Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 542 - Tiến Vào Ngôi Mộ

Tiến vào ngôi mộ Tiến vào ngôi mộ vipTruyenGG.com

- Cẩn thận...

Thấy hắn không nghiên cứu quy luật xuất hiện của cơ qua ntrong lối đi, ngược lại ở trên mặt đất sờ loạn, mắt Lạc Trúc choáng váng.

Ngươi sờ mặt đất, lẽ nào có thể biết được đây là cơ quan gì?

Thiên công sư thiết kế cơ quan, giống như trận pháp, ảo diệu vô cùng. Không biết có bao nhiêu phân loại. Cho dù cùng một loại hình cơ quan, thoạt nhìn cùng loại, cũng có ít nhất mấy vạn loại biến hóa.

Hơn nữa cùng một một cơ quan, phương thức vận chuyển khác nhau, hiệu quả lộ rõ bên ngoài cũng khác biệt. Có thể nói, rơi vào trong loại cửa ải này, cho dù là thiên công sư thật sự, cũng cần nghiên cứu không biết bao lâu, mới có khả năng phá giải. Cho dù những chức nghiệp khác ngươi rất lợi hại, khác nghề như cách núi, không biết chức nghiệp thiên công, cũng chỉ là uổng công.

- Mọi người đừng có gấp. Ta điều chỉnh một chút, sẽ lại phái ra khôi lỗi đi thử. Chúng ta dù sao có chính là thời gian. Ta cũng mang theo đầy đủ lương khô và nước, đủ cho nhu cầu hàng ngày của chúng ta!

Thấy thái độ của mọi người không cao giống như trước, Lạc Trúc cười thoải mái.

Nghề nghiệp của hắn trên thực tế chính là trộm mộ. Các loại địa phương hiểm yếu, hắn tiến vào vô số lần, sớm đã có thói quen. Những người này lại khác, chưa bao giờ gặp được cơ quan lợi hại như vậy, tất nhiên sẽ sinh ra ý định lùi bước.

- Cũng chỉ có thể làm như vậy. Chúng ta đối với loại cơ quan này, một chữ cũng không biết. Chỉ có thể dựa vào ngươi tìm tòi đi tới.

Kim Tòng Hải gật đầu.

- Yên tâm đi, cơ quan này tuy rằng trở nên càng khó hơn, chỉ cần có thời gian đầy đủ, ta vẫn có thể đi tới điểm cuối. Các ngươi chỉ cần theo sát sau lưng ta là được...

Lạc Trúc gật đầu.

Nghĩa địa của rất nhiều cường giả hoặc kẻ có tiền, đều sẽ mời thiên công sư hỗ trợ thiết kế. Đối với cơ quan cùng loại này, hắn đã đối đầu không ít năm. Cho dù cơ quan ở lối đi này trở nên càng nguy hiểm hơn, hắn cũng có thể tìm kiếm đi ra, an toàn đi tới điểm cuối.

Vẻ mặt hắn đang tự tin, dự định lại chuẩn bị một chút, tiếp tục tiến vào lối đi, lại thấy Trương sư ở một bên, đã sờ mặt đất xong, đứng dậy, duỗi người, ngay sau đó mí mắt thoáng nâng lên, nhấc chân liền đi vào lối đi.

- Trương sư...

Đồng tử co lại, Lạc Trúc thiếu chút nữa thì bị dọa chết.

Vừa rồi hắn dùng khôi lỗi chuẩn bị hồi lâu, cũng bị kiếm khí thiếu chút nữa chém thành hai đoạn. Người này lại lỗ mãng vọt vào như vậy, không phải là muốn chết sao?

Vẻ mặt sốt ruột, đang muốn đưa tay lôi người đi ra, lại thấy người thanh niên nâng chân lên đạp một cái về một bên bức tường.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ lớn kịch liệt vang lên. Mọi người lập tức cảm thấy mặt đất lắc lư một hồi.

- Được rồi, cơ quan ngừng rồi!

Ngay sau đó, giọng nói thản nhiên của người thanh niên vang lên. Ngay lập tức, cũng không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn đi nhanh đi về phía trong.

- Ngừng?

Thấy đối phương càng đi càng xa, không có bất kỳ cơ quan nào phát ra, Lạc Trúc lộ ra vẻ mặt phát điên.

Tình huống thế nào vậy?

Vừa rồi hắn tự mình thử nghiệm, cơ quan của lối đi so sánh với lần tới càng cường đại hơn rất nhiều. Cho dù là hắn loại người mỗi ngày lăn lộn ở các ngôi mộ, không mất mười ngày nửa tháng cũng rất khó phá giải. Đối phương một cước đạp qua... lại ngừng?

Có nhầm hay không?

Đây chính là cơ quan do thiên công sư thiết kế ra được, uy lực cực lớn. Hắn đã dự định bỏ ra mấy trăm khôi lỗi. Kết quả bị người này đạp một cước dừng...

Lạc Trúc cảm thấy sắp phát điên rồi.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía những người khác, lại thấy vẻ mặt mọi người cũng mê hoặc nhìn tới.

Ngươi không phải mới vừa nói ba hoa chích choè, thứ này rất lợi hại thế này rất lợi hại thế kia sao? Thế nào Trương sư đạp qua một cước, lại dừng lại?

- Đi qua xem thử...

Ngực hắn nghẹn lại khó chịu. Nghĩ tới vị Trương sư này, ngay cả đoạt xác cũng có thể đối phó, cũng không phải không thể hiểu rõ thiên công sư kỹ xảo, lúc này hắn mới cảm thấy thư thái được một chút, vội vã đuổi theo.

Cơ quan trong lối đi, quả nhiên đã ngừng lại. Đọc theo lối đi, tiến về phía trước, hoàn toàn không có chút nguy hiểm nào.

Thời gian không lâu, mọi người lại đi đến điểm cuối. Đó là một đại sảnh rộng rãi.

- Lần trước ta đi tới nơi này lại bị đoạt xác, không dám tiếp tục đi tới...

Nhìn đến đại sảnh, sắc mặt Lạc Trúc ngưng trọng giới thiệu.

Trương Huyền giương mắt nhìn lại.

Là một cung điện ngầm, có kích thước chừng hai, ba mươi thước, chính giữa bày bốn cái quan tài cực lớn, không biết chế luyện bằng nguyên liệu gì, hiện lên màu xanh xám, khiến người ta một loại cảm giác vừa dày vừa nặng.

- Mắt Minh Lý!

Không có vội vàng tiến tới, Trương Huyền nhướng mày, nhìn sang.

Một lát sau, nhướng mày.

Tu vi của hắn chỉ có Hóa Phàm nhất trọng đỉnh phong, quan sát những quan tài còn có chút tốn sức. Xem ra chắc là bị một người có thực lực mạnh hơn hắn bố trí rào chắn.

- Xem mặt đất có thể hình thành sách hay không!

Mắt Minh Lý nhìn không thấu, hắn cũng không nóng nảy, khom lưng tiếp tục sờ trên mặt đất một chút.

Vừa nghĩ đến phương pháp của hộp Thiên Công Cơ Xảo, hắn cảm thấy nếu là cơ quan, khẳng định lại có chỗ thiếu hụt. Hắn ôm tâm tính thử một cái, tìm hiểu một chút, không nghĩ tới quả nhiên có thể thực hiện được.

Trong Đồ Thư Quán lập tức xuất hiện tên gọi và chỗ thiếu hụt của cơ quan trong lối đi.

Sau khi xem xong, hắn cũng coi như hiểu được.

Cơ quan giống như trận pháp, có tử môn lại có sinh môn. Nếu không, người thiết kế cơ quan, bố trí xong thứ này, làm thế nào từ bên trong đi ra, hoặc tiến vào trong?

Không chỉ có như vậy, cũng có đầu mối then chốt trung tâm. Chỉ cần tìm được, đóng lại, cơ quan lợi hại hơn nữa, cũng trở thành vật trang trí.

Lại giống như máy móc bị ngắt nguồn điện, vật lớn cường thịnh mấy đi nữa, không có năng lượng cung cấp, lại cũng đều là thứ vô dụng.

Chính vì vậy, hắn mới có khả năng sau khi sờ xuống mặt đất một chút, một cước đạp cho nó dừng lại, dẫn mọi người đi tới.

Vù!

Một quyển sách xuất hiện ở trong đầu.

- Đá than chì, sinh ra từ chỗ cực sâu trong mặt đất, phẩm chất cứng rắn...

Chỉ liếc mắt thoáng nhìn, Trương Huyền thiếu chút nữa nôn ra máu.

Vốn tưởng rằng mắt Minh Lý nhìn không thấu, sử dụng Thiên Đạo Đồ Thư Quán, cũng có thể tìm hiểu vấn đề từ những quan tài kia, hoặc đại điện này, do đó tiến hành ứng phó. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, phân tích lại là nham thạch vừa sờ được trên mặt đất.

- Lối đi vừa rồi là cơ quan chỉnh thể. Sờ một cái, tất nhiên tặng lại ra đặc điểm của cơ quan. Đây là mặt đất bình thường, sờ lấy cái gì, cũng lại xuất hiện cái đó, cũng một loại giống như trước đây sờ giá sách!

Sau khi phiền muộn, Trương Huyền cũng hiểu được.

Trước đây hắn ở tàng thư khố sờ giá sách, muốn thu nhận sách trong đó, lại xuất hiện qua tình huống tương tự.

Xem ra Thiên Đạo Đồ Thư Quán phân biệt, bởi vậy chỉnh thể làm đơn vị, bằng không, chạm tới cái gì, chính là cái đó.

Cũng đúng. Thực sự chạm đến một mặt đất, sẽ biết tình hình của toàn bộ đại lục, khó tránh khỏi quá nghịch thiên.

- Ở đây không có nguy hiểm, có thể trực tiếp tiến vào trong!

Thấy sắc mặt Trương sư không ngừng thay đổi, không biết suy nghĩ điều gì, Lạc Trúc giải thích một câu, đi về phía trước.

Bàn chân bước vào đại điện, cũng không gây ra bất kỳ biến hóa nào.

Mọi người theo ở phía sau, nối đuôi nhau tiến vào.

- Mấy cái quan tài này chính là đặt Vô Hồn Kim Nhân. Cái ta mang đi, chính là một người trong đó!

Đi tới phía trước quan tài, Lạc Trúc chỉ về phía trước, thoáng hiện ra vẻ khẩn trương nói.

Lần trước tới đây, mở ra quan tài, vừa lấy Vô Hồn Kim Nhân đi, đã bị hồn phách ẩn nấp trong đó đoạt xác, trong lòng hắn đã có bóng ma, không dám tiến lên.

- Ta xem một chút!

Trương Huyền gật đầu, tiến lên một bước.

Bốn quan tài quả nhiên có một cái đã mở ra, bên trong trống rỗng, không có gì cả.

Hắn sờ lên quan tài trống rỗng kia.

Vù!

Trong đầu hắn xuất hiện sách.

- Quan tài tinh kim thất phẩm, luyện khí sư tứ tinh Chiết Tu chế luyện thành, đặt Vô Hồn Kim Nhân, vạn năm không mục nát. Khuyết điểm: 1, không thể đặt thi thể bình thường...

Phía trên ghi chi chít những giới thiệu về tác dụng và lai lịch, cùng với khuyết điểm của cái quan tài này.

- Quan tài tinh kim thất phẩm?

Xem xong thứ này, Trương Huyền kỳ quái.

Dựa theo Đồ Thư Quán miêu tả, vật này là dùng để đặt Vô Hồn Kim Nhân, sẽ không có hồn phách tồn tại. Thế nào người này lại bị đoạt xác?

Hắn đưa tay sờ về phía trên một cái quan tài khác còn chưa mở ra.

Cũng là quan tài tinh kim thất phẩm, tác dụng cũng là đặt Vô Hồn Kim Nhân, giống hệt với cái đã mở ra vừa rồi, không có khác nhau quá nhiều.

Hắn sờ những cái còn lại một lượt, đều được kết luận giống nhau.

Biết đều là Vô Hồn Kim Nhân, Trương Huyền cũng sẽ không có hứng thú.

Hắn tới đây, mục đích chủ yếu nhất là truyền thừa của vu hồn sư. Đối với hắn mà nói, kim nhân có cũng được không có cũng được.

Chỉ có điều, thứ này vô cùng trân quý. Trước đó có thể bán ra với giá cực cao. Cho dù không bằng vật hắn muốn, lấy ra đi bán, cũng kiếm được một khoản lớn. Chuyến đi này không tệ.

- Trương sư, ta chính là bị đoạt xác ở chỗ này... Chúng ta có nên mở ra hay không?

Thấy hắn đêu sờ bốn quan tài một lượt, vẻ mặt Lạc Trúc khẩn trương nhìn qua. Những người khác cũng chờ đợi quyết định của hắn.

- Tạm thời không nên mở ra!

Mặc dù biết những quan tài không có vấn đề gì, nhưng khó bảo đảm được sau khi mở ra sẽ gặp phải biến cố gì.

Nếu như chẳng qua là hồn phách ban đầu đoạt xác Lạc Trúc vẫn dễ đối phó. Đổi lại thành một kẻ thực lực cường đại, chân khí thiên đạo của hắn có thể dùng được hay không, cũng không tiện nói.

Tất cả vẫn cẩn thận cho thỏa đáng.

- Trực tiếp liền thu quan tài vào chiếc nhẫn trữ vật, ra ngoài lại mở ra!

Suy nghĩ một chút, Trương Huyền nói.

- Được rồi!

Tôn Cường đang chờ những lời này, vội vàng tiến lên, bàn tay chộp một cái, lại thu cả bốn cái quan tài cực lớn vào trong chiếc nhẫn.

Những thứ này đều là của thiếu gia. Cần gì quan tâm các ngươi là ai, cũng đừng mong tranh được...

- Khụ khụ!

Thấy hắn không biết xấu hổ như vậy, sắc mặt Trương Huyền nhất thời đỏ lên, quay đầu đi, căn dặn một tiếng, lại đi về phía trước.

- Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi xem xung quanh trước!

Cung điện âm trầm, khiến người ta có một loại cảm giác thê lương lạnh lẽo.

Những bức tường xung quanh, đều do đá than chì cứng rắn tạo thành, xem ra xây dựng cái cung điện này, không chỉ đào rỗng trong lòng đất, còn dùng đá rất cứng rắn gia cố, lúc này mới bảo đảm vạn năm không bị phá hủy.

Dọc theo tường đá lục tìm một vòng, vẫn chưa phát hiện ra cơ quan cạm bẫy gì, Trương Huyền tiếp tục đi về chính giữa phía trước.

Nối liền cùng đại sảnh này cũng là một hành lang dài nhỏ.

Đi tới phía trước, hắn ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng chạm đến.

Vù!

Trong đầu hắn lại xuất hiện sách.

- Chỉ là hành lang bình thường, không phải là cơ quan?

Viết cấu tạo từ đá, mà không phải là cơ quan.

Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút cũng lại hiểu được.

Trước khi tiến vào mộ, thiết kết cơ quan ngược lại cũng thôi. Cũng đã đi tới bên trong, lại có cơ quan cũng uổng công. Cùng với tốn cái giá lớn, còn không bằng không tiến hành nữa.

- Ở đây không có nguy hiểm, tất cả đều đi đến đây!

Quay đầu lại, hắn hô một tiếng.

Mọi người vội vàng theo qua.

Trương Huyền đi vào trước.

Hành lang không dài, chỉ có khoảng cách chừng mười thước, đi tới điểm cuối, vẫn là một đại sảnh rộng rãi.

Cái này rõ ràng càng rộng hơn so với cái vừa rồi.

- Theo ta được biết, phòng mộ đầu tiên trong mộ vu hồn là Vô Hồn Kim Nhân thủ vệ. Cái thứ hai chính là mộ chính. Ở đây hẳn phải là nơi gởi lại hồn phách của vu hồn sư...

Lạc Trúc nuốt nước miếng.

- Ý của ngươi... Nơi này có hồn phách của vu hồn sư?

Trương Huyền nhìn qua.

- Nếu là mộ chính... hẳn phải có!

Lạc Trúc gật đầu.

Nghe hắn xác nhận, Trương Huyền ngẩng đầu nhìn qua. Chỉ liếc mắt thoáng nhìn, hắn đột nhiên nhướng mày, đầy vẻ không thể tin được.

- Đây... Đây là có chuyện gì?

Bình Luận (0)
Comment