Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 530 - Dãy Núi Lớn Ôn Ngôn

Dãy núi lớn Ôn Ngôn Dãy núi lớn Ôn Ngôn vipTruyenGG.com

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

--------------------

Linh thú trực tiếp bay về phía trước, lao về phía chân trời.

Rời khỏi Hồng Hải Thành đã tròn ba ngày.

Chỗ phương hướng nghĩa địa vu hồn, cũng không giống với đi Vạn Quốc Thành, mà là ở một góc khác của liên minh.

Ở đây sơn mạch uốn lượn quanh co, giống như một con rồng lớn nằm trên mặt đất, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ bay lên bay lượn, rong ruổi trên chín tầng mây.

Trong gian phòng trên lưng thú, Trương Huyền đứng ở phía trước cửa sổ, hai mắt khép hờ.

Ba ngày qua, dĩ nhiên hắn hoàn toàn củng cố lực lượng Hóa Phàm nhất trọng đỉnh phong. Giờ phút này, hắn cũng không phải tu luyện, mà là sắp xếp lại ghi chép liên quan tới vu hồn sư trong đầu.

Vì xác định Vô Hồn Kim Nhân, Tái các chủ từng thu thập không ít sách liên quan tới vu hồn sư. Ban đầu, thời điểm ở Giám Bảo các đọc sách, thu tất cả vào trong đầu, hắn vẫn không có thời gian nhìn kỹ, lúc này vừa vặn rảnh rỗi.

- Chính xác!

Trong đầu hắn khẽ kêu lên, tin tức hơn mười bộ sách không thiếu sót hội tụ vào một chỗ.

Tất cả sách miêu tả liên quan tới vu hồn sư, đều có cùng một nội dung... Quỷ dị, khiến cho người ta khiếp sợ tới cực độ.

Đối với linh hồn nghiên cứu cực kỳ thấu triệt, khiến người ta kiêng kỵ.

Rất nhanh lật xem hết sách một lần, Trương Huyền lắc đầu.

Truyền thừa của nghề nghiệp này bị đứt đoạn, trên cơ bản không lưu lại ghi chép. Trên sách hiện tại, cũng chỉ là đôi câu vài lời, không có quá nhiều thứ thực tế.

Xem một hồi, không những không có hiểu rõ, còn khiến cho trong đầu đầy mê hoặc.

- Thôi đi. Di bước nào nhìn bước đó!

Biết được không có nội dung gì hữu dụng, hắn thở dài một tiếng, mở mắt, quay đầu nhìn về phía Tôn Cường, Triệu Nhã:

- Các ngươi qua đây!

- Lão sư!

- Thiếu gia!

Mọi người đi tới trước mặt.

- Trương sư có việc giao phó, có cần chúng ta tránh đi hay không?

Thấy thần sắc hắn nghiêm trọng, Triệu Phi Vũ nhìn qua.

Sư môn truyền thừa, dính dáng không ít bí mật. Tình huống thông thường, người ngoài không tiện nghe.

- Không cần. Cũng không phải là chuyện gì lớn, chính là nhắc nhở bọn họ một vài chuyện sau khi đi tới mộ vu hồn, phải chú ý thôi.

Trương Huyền xua tay.

- A? Chuyện cần chú ý? Vậy... chúng ta có thể nghe không?

Ánh mắt của đám người Triệu Phi Vũ, Tái các chủ nhất thời sáng lên, đồng loạt nhìn qua.

Đây là người nào?

Danh sư ngay cả linh hồn đoạt xác cũng có thể đuổi ra ngoài, còn là giám bảo sư ngũ tinh, Đại Tông Sư trận pháp, căn dặn trịnh trọng như vậy, khẳng định vô cùng quan trọng.

Có thể sau khi nghe xong, sẽ được ích lợi không nhỏ. Tiến vào mộ vu hồn, năng lực bảo toàn tính mạng sẽ tăng lên rất nhiều.

- Đương nhiên có thể!

Không để ý tới sự hưng phấn của mọi người, Trương Huyền nhìn về phía học sinh và hạ nhân trước mắt, thần sắc nghiêm trọng.

- Đến mộ vu hồn, đều chú ý cho ta. Ai muốn bị đoạt xác... Ngàn vạn lần đừng tranh nuốt, ta còn có việc muốn hỏi!

Nếu như hồn phách trước đó đoạt xác Lạc Trúc còn sống, nhất định có thể hỏi ra tin tức hữu dụng, có thể cũng không cần mạo hiểm đi mộ vu hồn.

Càng nghĩ hắn càng thấy hối hận, cho nên lần này cần trịnh trọng khác thường căn dặn.

Tránh cho chờ tới lúc đó nói đã chậm. Đám nhãi con này và Tôn Cường, tranh cướp giết chết người ta, cho dù còn muốn hỏi thăm, cũng không kịp.

- Vâng!

Đám người Triệu Nhã liền vội vàng gật đầu.

Vì đề phòng bất ngờ, trước khi tới, lão sư đã ở trên người bọn họ đều bỏ vào một luồng chân khí. Cho dù gặp phải hồn phách xông lại, cũng có thể chống lại, không bị đoạt xác.

- Ừ, vậy cũng không còn gì khác! Chỉ có chuyện này. Tất cả đều đi tu luyện đi!

Giao phó xong, Trương Huyền xua tay.

Đám người Triệu Nhã gật đầu, lại phân tán ra, yên tĩnh ngồi xuống.

- Vậy là xong rồi...

Vốn tưởng rằng có thể căn dặn loại chuyện gì chú ý, khiến cho đôi mắt bọn họ mong chờ nhìn qua, tràn ngập mong đợi. Nghe hắn nói như thế... khóe miệng đám người Triệu Phi Vũ, Tái các chủ giật một cái, thiếu chút nữa ngất đi.

Người khác đi mộ vu hồn, đều khẩn trương muốn chết, rất sợ xảy ra vấn đề, cẩn thận lại chú ý... Người này thì hay rồi. Thế nào lại cảm giác không phải đi tới nơi nguy hiểm, mà là mang theo học sinh đi nấu cơm dã ngoại?

Nếu không, vì sao phải trịnh trọng như vậy căn dặn mọi người ăn ít một chút, được chừa cho hắn vài miếng...

- Khụ khụ!

Lạc Trúc còn ho khan vài tiếng, bị nước bọt thiếu chút nữa sặc chết.

Hắn vì đi mộ vu hồn này, chuẩn bị không biết bao nhiêu thứ, thậm chí ngay cả di chúc cũng viết xong... Người này thì hay rồi, cảm giác giống như đi dạo phố, tâm tình vô cùng nhàn nhã.

Người so với người quả nhiên là có chênh lệch lớn...

Cố nén phiền muộn, hắn cúi đầu thoáng liếc mắt nhìn địa hình phía dưới, phán đoán vị trí một chút, sau đó đi tới trước mặt Trương Huyền.

- Trương sư, lập tức tới mộ vu hồn!

- Sắp tới? Đây là địa phương nào?

Trương Huyền nhìn qua.

- Là núi Cửu Khúc của liên minh vạn quốc.

- Vạn dặm biển Xích Ba, ngàn dặm núi Cửu Khúc. Nơi này là địa phương giáp giới với Minh Hạ đế quốc sao?

Trương Huyền nhíu lông mày lại một cái.

Giám Bảo các có địa đồ của vương quốc liên minh. Trước đó hắn cũng đã xem một lần, biết được một ít phương hướng đại khái. Hắn vốn tưởng rằng cái gọi là mộ vu hồn, sẽ ở một địa phương trung bộ của liên minh, không nghĩ tới tự nhiên đến biên cảnh.

Minh Hạ đế quốc là quốc gia thế lực cực lớn tương đương với liên minh vạn quốc. Hai mươi bảy chỗ thế lực trong thi đấu danh sư, có tên của bọn họ.

Núi Cửu Khúc là nơi giáp ranh giữa hai thế lực lớn, hàng năm chinh chiến không ngừng, thuộc về một trong những dải đất cực kỳ nguy hiểm

- Còn chưa tới địa phương giáp giới. Ở khúc thứ ba dãy núi lớn Ôn Ngôn!

Lạc Trúc nói.

Nũi Cửu Khúc, sơn mạch có chín khúc, mỗi một khúc, đều có một địa danh cặn kẽ hơn. Dãy núi lớn Ôn Ngôn chính là địa phương ở khúc thứ ba.

Theo lời đồn đại, một vị cao thủ tuyệt thế trên đường đi qua nơi đây, bị linh thú triều phục kích, không chút hoang mang, dùng lời lẽ ôn hòa khuyên bảo, cuối cùng thú triều lui bước, truyền ra thành giai thoại. Tên gọi của dãy núi lớn Ôn Ngôn cũng bởi vậy mới có.

Nơi này linh khí dồi dào, linh thú, man thú rất nhiều. Dù chưa đến giáp giới của hai nước, nhưng cũng là một trong những địa phương cực kỳ nguy hiểm, không ít người nghe được địa danh, cũng không muốn đi tới.

- Dãy núi lớn Ôn Ngôn linh thú rất nhiều, không thể trực tiếp bay qua. Nếu không, rất dễ dàng gặp phải linh thú trong không trung phục kích, nguy hiểm vô cùng!

Nghe được địa danh, Kim Tòng Hải nhăn mày lại.

Cường giả Hóa Phàm Cảnh không thể bay. Nếu như trên không trung gặp phải linh thú khác công kích, sẽ vô cùng nguy hiểm. Một khi từ không trung rơi xuống, vô cùng có khả năng lập tức ngã chết.

Cho nên, linh thú bay ở rất nhiều sơn mạch, có rất ít người bay qua.

- Kim tiền bối nói không sai. Chỉ có điều, cũng không cần khẩn trương. Con linh thú này của công tử, đạt tới Hóa Phàm tam trọng đỉnh phong, thực lực rất mạnh. Linh thú bình thường không dám đắc tội. Chắc hẳn đủ để dẫn chúng ta đến nơi.

Lạc Trúc nói:

- Đương nhiên, cũng không có khả năng trực tiếp bay đến trước mặt. Ở gần mộ vu hồn quả thật có một con linh thú bay lợi hại. Ta sợ nếu chẳng may tới gần quá mức, khiến cho nó nóng nảy, sẽ rất phiền phức!

- Ngươi nói là con yêu thần thú kia?

Kim Tòng Hải nói.

- Tiền bối biết con thú này?

Lạc Trúc sửng sốt.

- Đương nhiên biết. Con này đạt tới Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, lại thêm khả năng bay, liên tiếp đả thương người mạng. Liên minh từng phái ra không ít cao thủ bao vây tấn công. Đáng tiếc đều thất bại!

Thần sắc Kim Tòng Hải nghiêm trọng:

- Hơn nữa, nó không chỉ thực lực mạnh, tốc độ nhanh. Có người nói nó còn có huyết mạch Long tộc, phòng ngự vô địch, vô cùng khó đối phó. Ngay cả Thú Đường cũng không có cách nào bắt được bọn chúng. Ngươi nói mộ vu hồn cách chỗ nó ở, cụ thể có xa lắm không?

- Không xa. Chỉ có khoảng mấy trăm thước. Lần trước ta tới, là nghiên cứu quy luật, chờ nó ra ngoài kiếm ăn, mới tìm cơ hội tiến vào trong. Lần này chúng ta nhiều người, mục tiêu lớn, theo ý của ta vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng. Chuẩn bị trước, đi bộ qua.

Lạc Trúc nói.

- Mấy trăm thước? Vậy cũng quá gần...

Lông mày Kim Tòng Hải nhăn lại.

Hóa Phàm tứ trọng Trọc Thanh cảnh, thanh trọc rõ ràng, hồn thịt chia lìa. Cho dù không cần nhìn, chỉ dựa vào cảm ứng, có thể phát hiện ra thứ ở bên ngoài mấy trăm thước. Khoảng cách gần như vậy, có thể nói, đã ở trung tâm sào huyệt của đối phương.

Loại khoảng cách này, đừng nói bay qua, cho dù đi bộ tới, cũng có thể quấy nhiễu đối phương.

Hắn mặc dù là Hóa Phàm tứ trọng, đáng tiếc chỉ là sơ kỳ. Đối mặt với loại man thú bay nắm giữ huyết mạch Long tộc này, hắn hoàn toàn không có lực chống lại.

Cho dù thân là độc sư có thể dùng độc, cũng cần đối phương hoàn toàn không có đề phòng mới được. Có thể bay, lại thêm huyết mạch Long tộc có tính kháng độc lớn. Một đòn không trúng, chọc giận đối phương, làm không tốt sẽ giết tất cả mọi người.

Vốn tưởng rằng mộ vu hồn lại đủ nguy hiểm, không nghĩ tới gần đó còn có thứ hung mãnh như vậy.

- Là rất gần. Chỉ có điều, ta trước đó ở chỗ này ẩn nấp ba tháng, tìm ra quy luật. Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, dựa theo quy luật hành sự, cũng sẽ không bị phát hiện.

Lạc Trúc có chút do dự nói.

- Nếu ngươi tìm được quy luật, ta xem không bằng như vậy!

Có chút do dự, Kim Tòng Hải nhìn qua:

- Trương sư, chúng ta có thể hạ xuống sớm, cách nơi đó hai cây số, sau đó đi bộ qua hay không?

Hiện tại, mọi người đều giống như thiên lôi để Trương Huyền sai đâu đánh đó.

Lựa chọn thế nào, tất nhiên phải nghe hắn.

- Được.

Trương Huyền gật đầu.

Hắn chưa từng tới, càng không biết yêu thần thú mạnh như thế nào. Nếu hai người bàn bạc xong, quyết định như vậy là tốt rồi.

Hai cây số mà thôi. Đối với người thực lực như bọn họ mà nói, căn bản không tính là khoảng cách.

- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi. Đến nơi ngươi nói một tiếng, ta thông báo sớm với thú sủng, để cho nó hạ xuống đất.

Kim Tòng Hải nói.

- Ừ!

Lạc Trúc gật đầu.

- Yêu thần thú này ngươi cũng nghe qua?

Mấy người bàn bạc, Tôn Cường ở một bên, sau khi nhìn thấy Tái các chủ nghe được yêu thần thú, sắc mặt trắng bệch, hắn không nhịn được hỏi.

- Tất nhiên từng nghe nói!

Tái các chủ cười khổ:

- Con vật này thực lực cường đại vô cùng. Có người nói đường chủ Thú Đường, dẫn theo mười hai vị trưởng lão, đồng thời bao vây săn bắt, chưa từng thành công!

- Mười hai vị trưởng lão?

- Đúng vậy, có thể trở thành trưởng lão của Thú Đường, thực lực đều không khác mấy so với ta. Nhiều người như vậy chưa từng thành công, đủ có thể thấy được sự cường đại!

Tái các chủ lắc đầu:

- Con này không chỉ có thể bay, bởi vì có huyết mạch Long tộc, phòng ngự rất mạnh, đao thương bất nhập. Cho dù là binh khí linh cấp trung phẩm, toàn lực đâm tới, chưa từng có tác dụng gì.

- Tốc độ nhanh, phòng ngự mạnh mẽ, tính cách táo bạo, ý thức địa bàn nặng... Nếu quả thật canh giữ ở nơi này, chúng ta nghĩ đi qua, sợ rằng không dễ dàng như vậy...

- Ngươi sợ?

Cắt ngang lời hắn, vẻ mặt Tôn Cường khinh bỉ:

- Thật sự sợ cũng đừng đi, trở về làm các chủ Giám Bảo các...

- Ta... khiếp sợ?

Nhìn thấy được biểu tình của đối phương, Tái các chủ thiếu chút nữa ngất đi.

Hắn đường đường là cường giả Hóa Phàm tứ trọng, tự nhiên bị một quản gia nhỏ khinh bỉ, trong giọng nói còn mang theo sự cười nhạo...

Chủ nhân kiêu ngạo, không nghĩ tới quản gia càng kiêu ngạo hơn. Hắn tức giận thở loạn, đang muốn nói chuyện, liền nghe được giọng nói của Lạc Trúc vang lên.

- Đến rồi...

Âm thanh kết thúc, mọi người lập tức cảm thấy man thú bay phía dưới lắc người một cái, trực tiếp hạ xuống về phía sơn mạch cỏ mọc lan ra.

Bình Luận (0)
Comment