Đây là diễn võ trường của gia tộc, Cửu Phượng đại trận đã chuẩn bị
xong, muốn nuốt lời còn kịp... Nếu không, một khi bắt đầu, sẽ không có đường lùi!
Phượng Giang nói.
Dù rất chán ghét đối phương, nhưng còn không muốn hắn tự tìm đường chết.
- Không nuốt lời!
Phượng Cửu Ca gật đầu.
- Vậy thì bắt đầu đi...
Phượng Giang không nói thêm lời, nhẹ nhàng vụt qua, bước vào giữa lôi đài.
Vù!
Một tiếng kêu khẽ, trên lôi đài sương mù tiêu tán, tám bóng người cao lớn còn lại xuất hiện.
- Phượng Hư, Phượng Viễn Thành, Phượng Thanh Ngôn...
Nhìn rõ ràng dung mạo của các bóng người, nắm đấm của Phượng Cửu Ca xiết chặt.
Còn tưởng Cửu Phượng đại trận, nhiều nhất tu vi đều giống như Phượng Giang, hiện tại xem ra nghĩ quá đơn thuần.
Tuỳ ý đếm, thực lực vượt qua Phượng Giang lại có năm vị!
Cái này còn đánh thế nào?