Hữu danh vô thực?
Nói Mạc sư hữu danh vô thực?
Hai người Hồng Thiển, Mạch Trần đều rung động.
Vị này chính là Danh sư cường đại nhất trong Hồng Viễn các loại đế quốc. Người này nói như vậy tương đương với nghi ngờ nghề nghiệp và năng lực trước mặt của hắn, xem như là một vũ nhục cực lớn.
Quả nhiên, nghe thấy hắn nói như thế, Mạc Cao Viễn nhíu mày lại, rất là không vui, nói: "Tại hạ hoàn thành khảo hạch ở trong Danh sư đường Thiên Hồng phong hào đế quốc. Đã trở thành Danh sư lục tinh được ba mươi bảy năm, chỉ điểm ra hai vị Danh sư lục tinh. Danh sư ngũ tinh mười hai vị, tứ tinh, tam tinh có vô số kể. Dẫn đầu Danh sư đường Hồng Viễn đế quốc, liên tục thu được ba lần mười vị trí đầu trong hội thi đấu Danh sư...
"Sao lại có thể là hữu danh vô thực? Mong rằng Dương sư chỉ ra rõ ràng!
Việc này quan hệ tới phẩm đức nghề nghiệp, coi như đối phương thật sự là Danh sư bát tinh thì hắn cũng sẽ không lùi bước.
"Muốn dạy người sáng mắt thì bản thân phải rõ ràng trước, phải hiểu mình trước. Danh sư cũng thế!
Đối mặt với mối nghi hoặc của hắn, Dương sư cũng không khẩn trương, vẻ mặt thản nhiên nói: "Muốn dạy dỗ học sinh, giúp chúng không đi sai đường, đầu tiên phải bảo đảm bản thân không sai. Bản thân mình cũng đi trên con đường sai lầm mà lại truyền thụ cho học sinh. Như vậy thành tựu càng cao, tổn thương đối với học sinh cũng càng lớn!
Sai một ly đi nghìn dặm, làm Danh sư truyền đạo học nghề, giải thích nghi hoặc. Bản thân mình cũng lý giải sai, học sinh càng nhiều thì độ truyền bá sai lầm cũng càng rộng, cuối cùng người bị hại cũng sẽ càng nhiều.
"Vấn đề ngươi vừa nói tương đối đơn giản, vấn đề đơn giản như vậy mà còn không hiểu rõ, còn cần hỏi thăm. Từ đó có thể thấy được bản thân không đủ hiểu về việc tu luyện. Dưới loại tình huống này, sao lại có thể dạy ra học sinh tốt được chứ?
Dương sư lắc đầu: "Như vậy đi, ngươi đánh hai quyền, để cho ta nhìn xem. Nếu như ta không có đoán sai, vấn đề đơn giản như vậy mà cũng không hiểu rõ. Nhất định đã đi nhầm đường lạc lối về mặt tu luyện!
"Nhầm đường lạc lối?
Vẻ mặt Mạc Cao Viễn biến thành màu đen.
Đổi lại là ai bị nói như vậy ở trước mặt, nhất định cũng sẽ cảm thấy mất hứng.
Huống chi, vấn đề kia hắn lại biết đáp án, chỉ là muốn thăm dò đối phương mà thôi.
"Không đánh, cũng không quan trọng!Thấy hắn không nói lời nào, Dương sư khoát tay áo, vẻ thất vọng trên mặt càng đậm: "Tôn Cường, tiễn khách!
"Được!
Tôn Cường vội vàng gật đầu, đi tới trước mặt ba người rồi nói: "Vị Mạc sư hữu danh vô thực này, xin rời khỏi đi, nơi này không chào đón ngươi!
"Ngươi... Vốn đã không cao hứng, lại nhìn thấy một quản gia nho nhỏ lại dám mở miệng châm chọc, Mạc Cao Viễn tức đến mức gần thổ huyết.
Đối phương là Danh sư bát tinh hư hư thực thực, nói hai câu thì cũng thôi đi, thế nhưng. . . Ngươi thì tính là cái gì chứ?
"Lão gia nguyện ý mở miệng chỉ điểm là phúc phận cơ duyên mà ngươi tu mấy đời mới có, còn không nhanh chóng đánh quyền ra. . . Danh sư ngốc như vậy, thật sự là lần thứ 2 ta nhìn thấy, lục tinh đỉnh phong...
Tôn Cường càng thêm xem thường: "Ta nhổ vào!
Ầm!
Hồng Thiển, Mạch Trần chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt đen thui, thiếu chút đã hôn mê tại chỗ.
Đại ca, ngươi biết thân phận người đối diện ngươi tôn sùng đến cỡ nào hay không? Vậy mà dám nói như vậy?
Đệ nhất nhân Hồng Viễn đế quốc, Danh sư lục tinh đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng sẽ đột phá. Ngay cả Hoàng đế bệ hạ đế quốc nhìn thấy cũng phải lấy lễ học sinh đối đãi. . . Mập mạp chết bầm nhà ngươi chỉ có tu vi Hóa Phàm trọng, thế mà giọng lại tràn ngập khinh bỉ, còn nói "Ta nhổ vào" . . .
Nhổ cái em gái ngươi ah!
Ngươi có tư cách gì mà nói vậy chứ?
"Ngươi...
Hai người phát điên, Mạc Cao Viễn cũng thiếu chút nữa ngất đi tại chỗ.
Từ khi trở thành Danh sư lục tinh tới nay, ba mươi bảy năm qua, bất kể là ai nhìn thấy hắn cũng phải cung kính hữu lễ, không dám nói một câu cuồng vọng phách lối. Hôm nay thì tốt, hắn tới thăm dò vị Dương sư này, trước tiên bị nghi ngờ, sau lại bị xem thường. . .
Mấu chốt nhất là. . . Người xem thường hắn lại là một tên hạ nhân!
Vẻ mặt đên như đáy nồi, Mạc Cao Viễn cố nén lửa giận, nói: "Dương sư, tại hạ vừa vặn có chỗ nghi hoặc ở bên trên một bộ võ kỹ, mong rằng được Dương sư chỉ điểm!
Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, mặc dù rất tức giận tên mập mạp này. Thế nhưng dù sao đối phương cũng là hạ nhân của Dương sư, không dễ trở mặt nổi giận. Cho nên hắn vẫn thăm dò trước, sau khi biết mức độ mới dễ quyết định.
Nói xong, hắn cũng không cần đối phương trả lời mà lập tức đánh ra quyền.
Không hổ là Thánh giả, vừa ra quyền cả phòng đã giống như bị một cỗ lực lượng cường đại bao phủ, mọi người có cảm giác như bị ném vào trong một chiếc lồng do đối phương khống chế. Bất kể chạy trốn tới nơi nào, chỉ cần ra quyền thì sẽ bị đánh.
Nói cách khác, đối mặt với Thánh giả, chạy trốn. . . Tuyệt đối không có khả năng!
Quyền phong tỏa không gian, khiến cho người ta không thể không nghênh chiến. . . Đáng sợ!
Không để ý tới lực lượng quyền pháp như thế nào, động tâm ra sao. Dương sư (Trương Huyền) bắt đầu lật sách.
Nhìn thấy nội dung bên trong, phong phú kỹ càng, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Miệng khẽ cười, không khỏi có chút tán dương nhìn về phía Tôn Cường.
Có thể khiến cho người đường đường là Thánh giả, Danh sư lục tinh đỉnh phong thất thố như vậy, công phu làm người ta tức giận của tên này quả thật không phải mạnh mẽ bình thường.
Phù!
Mạc Cao Viễn ngừng lại, ôm quyền nói: "Xin Dương sư chỉ bảo!
"Ừm!
Mí mắt khẽ nhấc, Dương sư chậm rãi đi tới: "Tu luyện Song Thanh Long Dương quyền không tồi, có lẽ đã đạt tới trình độ tiểu thành. Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi đã tu luyện bộ võ kỹ này chí ít cũng có hai mươi năm hỏa hầu trở lên a!
Mạc Cao Viễn sững sờ.
Song Thanh Long Dương quyền, mặc dù không có nhiều người tu luyện. Thế nhưng cũng không tính là ít thấy, đối phương có thể nhận ra cũng là chuyện rất bình thường, thế nhưng. . . Hắn tu luyện bao nhiêu năm, sao có thể thế nào nhìn ra được?
Có một ít người, tu luyện ba ngày đã có thể học võ kỹ tới tiểu thành. Cũng có một chút người, đắm chìm cả đời cũng không thể tiến thêm, bản thân bộ võ kỹ này chỉ có tình trạng tiểu thành, cách đại thành còn có một khoảng cách nhất định. Bất luận kẻ nào nhìn thấy đều sẽ cảm giác được thời gian tu luyện không dài. . . Thế nhưng trong nháy mắt đối phương đã nhận ra mình tu luyện được hai mươi năm hỏa hầu, nhãn lực như vậy. . . Quá lợi hại a!
Trong lòng rung động, thái độ cũng biến thành cung kính: "Không sai, cho tới hôm nay, vừa vặn là hai mươi năm lẻ một tháng...
Sớm biết hắn sẽ trả lời như vậy, bàn tay Dương sư vẫn chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn qua: "Tu luyện võ kỹ được hai mươi năm, nhưng thủy chung vẫn quanh quẩn ở tiểu thành. Ngay cả đại thành cũng chưa tới, ngươi có biết nguyên nhân hay không?
"Không biết...
Mạc Cao Viễn lắc đầu.
Các võ kỹ khác, tất cả hắn đều có thể rất nhanh đạt đến tình trạng đại thành. Chỉ có bộ quyền pháp này, từ đầu đến cuối tiến triển không lớn, hắn đã tra qua không ít sách vở, đều không có tác dụng.
Vừa rồi đối phương bảo hắn đánh quyền, động tâm cho nên hắn mới cố ý đánh ra nó. Muốn cho đối phương quan sát, nhìn xem có thể nhìn ra mấu chốt hay không.
"Song Thanh Long Dương quyền, cường đại không ở chỗ 'Long Dương', mà là ở chỗ 'Song Thanh' !
Thấy hắn không hiểu, Dương sư giải thích nói: "Quyền sợ trẻ trung, côn sợ lão lang. Quyền pháp cương mãnh, không riêng gì lực lượng đầy đủ mà càng quan trọng hơn chính là tinh khí thần phải đạt tới đỉnh phong. Bởi vậy, cái gọi là Song Thanh, xanh trong người, xanh trong lòng!
"Khi ngươi tu luyện bộ quyền pháp này, nếu như chỉ có khoảng chừng trăm tuổi, như vậy muốn đạt đến đại thành sẽ không quá lâu. Đáng tiếc, trăm hai mươi tuổi ngươi mới bắt đầu tu luyện, thân thể không còn trẻ nữa. Khí tức cũng đã trở nên đục. . . Muốn đánh ra cquyền pháp cương mãnh mà chỉ thanh niên mới có thể đánh ra được, nào có dễ dàng như vậy!
"Đương nhiên, bên trên phương diện tâm tính có thể trẻ tuổi, nhờ vào lý giải với võ kỹ mà thôi diễn bộ chiêu số này đến đại thành cũng không khó. . . Đáng tiếc, khi ngươi xung kích Trục Không cảnh đã xuất hiện biến cố, dẫn đến trên tâm lý có bóng mờ cực lớn. Từ đầu đến cuối không có cách nào phù hợp với chân ý của bộ võ kỹ!
"Khi ta xung kích Trục Không cảnh xảy ra vấn đề, ngươi. . . Làm sao ngươi biết được chứ?
Bị đối phương dọa cho nhảy dựng lên, Mạc Cao Viễn không còn vẻ bình tĩnh như trước đó nữa.
Thánh giả nhất trọng gọi là Trục Không cảnh, lấy tên truy đuổi hư không chi ý. Người đạt tới loại cảnh giới này có thể tự do bay lượn, phi hành trên không trung.
"Làm sao biết?
Dương sư nhẹ nhàng cười nói: "Song Thanh Long Dương quyền, quyền pháp có tên như vậy, trên thực tế là mượn nhờ lực lượng bàn chân chạm đất, từ chi dưới lan tràn lên phía trên, đánh ra lực lượng toàn thân, liên tục đánh ra!
Quyền pháp cao minh là dựa vào lực lượng toàn thân, mà không phải là cơ bắp của một cánh tay đơn độc.
Nghe được tới đây, không chỉ Mạc Cao Viễn, ngay cả hai người Hồng Thiển, Mạch Trần cũng đồng thời gật đầu.
Thấy bọn họ gật đầu, Dương sư tiếp tục nói: "Thế nhưng. . . Vừa rồi, khi ngươi đánh quyền, khí tức phù phiếm, mặc dù thoạt nhìn đã vận dụng lực lượng toàn thân, trên thực tế lực lượng chỉ bắt đầu từ bắp chân, không có đi qua bàn chân! Dưới mặt bàn chân mới chính là vị trí của trục không huyệt, kết hợp với vấn đề trước đó của ngươi. Cho nên ta không khó có thể suy đoán ra lúc ngươi xung kích Trục Không cảnh đã xảy ra vấn đề!
Vừa rồi vấn đề của Mạc Cao Viễn chính là "làm sao có thể mở ra Trục không huyệt, có thể làm cho lực lượng của người tu luyện không tiết ra ngoài. Còn có thể khiến cho tu vi không ngừng gia tăng...
Chân khí không thông qua trục không huyệt ở bàn chân, kết hợp với câu nói này, muốn suy đoán ra những chuyện này cũng không khó.
"Trên việc tu luyện xuất hiện vấn đề, dẫn đến lực lượng ở trục không huyệt rò rỉ, tu vi khó mà gia tăng. . . Khi ngươi tu luyện Song Thanh Long Dương quyền, vẫn không thể giải quyết được vấn đề này. Bởi vậy, vì để tránh cho lực lượng rò rỉ, ngươi cố ý lách qua vị trí bàn chân. . . Mặc dù về sau đã tìm được phương pháp, cũng làm cho thực lực của ngươi lần nữa tiến bộ. . . Đáng tiếc, Long Dương quyền đã thành lối mòn, không có cách nào tiến bộ được nữa!
Dương sư nói tiếp.
"Đây, chuyện này... Toàn thân Mạc Cao Viễn cứng ngắc, không nói ra lời.
Đối phương nói điểm cũng không sai.
Lúc trước, khi xung kích Trục Không cảnh đã xuất hiện biến cố, dẫn đến huyệt đạo xuất hiện vấn đề, lực lượng rò rỉ. Rất nhiều năm sau hắn mới có thể giải quyết, mà bộ Song Thanh Long Dương quyền này chính là thứ hắn đã tu luyện tước khi không có giải quyết được vấn đề kia.
Hắn có thể xác định, lần thứ 2 nhìn thấy vị trước mắt này, chỉ nhìn hắn đánh quyền đã có thể suy đoán ra những vấn đề này. . .
Nhãn lực phải mạnh bao nhiêu cơ chứ?
Chí ít hắn không làm được! Coi như là Danh sư thất tinh, sợ rằng cũng không thể hoàn thành được!
Chẳng lẽ, thật sự là một vị. . . Danh sư bát tinh?
Nếu nói trước khi đến hắn có chút hoài nghi đối với thân phận của người tủng niên trước mắt này, mà bây giờ hắn đã tin tưởng bảy, tám phần.
"Nếu như ta không nhìn lầm, khi ngươi xung kích Trục Không cảnh đã gặp nguy hiểm gì đó, hoặc là đúng lúc ngươi đang chiến đấu!
Ngay trong lúc khiếp sợ, lại nghe Dương sư ở phía đối diện tiếp tục hỏi.
"Vâng... Mạc Cao Viễn gật đầu.
Lúc trước hắn đang bị kẻ thù truy sát, trong lúc sống chết thành công xung kích Trục Không cảnh, giải trừ nguy hiểm. Cũng thành công chém giết cừu nhân, trục không huyệt cũng bởi vì cưỡng ép tăng lên mà bị tổn thương. . . Cho nên mới có rất nhiều chuyện phía sau.
"Thân là Danh sư lục tinh, biết rõ việc xung kích Trục Không cảnh cần yên tĩnh tuyệt đối, hơn nữa còn phải dùng chân khí ôn nhuận để tẩm bổ. . . Kết quả lại làm cho bản thân rơi vào lựa chọn sống chết, không thể không đột phá bẫy rập!
"Khống chế đối với tu vi không đủ, lại không biết rõ đối thủ. . . Không đủ hiểu biết, biết người không rõ. . . Đây chính là chuyện mà Danh sư cấp cao gần đây hay làm sao? Ta nói ngươi 'Hữu danh vô thực' đã coi như là nhẹ rồi! Sao nào. . . Ngươi có dị nghị với lời nói của ta? Hay là...
Nhíu mày, Dương sư không giận mà uy, nói: "Cảm thấy. . . Danh sư cấp cao như ta là giả?
"Ta...
Vẻ mặt đỏ lên, Mạc Cao Viễn tràn ngập xấu hổ.
"Ta có lỗi với Dương sư, là ta. . . Ta sai rồi!