Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 499 - Hộp Thiên Công Cơ Xảo

Hộp Thiên Công Cơ Xảo Hộp Thiên Công Cơ Xảo vipTruyenGG.com

Do Tôn Cường kể lại, Trương Huyền rất nhanh biết được chuyện phát sinh trước đó.

- Không sai, biểu hiện rất tốt. Đáng tiếc duy nhất chính là, linh thạch đặt cược ít, chỉ có sáu nghìn. Thế nào cũng phải một vạn chứ!

Không nghĩ tới, vừa rồi Tôn quản gia lại còn có biểu hiện kinh diễm như vậy. Chỉ dựa vào đánh cược, giúp hắn kiếm được nhiều linh thạch như vậy, Trương Huyền tán thưởng nhìn qua.

- Một vạn!

Khóe miệng Trần trưởng lão lại giật một cái.

Sáu nghìn cũng muốn làm cho hắn buồn bã sắp tự sát. Nếu thật sự là một vạn, chắc hẳn hiện tại hắn đã sớm bỏ trốn mất dạng.

- Nguyện thua cuộc, ta cũng sẽ không quỵt nợ. Chỉ có điều...

Trần trưởng lão bước lên trước, cắn răng một cái:

- Tất cả của cải của ta, cũng chỉ có thể lấy ra ba nghìn linh thạch. Còn lại... có thể cho phép ta dời thời gian lại một năm hay không?

- Một năm? Một năm sau, ngươi cho dù cho hai vạn của ta, cũng vô ích!

Trương Huyền lắc đầu.

Từ trên đường đi tới Thiên Huyền vương quốc, tổng cộng cũng mới hai, ba tháng. Một năm sau... Có thể tưởng tượng, ba nghìn linh thạch đối với hắn mà nói, thật sự không đủ gãi ngứa. Có thể cần cũng không cần.

- Ta...

Sắc mặt đỏ lên, trên mặt Trần trưởng lão không ngừng thay đổi.

Thân là cường giả Hóa Phàm tam trọng, lại là giám bảo sư tứ tinh, nhân vật có mặt mũi, ở trước mặt nhiều người như vậy, thừa nhận đánh cược, thua không tiếp thu, không cần đối phương ra tay, cũng sẽ bị nghìn người chỉ trích, bị ném chết.

Không giữ lời hứa, tin tức truyền đi, cuộc đời giám bảo cũng có lẽ có thể bởi vậy mà bị mất đi.

Do dự một lát, hắn cắn răng một cái:

- Bản thân ta là giám bảo sư tứ tinh, tuy rằng vốn lưu động không bao nhiêu, nhưng cũng cất kỹ một ít bảo vật... Như vậy đi, bảo bối của ta ngươi có thể tùy ý chọn lấy, coi như bồi thường ba nghìn linh thạch!

Làm giám bảo sư, cũng giống như người thu thập đồ cổ. Vốn lưu động chưa chắc có bao nhiêu, nhưng trong nhà khẳng định có tích trữ không ít đồ có giá trị xa xỉ.

Mấy thứ này, đều là bảo bối hắn thu thập cả đời. Nếu như không phải là bị ép bất đắc dĩ, hắn thật sự luyến tiếc lấy ra.

- Bảo vật? Để cho ta xem một chút. Nếu như thích hợp, đừng nói chống đỡ ba nghìn, chống đỡ sáu nghìn vừa rồi của ngươi cũng có thể!

Biết những người này đào bảo cả đời, khẳng định có chút hàng lậu, Trương Huyền gật đầu.

- Được!

Biết tránh không thoát, Trần trưởng lão lật cổ tay một cái.

Xôn xao!

Trong thời gian nháy mắt, một đống bảo vật xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Có đồ cổ, thi họa, binh khí, khôi giáp, thậm chí còn có vài tượng đất cổ quái.

Rất nhiều bảo vật cái gì cần có đều có. Vị y Trần trưởng lão này thu thập vật phẩm nhiều, tự nhiên có thể so sánh với một quầy hàng nhỏ ở lầu hai. Thậm chí còn có vài thứ càng trân quý hơn.

- Chỉ những thứ này, ngươi tùy tiện chọn...

Trần trưởng lão giả vờ hào phóng xua tay.

Những thứ này đều là bảo bối của hắn. Mỗi một cái hắn đều luyến tiếc. Đáng tiếc, ai bảo đánh cược thua, không muốn cho cũng phải cho.

Nếu không, danh dự quét ra rác, cho dù muốn cứu vãn, cũng kéo không về được.

- Ta xem một chút!

Mắt Minh Lý vận chuyển, Trương Huyền nhìn qua một đống đồ trên mặt đất.

Một lát sau, hắn lắc đầu.

Mấy thứ này tuy rằng đều rất hiếm có, cũng có thứ rất trân quý, nhưng đối với hắn mà nói, đều là thứ có cũng được không có cũng được, không tính là kinh diễm.

Nói cách khác, muốn cùng không muốn, cũng không quá quan trọng. Còn không bằng lấy chút linh thạch, tác dụng lớn hơn một chút.

Vẻ mặt bất đắc dĩ, Trương Huyền nhìn qua:

- Ngươi thu thập cả đời... Chỉ có những thứ đồ hỏng này sao?

- Ta...

Biết đối phương là giám bảo đại tông sư, tầm nhìn cao, vượt qua cả Các chủ. Hắn nói như vậy, rất rõ ràng không vừa ý một thứ nào. Sắc mặt Trần trưởng lão đỏ lên.

Hắn quý trọng như thế, mỗi thứ đều là bảo bối không nỡ lấy ra, ở trong mắt đối phương tự nhiên chỉ là thứ đồ hỏng. Hắn nhất thời cảm thấy lúng túng không chịu nổi.

- Trần trưởng lão, lấy thứ lần trước nhận được ra đi! Nếu chẳng may... Trương sư thích, chống đỡ sáu nghìn linh thạch, cũng coi như buôn bán có lời!

Lại ở thời điểm hắn không biết nên làm như thế nào, bên tai vang lên tiếng Lộc trưởng lão truyền âm.

- Cái đó?

Nhất thời nghĩ tới điều gì, Trần trưởng lão có chút do dự. Sau đó hắn lập tức gật đầu, nhìn về phía Trương Huyền:

- Trương sư, ngươi chờ một chút, ta có một thứ, từ khi nhận được vẫn không nhận ra cụ thể là vật gì. Ta lại lấy qua đây. Nếu như thứ này, ngươi lại chướng mắt, vậy không có biện pháp nào khác!

- Được!

Nghe hắn còn có một bảo bối, Trương Huyền gật đầu.

Dù sao cũng hắn không nóng nảy, chờ một lát cũng không sao.

Trần trưởng lão xoay người rời đi. Nửa giờ sau, hắn một lần nữa trở về. Cổ tay lật một cái, một thứ tối tăm xuất hiện ở trước mặt.

Kích thước lớn bằng nắm tay, hình dáng như quả cầu, thoạt nhìn đen bóng, không có một chút hình gì. Chợt nhìn thoáng qua ngược lại giống như là một quả tạ.

- Đây cũng là bảo bối?

Tôn Cường tiến lên đón, liếc mắt thoáng nhìn:

- Ngươi muốn dùng thứ này để thay thế sáu nghìn linh thạch. Trần trưởng lão, làm như vậy có chút không mấy phúc hậu!

- Ta...

Sắc mặt Trần trưởng lão nhất thời đỏ lên.

- Đây ngược lại là oan uổng Trần trưởng lão!

Tái các chủ mở miệng:

- Vật này là mười năm trước, đào lên được ở một chỗ cổ địa, thoạt nhìn không được tốt lắm, nhưng nước lửa không bị ảnh hưởng, đao chém không có vết. Bất kể sử dụng lửa lớn thế nào cũng vẫn không có cách nào nung chảy. Mấy năm nay chúng ta đều nghiên cứu qua nhiều lần, cũng không biết là thứ gì.

- Không biết là thứ gì, cũng sẽ không phải là bảo bối gì đi?

Tôn Cường nói.

- Cũng không thể nói như vậy. Cũng có thể là một loại khoáng thạch chưa từng thấy qua. Nếu như có thể luyện hóa, làm được binh khí, sẽ đạt được cấp bậc không thấp.

Tái các chủ nói.

- Có thể luyện hóa? Vậy còn không biết khi nào...

Tôn Cường hừ nói.

- Được rồi, ta xem một chút!

Cắt ngang lời Tôn quản gia nói, Trương Huyền đi tới trước mặt.

Hắn cầm quả cầu sắt này tới, sử dụng mắt Minh Lý nhìn, lại phát hiện tự nhiên không thấy thấu!

Toàn bộ Giám Bảo các, gần như hắn đều đi qua một lần. Thứ hắn nhìn không thấu, tuyệt đối là bảo vật.

Tiếp nhận quả cầu, trong lòng hắn thầm hô "chỗ thiếu hụt".

Vù!

Đồ Thư Quán hiện lên một quyển sách. Hắn tiện tay mở ra.

- Hộp Thiên Công Cơ Xảo, Thiên Công viện chế luyện thành, nhanh nhẹn linh hoạt vô song, không có phương pháp đặc biệt, không có cách nào mở ra. Nhưng chứa một ít bảo vật quan trọng cơ mật. Khuyết điểm...

Phía sau ghi chép lại chi chít những chỗ thiếu hụt của thứ này.

- Chỉ có mười bảy chỗ?

Tuy rằng Đồ Thư Quán sẽ không đánh dấu giá trị của thứ này, Trương Huyền cũng chưa từng nghe qua về Thiên Công viện gì đó, nhưng có thể thấy được số lượng chỗ thiếu hụt, hắn vẫn bị dọa cho giật mình.

Đồ Thư Quán có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt, đều rất nhiều. Từ chất liệu đến kỹ xảo, đều được bao chùm.

Giống như chùy đồng xanh bảo vật đầu tiên từ Lưu Thương Khúc Thủy đi ra, mắt Minh Lý cũng nhìn không ra vấn đề, lại có khoảng chừng bảy mươi hai chỗ khuyết điểm.

Đương nhiên, cũng không phải nói khuyết điểm ít, bảo vật lại trân quý. Cái này còn liên quan tới mức độ phức tạp của một ít vật phẩm trình.

Đại đạo tối giản. Thứ càng phức tạp, chỗ sơ hở trái lại càng nhiều.

Thứ này, gọi là hộp Thiên Công Cơ Xảo, hơn nữa nhìn miêu tả một ít chỗ thiếu hụt trong đó, kết cấu kín đáo, trình độ phức tạp vượt xa chùy đồng xanh loại binh khí chỉ có một tác dụng này.

So với chùy đồng xanh, phức tạp hơn, khuyết điểm còn ít như vậy. Chẳng phải cho thấy, giá trị của thứ này, so với chùy đồng xanh cao hơn rất nhiều?

Bảo bối!

Tuyệt đối là một bảo bối.

- Trương sư có khả năng nhìn ra thứ này rốt cuộc là vật gì sao?

Thấy hắn nghiên cứu nửa ngày, Trần trưởng lão hỏi.

Tái các chủ, Lộc trưởng lão cũng không nhịn được nhìn qua.

Thứ này, bọn họ nghiên cứu mấy năm, các loại thủ đoạn đều dùng qua, không có một chút kết quả nào. Thực lực giám bảo của vị trước mắt này, ngay cả Lưu Thương Khúc Thủy cũng có thể thu phục, có lẽ thật sự có thể nhìn ra cái gì đó.

- Cụ thể là cái gì, ta cũng không nhìn ra. Có khả năng cần phải nghiên cứu một khoảng thời gian.

Biết đạo lý tài năng không thể để lộ, Trương Huyền vẫn không nói thật ra, có chút do dự, nói:

- Như vậy đi, ta tuy rằng không nhìn ra, nhưng biết nó cũng không đơn giản. Lại thay thế sáu nghìn linh thạch, đánh cược giã chúng ta, xóa bỏ. Như thế nào?

- Được!

Không vừa nghĩ tới, thứ nghiên cứu không ra được, quả nhiên có thể thay thế cho sáu nghìn linh thạch, Trần trưởng lão thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời hắn lặng lẽ nhìn về phía người béo mập cách đó không xa.

Người này đánh cược với hắn, quyết định như vậy, có thể có ý kiến gì hay không?

Trương sư thân là danh sư, chú ý tới mặt mũi. Cho dù thứ này giá trị không đến, cũng sẽ không truy cứu. Nhưng hạ nhân này lại không giống.

Hắn thật sự sợ đối phương tiếp tục tranh cãi ầm ĩ, không biết sẽ phải làm gì cho đúng.

Hắn đầy lo lắng. Chỉ có điều, liếc mắt thoáng nhìn, đã thấy người béo mập mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hình như nghe cũng không nghe thấy. Hình như đối với quyết định của Trương sư, người này không thèm quan tâm.

- Xem ra hắn vẫn rất tôn trọng vị thiếu gia này!

Thấy đối phương không có động tĩnh, Trần trưởng lão trấn tĩnh lại.

Thật ra, hắn không biết, Tôn Cường không nói lời nào, tôn trọng Trương Huyền là một nguyên nhân. Quan trọng hơn chính là, hắn biết vị thiếu gia này, còn thông minh hơn so với hắn, không bao giờ làm buôn bán thua thiệt. Nếu nguyện ý tốn sáu nghìn linh thạch mua thứ này, vậy cho thấy, giá trị của thứ này, khẳng định vượt xa con số này.

Đã như vậy, hắn làm gì còn nhiều lời?

- Ta đã phái người đi sưu tập những sách ngươi cần. Chắc hẳn phải mất khoảng ba ngày mới có khả năng làm được hết!

Thấy Trương Huyền thu quả cầu vào nhẫn, Tái các chủ mỉm cười:

- Nhìn thời gian, buổi đấu giá rất nhanh sẽ bắt đầu. Nếu không chúng ta cũng qua đó!

Trải qua chuyện Lưu Thương Khúc Thủy, cđám Trần trưởng lão cầm quả cầu lại... Trước đó nói một canh giờ, cũng sắp kết thúc. Tính toán thời gian, buổi đấu giá quả thật cũng lập tức sẽ bắt đầu.

Hiện tại qua, chắc hẳn là vừa vặn.

- Được!

Trương Huyền gật đầu.

Lần này hắn qua chính là để mua Vô Hồn Kim Nhân. Buổi đấu giá lập tức bắt đầu, khẳng định không thể để cho đồ rơi vào trong tay người khác.

Tái các chủ đi phía trước dẫn đường, mọi người theo sát phía sau.

Phòng đấu giá lại ở lầu hai, cách Nhất Phẩm các không xa. Còn chưa đến tới phía trước, đã thấy dòng người chen chúc.

Xem ra vật phẩm sắp bán đấu giá có lực hấp dẫn rất lớn. Không ít có người có tiền, người có thực lực đều tới.

Mắt Minh Lý mở ra, hắn nhìn về phía đoàn người, tùy tiện đảo qua, lại nhìn ra không ít hơn mười vị cường giả Hóa Phàm, hơn nữa đều đạt tới thực lực nhị trọng, tam trọng.

Không hổ danh là liên minh vạn quốc. Quả nhiên cường giả như mây.

- Phòng đấu giá này không phải là do Giám Bảo các các ngươi mở sao?

Đi sau lưng Tái các chủ, thuận lợi tiến vào bên trong sân, chỉ chốc lát đã đi tới một phòng rộng, Trương Huyền không nhịn được hỏi.

Nơi này là Giám Bảo các. Phòng đấu giá chắc là do bọn họ mở, vì sao còn cần thư mời các loại.

Chẳng lẽ, giống như chợ ở phía dưới, Giám Bảo các cũng không tham dự?

- Thật đúng là không phải do chúng ta mở. Giống như Nhất Phẩm các, có quan hệ hợp tác cùng Giám Bảo các. Chúng ta chịu trách nhiệm giám định, bọn họ tìm kiếm hàng hóa, triệu tập khách tiến hành bán đấu giá... Nếu như chuyện gì cũng quản, chúng ta cũng không có nhiều tinh lực như vậy!

Tái các chủ nói.

Thuật nghiệp có chuyên tấn công. Giám bảo sư am hiểu chính là giám bảo, phán đoán giá trị. Việc buôn bán lại không am hiểu.

Thật sự để cho bọn họ mở phòng đấu giá, làm không tốt sớm hay muộn cũng sẽ đóng cửa.

Bình Luận (0)
Comment