Mạc Vũ công chúa tuy rằng kém hơn so với Mạc Hoằng Nhất được xưng đệ nhất Thiên Vũ vương quốc trong nghìn năm, nhưng cũng là thiên tài siêu cấp, địa vị vượt xa so với các vương tử, công chúa khác.
Hiện tại nàng còn lập tức sát hạch danh sư thành công, nhận được bệ hạ ưu ái sâu sắc.
Thậm chí có lời đồn, nàng sẽ được trọng điểm bồi dưỡng, trở thành người được đề cử đảm nhiệm quân chủ tiếp theo, để đề phòng đại vị rơi xuống trong tay Mạc Hoằng Nhất.
Có quan hệ không tầm thường với hắn? Còn kết bạn cùng đi?
Chẳng lẽ...
Bọn họ chỉ là một đám binh sĩ nhỏ, tuần tra xung quanh, thông qua ăn cần, kiểm tra đòi hỏi, kiếm được chút dầu nước... Đắc tội với "bằng hữu" của công chúa, đây không phải là muốn chết sao?
- Thật sao...?
Trong lòng run lên, Diêu đội trưởng vẫn có chút không dám tin tưởng.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Tùy tiện cũng đụng với bằng hữu của công chúa?
Lại nói, công chúa luôn luôn giữ mình trong sạch. Vô số thiếu niên thiên tài liều mạng theo đuổi, cũng hoàn toàn không để ý. Hắn chưa từng nghe nói qua, nàng có một "bằng hữu"?
- Ta cũng hy vọng là giả...
Biểu tình Bạch Thiềm y sư cũng sắp muốn khóc.
- Cái này...
Thấy bộ dáng này của hắn, mọi người mặc dù cảm thấy gặp xui xẻo, nhưng cũng biết, khẳng định là sự thật.
Đây chính là Bạch Thiềm y sư gần đây giống như mặt trời ban trưa, bị đánh thành như vậy, cũng không dám phản kháng, đủ để nói rõ vấn đề.
- Nếu như vậy, lòng tốt của Bạch y sư chúng ta xin thu. Hiện tại từ biệt!
Giãy dụa đứng dậy, Diêu đội trưởng liền ôm quyền.
Bạch y sư cũng đắc tội không nổi, bọn họ tất nhiên lại càng không dám đắc tội. So với ở chỗ này tìm bị đánh, còn không bằng xoay người rời khỏi đây.
Ở vương thành tuần tra, mắt không tinh, hắn đã sớm bị người đánh chết, sao có thể sống đến bây giờ.
Bất kể là Bạch y sư, hay Mạc Vũ công chúa, người này đều đắc tội không nổi. Đã như vậy, sớm thoát thân mới là lựa chọn tốt nhất.
Xôn xao!
Thời gian chỉ trong chốc lát, người của đội tuần tra liền đi sạch sẽ.
- Cứ như vậy liền đi sao?
Đám người Lưu Lăng mới vừa rồi còn lo lắng vô cùng, mỗi một người trợn mắt há hốc mồm.
Nhất là Lục Tầm, vừa cảm thấy vị Trương sư bá này thật sự quá lỗ mãng. Hiện tại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, gương mặt co giật, sắp biến thành tảng đá.
Đây chính là đội tuần tra của vương quốc, đại biểu cho tôn nghiêm của vương quốc. Mỗi một bị đánh giống như đầu heo, ngay cả một câu chưa nói đã rời đi?
Mọi người còn chưa có hết kinh ngạc, lại nhìn Bạch y sư vừa rồi kiêu ngạo ngay cả Lưu sư cũng không để vào mắt, cung kính đi tới trước mặt Trương lão sư, vẻ mặt kính nể, e sợ:
- Cái này... Tiền bối, ta đã xử lý xong. Ngài xem... ta có thể đi không?
Tròng mắt mọi người lại rơi đầy đất.
Tiền bối?
Ngươi cũng già bảy tám mươi tuổi, sắp xuống lỗ rồi. Đối phương ngay cả hai mươi tuổi còn chưa tới, ngươi gọi người ta là tiền bối?
Còn có biết xấu hổ hay không?
- Lẽ nào... mọi người của Thiên Vũ vương quốc không có tự trọng, phải đánh cho một trận mới được?
Viên Đào không nhịn được thì thầm.
Nghe hắn nói như thế, mọi người ngoài mặt tuy rằng không nói gì, nhưng cũng hoàn toàn tán thành.
Trương lão sư đến cùng làm sao vậy?
Dựa theo tính tình đáng khính của người này vừa rồi, còn không có đánh, lại giận tới dựng lông, dự định để cho toàn thành đều biết. Thật sự dung ấm nước đập hắn, lại đánh liền mười mấy cái tát, còn không giết chết mọi người?
Nhưng bây giờ, hắn lại giống như con chó Nhật, khiến người ta không hiểu nguyên nhân, chỉ có thể âm thầm bội phục đối với vị Trương lão sư này không thôi.
Dường như... Không quan tâm chuyện khó khăn tới mức nào, đến trong tay hắn, cũng không gọi là chuyện nữa.
Lục Tầm trước đó còn tồn tại tâm tư muốn so sánh cùng đối phương. Hiện tại xem ra, loại ý nghĩ này, thực sự buồn cười!
- Đi? Đừng có gấp, ta không phải là người không nói lý. Làm việc, nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Ta đánh cho ngươi một trận, có chút ngượng ngùng.
Trương Huyền nhìn qua:
- Vết thương trên người ngươi giải quyết như thế nào?
- Ta là tự ta chuốc họa vào thân, tùy tiện tìm chút thuốc bột bôi là được rồi...
Bạch Thiềm y sư cười gượng.
Để cho hắn chịu trách nhiệm?
Mình cũng không dám!
Không nói tới quan hệ với công chúa, chỉ nói đối phương trị được khế ước cổ ngay cả y sư tam tinh cũng không chữa khỏi, thực lực y đạo cao, Thiên Vũ vương quốc không có ai so với được. Hơn nữa quan hệ giữa hắn và đại dược vương...
Để cho hắn chịu trách nhiệm? Không phải đâm đầu vào chỗ chết sao?
- Nếu là tự chuốc họa vào thân, vậy ta lại không để ý nữa. Chỉ có điều... đệ tử của ta bị ngươi vu oan hãm hại, trong lòng bị tổn thương cực lớn, tính thế nào?
Biết hắn suy nghĩ điều gì, kiêng kỵ cái gì, Trương Huyền hờ hững nhìn qua.
- Ta...
Khóe miệng Bạch Thiềm y sư giật một cái.
- Không cần ngươi à ta à ta làm gì. Không phải mới vừa nói gốc dược liệu kia giá trị năm nghìn vạn sao? Như vậy đi, tâm lý học trò của ta bị tổn thương, mượn số tiền này bồi thường! Tiền giao ra, cút xéo cho ta. Không giao ra được, có tin hay không, ngay bây giờ ta chặt thứ gây họa cho ngươi!
Nói xong, ánh mắt Trương Huyền lướt qua, rơi vào một chỗ. Bạch Thiềm y sư khiếp sợ đến mức không kìm lòng được run rẩy một chút.
- Nhiều tiền như vậy... Ta thật sự không có!
Một lát sau, vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám, Bạch Thiềm y sư không nhịn được nói.
Hắn chỉ là một y sư nhất tinh. Mấy năm nay tuy rằng lừa đảo hãm hại, chuyện xấu đã làm nhiều lần, trên thực tế lại không để dành được bao nhiêu tiền.
- Không?
Trương Huyền khẽ cười, bàn tay chợt vươn ra, đâm thẳng vào trán của đối phương.
Bạch Thiềm y sư dọa cho giật mình, cổ ngửa ra phía sau, nhất thời miệng hơi mở ra.
Trương Huyền bấm tay bắn ra.
- Vù!
Thoáng một cái, một vật lại bắn thẳng vào cổ họng của hắn.
- Khụ khụ... Đây là cái gì...
Ôm lấy cổ họng, sắc mặt Bạch Thiềm y sư trở nên trắng bệch.
- Không có gì. Chỉ là thứ tốt nhận được từ chỗ của đại dược vương, cho ngươi nếm thử. Ngươi không phải trị được bệnh cho đại dược vương, và hắn rất quen thuộc sao? Có thể đi tìm hắn hỏi một chút!
Vẻ mặt Trương Huyền không để ý nói.
- Ta...
Sắc mặt Bạch Thiềm y sư đỏ lên. Hắn chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, không chịu được nữa, quỳ rạp xuống đất:
- Tiền bối, ngài đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho ta đi...
Đại dược vương là người phát ngôn của Độc Điện. Thứ ở chỗ hắn cầm tới là cái gì, không cần đầu óc cũng có thể hiểu rõ...
- Muốn để ta tha cho ngươi cũng được. Vừa vặn chúng ta đến vương thành, không có chỗ ở. Ngươi đi tới gần chỗ Danh Sư Đường, tìm một phủ đệ! Chuẩn bị tốt, ta có thể suy nghĩ giải quyết cho ngươi. Chuẩn bị không tốt... Ta thấy cũng không sử dụng ta ra tay, thuốc của đại dược vương đã đủ tiễn ngươi một đoạn đường!
Trương Huyền tùy ý xua tay.
Người này tuy rằng sắc đảm che trời, một nhân vật nhỏ, nhưng cũng có thể có chỗ sử dụng.
Đám người mình vừa đi tới nơi này, cuộc sống không quen, do hắn từ trong đó chiếu cố, không ít chuyện khó khăn, cũng sẽ trở nên đơn giản hơn.
Tình huống như hôm nay, có thể trực tiếp ra tay, là bởi vì người này nhận ra mình, biết mình và Mạc Vũ công chúa ở cùng một chỗ, nghi ngờ có chút cáo mượn oai hùm.
Đổi lại thành thời điểm khác, thật sự muốn ra tay, tác dụng hoàn toàn ngược lại.
Cho nên, có một người hiểu rõ ở bên cạnh, chung quy tốt hơn so với hoàn toàn hồ đồ.
- Tiền bối...
Vẻ mặt đau khổ, Bạch Thiềm y sư giống như cha mẹ chết.
Chuyện gì thế này?
Lại uống rượu một chút, nhìn thấy được một mỹ nữ đùa giỡn một chút. Kết quả, bị người dùng dội nước sôi không nói, còn phải bồi thường cho đối phương một phủ đệ...
Thiên hạ làm gì có đạo lý bị đánh còn phải đền tiền?
- Thế nào, không đi sao? Tốt lắm, thuốc này đại dược vương cho ta, có người nói sau khi ăn, trong đầu sẽ sinh trưởng đầy giòi bọ, do đó dẫn đến thần trí hỗn loạn. Thời điểm nghiêm trọng, sẽ xé rách y phục, cởi truồng chạy xung quanh... Duy trì liên tục ba ngày có khả năng tử vong. Không biết có hợp với khẩu vị của ngươi hay không?
Trương Huyền nói.
Toàn thân Bạch Thiềm y sư run rẩy, khiếp sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Tuy rằng hành vi của hắn không bị kiềm chế, nhưng nếu quả thật để cho hắn cởi sạch y phục trần truồng chạy xung quanh, hắn thật sự không cần sống nữa.
- Thế nào? Không hợp khẩu vị sao? Cái này cũng đơn giản. Trước đây hắn cho ta mười tám loại thuốc. Không hợp khẩu vị, ta có thể đều thử ở trên người ngươi một chút!
Trương Huyền khẽ nâng mí mắt lên.
- Không cần...
Vẻ mặt muốn khóc, Bạch Thiềm y sư liên tục lắc đầu:
- Không cần làm phiền tiền bối. Không phải tìm một phủ đệ sao? Cái này đơn giản. Ta lập tức qua. Ngày mai sẽ giúp tiền bối tìm được!
Đã trúng độc, sinh tử đã bị đối phương khống chế. Nếu không có cách nào phản kháng, vậy... thuận theo!
- Ừ, vậy còn tạm được. Tôn Cường!
Nghe hắn đáp ứng, Trương Huyền quay đầu lại nhìn.
- Thiếu gia!
Tôn Cường đi tới.
Dương sư là lão gia, vị này chính là học sinh của Dương sư, tất nhiên là thiếu gia.
- Đi theo hắn, đi tìm một phủ đệ ngươi thấy thoả mãn. Thu thập xong, có khả năng hai ngày nữa, lão sư ta cũng sẽ tới!
Trương Huyền nói.
- Lão gia cũng tới sao? Vâng, vâng!
Tôn Cường đầy hưng phấn gật đầu.
- Còn không đi, chẳng lẽ còn muốn đợi ăn?
Trương Huyền chắp hai tay ở sau lưng.
- Vâng!
Bạch Thiềm y sư liền vội vàng gật đầu, xoay người rời đi, một khắc cũng không dám dừng lại.
Rời khỏi lữ quán, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được nhìn về phía Tôn Cường đi phía sau.
- Không biết... vị thiếu gia này nhà các ngươi, tên gọi là gì?
Lần trước nhìn thấy ở Hồng Liên thành, hắn chỉ nói là người sùng bái mình, đã bị đập cho choáng váng. Ngày hôm nay lại gặp phải, cũng không thể hiện ra thân phận.
Tuy rằng đối với hắn kiêng kỵ không thôi, nhưng không biết đến cùng hắn tên gì.
- Thiếu gia nhà chúng ta tên là Trương Huyền!
Tôn Cường gật đầu.
- Trương Huyền?
Bạch Thiềm y sư lộ ra vẻ mặt nghi ngờ. Mấy năm nay chưa từng nghe qua vương tử hoặc thiên tài lợi hại nào có tên gọi như vậy!
- Vừa rồi các ngươi nói lão gia... Không biết lão gia các ngươi là ai?
Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, hắn cũng không dám có chút khinh thường, tiếp tục hỏi.
- Lão gia chúng ta, là danh sư vượt qua tam tinh!
Vẻ mặt Tôn Cường sùng bái.
- Danh sư… vượt quá tam tinh?
Thân thể Bạch Thiềm y sư run lên.
Khương sư lợi hại nhất Thiên Vũ vương quốc, đường chủ Danh Sư Đường, cũng chỉ là một vị danh sư nhị tinh mà thôi. Vượt quá tam tinh là khái niệm thế nào?
Có thể nói, chỉ cần nguyện ý, một tay có thể khiến cho toàn bộ Thiên Vũ vương quốc bị huỷ diệt!
Trương Huyền này không ngờ là vãn bối của người như thế?
- Đúng vậy, thiếu gia làm học sinh thân truyền của hắn, nhận hết chân truyền. Lần này thiếu gia tới vương thành chính là sát hạch danh sư! Không chỉ có như vậy, hắn còn là một vị thi họa sư tam tinh, thuần thú sư nhị tinh, luyện đan sư nhất tinh!
Tôn Cường nói tiếp. Đây là những gì hắn biết được từ trong miệng Trầm Bích Như.
- Thi họa sư… tam tinh? Thuần thú sư nhị tinh...
Thân thể Bạch Thiềm y sư cứng còng.
Thảo nào tuổi còn trẻ lại lợi hại như vậy. Tùy tiện lấy một thân phận ra, cũng kinh thiên động địa. Sợ rằng ngay cả... Mạc Vũ công chúa cũng có phần không bằng!
- Cố gắng thần phục thiếu gia và lão gia, sẽ thu được lợi ích cả đời ngươi cũng không hưởng thụ được. Phản bội, kết quả ta không cần phải nói. Ngươi chắc hẳn cũng có thể nghĩ đến!
Biết đối phương suy nghĩ điều gì, Tôn Cường gõ một câu.
- Vâng!
Bạch Thiềm y sư gật đầu. Nghĩ tới điều trải qua trong những ngày qua, trong lòng hắm đột nhiên dâng lên sự rung động...
Tuy rằng ngày hôm nay rất xui xẻo, nhưng có thể, thực sự cũng là một lần cơ hội tốt ngàn năm một thuở!
...
Bạch y sư và Tôn Cường rời khỏi đó, Trương Huyền đang muốn nghỉ ngơi, liền nhìn thấy mọi người vẻ mặt hiếu kỳ vây quanh.