- Lão sư, tại sao lão sư lại ở chỗ này?
Trịnh Dương không nhịn được mở miệng. Những người khác cũng nhìn lại.
Bọn họ tìm một vòng, vất vả khổ cực, ngay cả bóng quỷ cũng không thấy một cái. Kết quả... hắn tự nhiên ở trong cùng một lữ quán với đám người mình.
Thật đúng là dưới đèn thì đen. Chuyện gì thế này?
- Hôm nay ta mới đến Thiên Vũ vương quốc, ở đây gần cửa thành, tất nhiên phải ở nơi này!
Trương Huyền cười nói.
Cửa thành gần đây, dường như chỉ có một nhà lữ quán này, không ở nơi đây thì ở nơi nào?
- Ngày hôm nay mới đến? Vậy...
Trịnh Dương chỉ vào Bạch Thiềm y sư vừa rời khỏi, hoàn toàn không thể tin được.
Người vừa rồi kiêu ngạo hận không thể hủy cả trời, ngươi tới đánh một trận, hắn lại ngoan ngoãn giống như cháu chắt. Nếu nói không biết, đánh chết cũng không tin.
Hơn nữa, đội tuần tra cũng nghe được cái gì, vẻ mặt kiêng kỵ rời khỏi. Vừa nhìn là có thể khiến cho bọn họ khiếp sợ? Chuyện gì xảy ra?
- Có thể là ta đánh tương đối đau, hắn cảm thấy sợ!
Trương Huyền thuận miệng đáp một câu.
Chuyện ở Hồng Liên sơn mạch dính dáng tới đại dược vương, Độc Điện, phiền phức rất nhiều. Hơn nữa các chức nghiệp ngụy trang sư, độc sư, y sư, cho dù giải thích, cũng giải thích không được, còn không bằng không nói.
Lại nói, có thể khiến cho Bạch Thiềm kiêng kỵ như thế, nguyên nhân không chỉ vì đại dược vương. Quan trọng hơn là thân phận của Mạc Vũ công chúa, hắn cũng cáo mượn oai hùm. Cho dù nói ra, cũng không có gì có thể khoe khoang.
- Đánh tương đối đau?
Mọi người bất đắc dĩ một hồi.
Nếu như đánh đau có thể có tác dụng, vừa rồi bọn họ đã sớm động thủ, còn cần chờ ngươi đến sao?
Không muốn giải thích, nói dối cũng nên nói uyển chuyển một chút. Nói ra loại lời này vừa nghe được, khó tránh khỏi quá miễn cưỡng!
- Người này lại như vậy...
Hoàng Ngữ đứng ở một bên, trợn trừng mắt.
Trước đây, người này chính là như vậy. Không muốn nói thì có thể không nói. Mỗi người đều có bí mật của mình. Vẻ mặt nghiêm túc nói dối, mấu chốt còn không đỏ mặt, suy nghĩ một chút cũng thấy choáng váng.
- Không quan tâm là nguyên nhân gì, lão sư chính là lão sư. Không quan tâm vấn đề thế nào, đều có thể giải quyết!
Không giống với những người khác nghĩ, hai mắt đám người Triệu Nhã vẫn nóng như lửa.
Vừa rồi bị ép đến tuyệt cảnh không có bất kỳ biện pháp nào, lão sư vừa xuất hiện, liền xuất hiện khả năng xoay chuyển. Quan trọng hơn chính là, đối phương còn ngoan ngoãn nghe lời. Lão sư chính là lão sư, hình như bất kỳ khó khăn nào cũng không làm khó được hắn.
- Sư huynh, nếu như ta không nhìn lầm, sư huynh đã đạt được nửa bước Tông Sư!
Thấy hắn không muốn dây dưa ở trên đề tài này, Lưu Lăng vuốt râu nhìn qua.
Chân khí thiên đạo của Trương Huyền che giấu khí tức, cho dù cường giả Chí Tôn, danh sư nhị tinh cũng không nhìn ra được sâu cạn. Chỉ có điều, thời điểm vừa chiến đấu, khí tức lộ ra ngoài, lực lượng dồi dào, khí thế kinh người, lại không nhìn ra nữa thì thật sự mắt mù rồi.
Tuy rằng nhìn ra, hắn vẫn cảm thấy không thể tin được.
Nửa bước Tông Sư, đột phá lên mặc dù không có khó khăn giống như Tông Sư cảnh, nhưng cũng là một bậc thang khó có thể vượt qua.
Thiên Huyền vương quốc, cường giả Thông Huyền cảnh đỉnh phong không dưới mấy trăm, nhưng chân chính đạt được nửa bước Tông Sư, cũng chỉ có một vị lão tổ Trầm Hồng, đủ thấy độ khó trong đó.
Khoảng thời gian trước, người này mới Thông Huyền cảnh đỉnh phong. Hắn vốn tưởng rằng cho dù có thể bước ra bước này, không tích lũy hai ba năm, cũng làm không được. Hắn nằm mơ đều không nghĩ tới... người này mới một tháng không gặp, đã đạt được!
- Nửa bước Tông Sư?
Mọi người cũng đều giật nảy mình. Nhất là Lục Tầm con mắt trợn tròn.
Thời gian một tháng này, hắn cuối cùng đột phá Thông Huyền cảnh, vốn tưởng rằng chí ít có thể đạt được cùng khởi điểm với đối phương. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới... Đối phương đã đi được xa hơn!
- Ừ!
Trương Huyền lên tiếng.
- Tông Sư giống như biển chứa trăm sông, có thể sáng lập một tông, bảo tồn năng lực một phái, là cửa ải khó khăn đầu tiên của người võ giả cửu trọng. Nửa bước Tông Sư, tuy rằng khoảng cách rất gần, nhưng không tích lũy, lắng đọng cho tốt, muốn đột phá vẫn rất khó.
Nghe hắn xác nhận, Lưu Lăng gật đầu.
Nửa bước Tông Sư, nghe cách Tông Sư gần, trên thực tế chỉ là bàn đạp leo lên. Muốn thật sự bước qua, đâu chỉ có muôn vàn khó khăn.
Trầm Hồng, hắn, Trang sư, Trịnh sư, người nào lúc còn trẻ, không phải tiếng tăm lừng lẫy?
Đáng tiếc, tất cả đều dừng lại ở cửa ải này mấy chục năm, không có cách nào thành công.
Nếu không gặp phải Dương sư, sợ rằng suốt đời, cuối cùng cũng không có cách nào đột phá.
Bởi vậy, cho dù đạt được cảnh giới này, không cố gắng tu luyện, nắm chắc tâm tính, từ từ tích lũy, khoảng cách Tông Sư cũng còn xa mới gặp. Thậm chí cả đời cũng khó đạt được.
- Vâng!
Trương Huyền biết đối phương là có ý tốt nói ra kinh nghiệm, hắn gật đầu.
- Thiên phú của ngươi cao hơn ta, lại có lão sư tự mình chỉ điểm, đột phá chắc hẳn là dễ dàng hơn so với ta rất nhiều. Cùng ngươi nói nhiều như vậy, chỉ là hi vọng ngươi không nên gấp gáp, nóng lòng, do đó mất đi đúng mực. Trong vòng ba năm có thể đột phá, đã tính là thiên tài trong thiên tài.
Lưu Lăng nói tiếp.
Vị sư huynh này tuổi còn trẻ lại đạt được nửa bước Tông Sư, khó tránh khỏi trong lòng cao ngạo. Hắn nói ra câu này, là muốn cho đối phương không kiêu ngạo không nóng nảy, đừng quá theo đuổi tốc độ, mất đi bản tâm. Đến lúc đó trái lại trở thành cao không được thấp không phải.
- Được rồi, lại không làm chậm trễ thời gian sư huynh và học sinh gặp mặt, chúng ta nghỉ ngơi trước!
Biết Trương Huyền và rất nhiều học sinh lâu như vậy mới gặp mặt, khẳng định có không ít lời muốn nói, Lưu Lăng mỉm cười, ôm quyền từ biệt. Đám người Hoàng Ngữ, Lục Tầm cũng đi theo ở phía sau xoay người rời khỏi đó.
- Lão sư!
Ba người đi rồi, đám người Trịnh Dương quỳ xuống đất, mỗi một người đều mang theo kích động.
Đặc biệt là Triệu Nhã, vẻ mặt càng cảm kích.
Nếu không phải Trương lão sư xuất hiện đúng lúc, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
- Đều đánh một bộ quyền để cho ta xem tiến bước thế nào!
Trương Huyền vung tay, ngồi xuống, nhìn về phía mọi người.
Nếu là lão sư, lại phải nêu gương tốt cho người, kiểm soát chặt chẽ tu vi của bọn họ.
- Vâng!
Mọi người cùng nhau đánh ra quyền pháp.
Vù vù vù!
Bên trong gian phòng nhất thời có tiếng gió gào thét thổi, kình khí mười phần.
Đổi lại thành người khác, thoáng cái nhìn năm người đồng thời đánh quyền, cho dù có thể nhìn ra tu vi, khẳng định cũng tìm không ra chỗ mấu chốt.
Trương Huyền lại khác, Đồ Thư Quán trong đầu vận chuyển một cái, lập tức lại viết ra những chỗ thiếu hụt của trong tu luyện bọn họ.
- Coi như không tệ. Thời gian một tháng, tất cả đều có tiến bước. Chỉ có điều, còn kém xa lắm.
Nhìn xong vấn đề tu luyện của mọi người, lông mày Trương Huyền nâng lên:
- Trịnh Dương, công pháp ta cho ngươi tu luyện, bảo ngươi tu luyện kinh mạch Phế Thái Âm, ngươi tu luyện kinh mạch Tam Túc làm gì? Vẽ rắn thêm chân chẳng ra cái gì cả. Còn để ta phát hiện tu luyện như vậy nữa, cút xéo cho ta, đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian!
- Lưu Dương, cánh tay phải của ngươi tuy rằng đã khôi phục. Lúc tu luyện, cũng phải chú ý. Mạnh mẽ sử dụng lực mạnh lượng trùng kích, chẳng lẽ còn muốn lại phế bỏ sao?
- Vương Dĩnh...
...
Rất nhanh, hắn nói ra một lượt những phát hiện sai sót tu luyện của năm đệ tử gần đây, lại truyền thụ một ít phương pháp tu luyện mới.
Trương Huyền tuy rằng làm những chuyện khác có chút lung tung, nhưng trên phương diện giáo dục học sinh, hoàn toàn không có chút chậm trễ, nghiêm túc chăm chỉ.
Ầm ầm! Ầm!
Một lúc lâu sau, mọi người đều đột phá. Đám người Trịnh Dương, Vương Dĩnh dẫn đầu đột phá Bì Cốt cảnh, đạt được Đỉnh Lực cảnh sơ kỳ. Ngay sau đó Viên Đào cũng đạt được Bì Cốt cảnh đỉnh phong.
Trong số mấy người, tiến bước lớn nhất vẫn là Triệu Nhã. Trước đó nàng chỉ mở ra hai huyệt đạo. Trải qua Trương Huyền giảng giải, trong một canh giờ, thậm chí liền đột phá mười huyệt vị, thực lực tăng mạnh.
Cảm nhận được trong thời gian ngắn như vậy, tu vi đột phá nhiều như vậy, mọi người hưng phấn, đồng thời đầy hoảng sợ.
Trước đó Lưu sư nói qua, bọn họ muốn đột phá, cần phải có cơ hội. Nhanh nhất cũng phải mười ngày nửa tháng. Trương lão sư tới, tùy tiện chỉ điểm một hồi, tất cả lại tiến bộ. Làm sao không nói rõ, thủ đoạn của hắn còn lợi hại hơn so với Lưu sư?
Hiểu rõ điểm ấy, trong lòng bọn họ càng bái phục.
- Được rồi, ngày hôm nay lại đến đây thôi? Nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng đủ tinh thần. Ngày mai ta còn phải đi sát hạch danh sư!
Trương Huyền phân phó nói.
Trải qua chuyện của Triệu Nhã, hắn biết, bối cảnh lợi hại hơn nữa, cũng không giống như bản thân mạnh mẽ. Sát hạch danh sư, ở thế phải làm.
...
- Ta có việc gấp muốn bái kiến Quý Mặc công tử!
Quý gia một trong ba gia tộc lớn Thiên Vũ vương quốc, một bóng người vội vã đi tới.
Nếu như Trương Huyền ở đây, khẳng định có thể nhận ra, chính là người dẫn đầu trước đó bị đánh tới rối tinh rối mù ở ngoài thành.
Lúc này trên thân của người dẫn đầu vẫn đầy vết thương. Chỉ có điều, trải qua trị liệu, hắn đã khá hơn nhiều, chí ít hành động tự nhiên.
- Như thế nào? Thành công không?
Két!
Cửa phòng mở ra, nhìn thấy hắn đi tới, ánh mắt Quý Mặc công tử nhất thời sáng lên.
- Hồi bẩm công tử, tuy rằng chúng ta bị thương vô cùng nghiêm trọng, lại may mắn không làm nhục sứ mệnh!
Người dẫn đầu quỳ rạp xuống đất.
- Ừ, không tệ, không tệ!
Nghe được đối phương trả lời xác nhận, ánh mắt Quý Mặc công tử lóe lên sự hưng phấn.
Tiểu tử kia khiến cho hắn mất hết mặt mũi. Không giáo huấn thật kỹ, làm thế nào có thể giải được cơn giận trong lòng.
- Mau đưa ngọc tinh ghi lại cho ta xem!
Bàn tay đưa ra ngoài, vẻ mặt Quý Mặc công tử đầy chờ mong.
Trước đó ngươi không phải rất kiêu ngạo sao?
Còn tam cảnh, tứ cảnh, ngũ cảnh, giống như chơi xiếc ảo thuật, còn thi họa sư tam tinh... Người trần truồng bị treo ở trên cây, ta xem ngươi còn tỏ vẻ cái gì.
- Hồi bẩm thiếu gia, ngọc tinh ghi lại ở thời điểm chiến đấu, bị phá hỏng!
Người dẫn đầu đầy xấu hổ.
- Bị hỏng rồi?
- Vâng. Chỉ có điều, bây giờ chúng ta treo tiểu tử kia ở trên một cây đại thụ ngoài thành. Mấy huynh đệ khác đang canh chừng. Thiếu gia có thể đi theo ta, trực tiếp cười nhạo, có khả năng trút giận tốt hơn!
Người dẫn đầu nói.
- Không sai, trực tiếp đùa cợt mới là điều ta thích nhất!
Cười hắc hắc, ánh mắt Quý Mặc công tử lóe lên.
Người kiêu ngạo như thế bị lột hết đồ, treo ở trên cây, không qua nhìn, trực tiếp đùa cợt, hắn cũng cảm thấy có phần có lỗi với chính mình.
- Đi!
Mặc quần áo xong, Quý Mặc công tử lại muốn ra cửa.
- Công tử, chúng ta đắc tội dù sao cũng là một vị thi họa sư tam tinh. Cho dù có ngọc tinh ghi lại làm con át chủ bài, đối phương không dám làm gì. Chỉ có điều nếu bị một vài lão cổ hủ ở bên trong phủ đệ biết được, quát lớn một hồi, sợ rằng tránh không được. Ta thấy... Nếu không công tử thay y phục dạ hành. Chúng ta lặng lẽ rời khỏi đây! Tốt nhất ai cũng không kinh động, ai cũng không nói, để tránh để lộ tin tức, rước lấy không ít phiền toái không cần thiết.
Thấy hắn muốn nghênh ngang từ cửa chính ra ngoài, người dẫn đầu khuyên can nói.
- Không sai, ngươi suy nghĩ rất chu đáo. Đám cổ hủ kia đã sớm nên xử lý. Chờ ta trở thành thi họa sư nhị tinh, danh chấn một phương, kế nhiệm vị trí tộc trưởng, sẽ ra tay giáo huấn!
Quý Mặc công tử thoả mãn gật đầu.
Thấy không, đây mới là thuộc hạ trung thành nhất, suy nghĩ cho mình bao nhiêu.
Chỉ sợ cũng chỉ có ta mới có mị lực nhân cách như vậy, mới có thể làm cho thuộc hạ quyết một lòng làm việc như thế.
Nghĩ vậy, hắn đầy hưng phấn, phiêu phiêu dục tiên.