Trương Huyền nhìn kỹ, Đào Hà Chi Thư trước mắt không nhúc nhích, giống như không có đụng vào vậy.
- Làm sao lại không có động tĩnh? Chẳng lẽ. . . Hắn không có thông qua?
- Không thể nào. . . Như vậy thì thảm rồi...
- Đúng vậy a, nhưng. . . Trương sư lợi hại như vậy, làm sao có thể ngay cả 800 bản cũng không có nhớ được cơ chứ?
Chờ một chút, thấy Đào Hà Chi Thư ngay cả một chút phản ứng cũng không có, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Không có ánh sáng đại biểu cho nội dung nhớ kỹ vừa rồi, như vậy cũng không cao hơn 800 bản!
Không đạt tới ghi chép này, như vậy chỉ có một con đường. . . Đào thải!
Nói cách khác, coi như hai cửa trước có biểu hiện nghịch thiên tới đâu thì cũng không có tư cách tham gia tỷ thí sau đó.
Điều đó không có khả năng a!
- Đáng tiếc! Vốn ta cho rằng vị Trương sư này lợi hại như thế, nhất định có thể một đường đi tới, thậm chí còn xông vào mười vị trí đầu, không nghĩ tới. . . Lại thua ở chỗ này!
- Thế mà không tới tám trăm bản, quả thực khiến cho người ta ngoài ý!
- Khi đọc sách ngây người, khi đó cũng phải biết sẽ có kết quả này a...
Một mảnh xôn xao, có người tiếc hận, có người cười trên nỗi đau của người khác.
Dựa theo biểu hiện nghịch thiên từ hai cửa trước, vị Trương sư này rất có khả năng vọt tới trước mấy. Dù thế nào bọn họ cũng không có nghĩ đến, cửa này đã bị đào thải rất thảm.
- Cái này... Mấy người Khang đường chủ, Tô sư cảm thấy đầu óc nổ tung, sắp khóc.
Vốn bọn họ đang lo lắng, Trương sư sẽ tiếp tục kiếm chuyện, kết quả. . . Không có thông qua!
Như vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc tất cả hi vọng trước kia đều trở thành thất vọng hay sao?
Vẻ mặt khó coi, nửa ngày sau, lúc này Khang đường chủ mới không nhịn được lắc đầu nói:
- Cuối cùng Trương sư. . . Vẫn còn quá trẻ!
Mặc dù có lão sư lợi hại, lại có thiên phú. Thế nhưng đối mặt với khảo hạch chân chính, vẫn không có trầm ổn được!
Than thở một tiếng, vẻ mặt cô đơn, giống như trong nháy mắt đã già đi gần mười tuổi.
Vì lần thi đấu này, hắn đã tốn vô số tâm huyết, vốn hắn cho rằng Trương Huyền lăng không xuất thế, có thể đánh vỡ cục diện mất mặt của Vạn Quốc liên minh. Kết quả. . . Vẫn giống như trước đây, chỉ là nói chuyện viển vông mà thôi!
Vẻ mặt mọi người không đồng nhất, Hồng sư cũng nhoáng một cái, cảm giác như phát điên.
Vị này là ai?
Học sinh của Dương sư a!
Mặc dù hai cửa trước khảo hạch làm hắn bối rối mười phần, đầu óc choáng váng, thế nhưng cũng cảm thấy rất đương nhiên.
Đệ tử thân truyền của Danh sư bát tinh, nếu như giống như những người khác, không lộ ra trước mắt người đời thì làm sao xứng đáng với lão sư của mình chứ?
Hiện tại, lại bị đào thải. . .
Trước đó Mạc đường chủ để lại linh thạch thượng phẩm, mục đích rất đơn giản. Chính là vì vị Trương sư này có thể trở thành quán quân, lại ban thưởng, thuận tiện để lại một nhân tình. . .
Mà bây giờ, đừng nói là quán quân, ngay cả tuyển chọn cũng không có thông qua thì đã bị đá xuống. Về sau đi tới Hồng Viễn đế quốc, liệu Mạc đường chủ có thể dưới cơn nóng giận dùng một cái tát chụp chết hắn hay không?
Còn nữa. . . Coi như Dương sư không so đo với hắn, nếu làm ra loại chuyện như vậy thì cũng coi như mình không làm tròn bổn phận ah!
Nước mắt chảy ào ào, hắn sắp khóc tới nơi.
Thông qua, hắn khó chịu, không thông qua, hắn càng khó chịu hơn!
Đường đường là người chủ trì thi đấu Danh sư, bị lăn lộn thành như vậy, Trương Huyền cũng coi là người thứ nhất từ trước tới nay.
Chỉ là kết quả đã đưa ra, cho dù có nói nhiều hơn nữa cũng là nói lời vô dụng. Nếu không, cái gọi là tuyển chọn cũng đã mất đi ý nghĩa, Hồng sư đành phải kiên trì nói:
- Đào Hà Chi Thư không có toát ra quang mang. Điều này đã nói rõ Trương sư cũng không thông qua, chúng ta sẽ nói một chút vể nội dung của cửa thứ tư...
Tuyên bố xong, đang muốn nói một chút quy tắc của cửa ải tiếp theo thì chỉ thấy tất cả mọi người dưới đài đều mở to hai mắt ra nhìn, giống như là hoảng sợ khi gặp quỷ vậy.
- Làm sao vậy?
Rất là nghi hoặc, Hồng sư quay đầu nhìn lại, vừa nhìn qua, hắn cũng ngẩn người tại chỗ.
Chỉ thấy Đào Hà Chi Thư ở cách đó không xa, chẳng biết từ lúc nào đã lơ lửng ở trên không trung, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu đỏ lóng lánh.
Hắn đang cảm thấy vì sao màu hồng lại không quá giống với người khác thì đã thấy quang mang xoay một cái, đã biến thành màu cam, sau đó là màu vàng, lục, màu xanh, màu lam, màu tím. . .
Trong nháy mắt, trước mắt giống như có một cánh đồng hoa, lại giống như pháo hoa xinh đẹp nhất, không ngừng lập lòe.
- Bảy loại. . . Màu sắc?
Đứng tại chỗ, Hồng sư như phát mộng.
Hắn đã từng nhìn thấy ánh đỏ, ánh cam, ánh vàng, ánh lục, thế nhưng. . . Bảy loại màu sắc thay nhau luân phiên, cái quỷ gì vậy?
Chẳng lẽ đo lường, Đào Hà Chi Thư chơi tới cao hứng, thuận tiện tạo ra mấy cái màu sắc để chúc mừng một chút?
Lại hoặc là giống như người, thi thoảng co giật, vừa vặn tới lúc a?
Thế nhưng. . . Trước đến giờ không có cái tiền lệ này ah!
- Có phải là Trương sư đã đo xong, Đào Hà Chi Thư phân tích nửa ngày. . . Đến bây giờ mới phản ứng được hay không? Đột nhiên, trong đám người không biết là ai hô lên một cuâ.
- Nửa ngày mới phản ứng được? Thật hay giả vậy?
- Không thể nào, khiến cho Đào Hà Chi Thư lâu như vậy mới phản ứng được, đây rốt cuộc phải đọc thuộc lòng bao nhiêu bản cơ chứ?
Nghe thấy có người nói như thế, phía dưới một mảnh xôn xao.
Chỉ là, nếu nói những người khác rơi vào loại tình huống này, n nhất định mọi người sẽ không tin, cảm thấy là lời nói vô căn cứ. Thế nhưng vị Trương sư này. . . Quả thực cũng có khả năng.
Tên này ngay cả Quỷ Vực huyễn thành cũng có thể làm sập, Dị Linh tộc cũng có thể nói đến mức tự sát. Cho dù làm cho Đào Hà Chi Thư biến thành pháo hoa, không ngừng co giật cũng không phải là chuyện không thể nào làm được. . .
Răng rắc!
Đang nghị luận ầm ĩ thì đã nghe trên đài có một tiếng vang giòn giã. Đào Hà Chi Thư liên tục tỏa sáng nhiều lần đột nhiên nhoáng một cái đã xuất hiện vết rách, từ trên không trung rơi xuống mặt đất, vỡ thành hai nửa.
- Ah...
Nhìn thấy Đào Hà Chi Thư trân quý như thế vỡ vụn, tất cả mọi người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức như là hiểu rõ cái gì đí mà bừng tỉnh đại ngộ.
- Hiện tại ta có thể xác định, lời mới vừa nói là đúng!
- Đúng vậy a, nhất định là Trương sư làm, nếu không, sao có thể hỏng được?
Nếu như nói đối cứng mới làm cho Đào Hà Chi Thư biến thành pháo hoa, có phải Trương sư gây nên hay không thì bọn họ còn có chút chần chờ và nghi ngờ. Như vậy hiện tại bọn hắn đã có thể khẳng định một cách tuyệt đói, trăm phần trăm là do hắn làm!
Cái tên này đã có tiền lệ, không phải là hắn. . . thì sẽ là ai đây?
Nhìn qua. . . Nhất định Hồng sư sẽ lại muốn khóc, đồ vật từ tổng bộ mượn tới, tới tay hắn lại bị hỏng, tội danh rất lớn, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được.
Thầm nghĩ xong, tất cả đều dùng vẻ mặt đồng tình nhìn về phía lão giả trên đài.
Đang muốn an ủi một câu, vừa nhìn qua thì con mắt mọi người lần nữa trợn tròn.
Chỉ thấy Hồng sư nhìn thấy Đào Hà Chi Thư nứt ra, chẳng những không có một chút sốt ruột và thương tâm nào. Ngược lại còn hưng phấn tới mức hai mắt tỏa ánh sáng, vẻ mặt kích động mà đỏ lên, sắp nhảy dựng lên.
Đây là tình huống gì?
Đây không phải là vật mà ngươi ừ tổng bộ mượn tới hay sao? Bị làm hỏng, không phải nên khổ sở và mất tinh thần hay sao? Làm sao lại giống như ăn xuân dược. . . Kích động tới mức run rẩy vậy?
- Ồ. . . Hồng sư sao vậy? Hai cửa trước, Trương sư làm hỏng đồ vật đều có vẻ mặt không vui, lần này làm sao lại hưng phấn như thế chứ? Triệu Phi Vũ cũng rất là nghi hoặc.
- Đoán chừng. . . Đoán chừng... Khang đường chủ nhẫn nhịn nửa ngày mới nói:
- Hắn đã cảm thấy quen thuộc a!
- Quen thuộc?
Hồng sư đang tràn ngập hưng phấn thoáng cái lảo đảo một cái.
Người ta đều quen thuộc chuyện tốt, làm hỏng đồ đạc cũng có thể quen thuộc, muốn làm được như vậy cần trái tim lớn tới bao nhiêu chứ?
Sở dĩ hắn cao hứng, đương nhiên không phải là quen thuộc, mà là. . . Trương sư không có bị đào thải!
Mặc dù Đào Hà Chi Thư trân quý, thế nhưng so với việc đào thải Trương sư chọc cho Mạc đường chủ tức giận, nhất định thứ sau càng thêm nghiêm trọng hơn .
Giữa hai cái cái nào nặng cái nào nhẹ, Trương sư không có việc gì, không đắc tội với Mạc đường chủ, lại không đắc tội với Dương sư, đương nhiên hắn phải mừng rỡ như điên rồi.
Chỉ là. . . Thân là người chủ trì thi đấu Danh sư, làm hư đồ vật của mình, cao hứng như vậy hắn cũng coi như là độc nhất vô nhị.
- Lóe lên hồng quang đại biểu cho việc ghi nhớ 800 quyển sách, ánh cam đại biểu cho 1600 bản, cứ thế mà suy ra. . . Vừa rồi đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím luân phiên nhau lập lòe. . . Trương sư, ngươi. . . Vừa rồi rốt cuộc ngươi đã nhớ bao nhiêu bản?
Ngăn chặn tâm tình tiêu cực dư thừa trong lòng, Hồng sư nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, thah âm tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Dựa theo tính toán mà nói, nhớ 5600 quyển sách mới có thể hiện lên ánh tím. Tên này không chỉ làm nó biểu hiện ra mà còn làm cho nó giống như pháo hoa, cuối cùng thậm chí ngay cả Đào Hà Chi Thư hạ phẩm cũng không chịu nổi, trực tiếp nổ tan ra. . .
Rốt cuộc ngươi đã nhìn bao nhiêu bản mới có thể xuất hiện tình huống nghịch thiên như thế chứ?
Những người khác cũng đều nghĩ đến điểm ấy, đồng loạt nhìn lại, vẻ mặt rất là hiếu kỳ.
- Bao nhiêu bản?
Trương Huyền xoa xoa lông mày.
Thật sự là lo cái gì thì cái đó tới.
Hắn xoắn xuýt chuyện này nửa ngày chính là vì sợ loại tình huống này, không nghĩ tới cuối cùng nó vẫn đến.
Nếu như nói thật ra, một canh giờ, người khác nhớ được chừng một ngàn bản, hắn nhớ được hơn hai mươi vạn. . . Không biết vị trước mắt này có thể bị hù chết hay không?
- Khụ khụ, ta cũng không có nhớ được mấy, hẳn là một hai vạn bản a... Tràn ngập xấu hổ, hắn nói ra số lượng bằng một phần mười ban đầu.
- Một hai vạn bản?
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Người khác nhớ bảy tám trăm bản cũng đã rất nhiều, ngươi trực tiếp hơn người ta mười lần, ngươi còn là người sao?
- Không đúng, trên giá sách cũng chỉ tổng cộng có năm ngàn bản thư tịch. Khi khảo hạch, ta đã nhìn qua, ngươi một mực đứng ngây người tại chỗ. Hầu như không có lật qua thư tịch, làm sao có thể nhớ được nhiều nội dung như vậy chứ?
Trong đám người có một vị Danh sư hô lên.
Cái tên này, vừa bắt đầu đọc sách đã ngây người ở chỗ đó. Giống như là choáng váng vậy, tổng cộng cũng không có lật được vài cuốn sách, làm sao có thể nhớ kỹ toàn bộ nội dung giá sách được chứ?
Lại nói, trên giá sách tổng cộng cũng chỉ có năm ngàn bản, ngươi lấy đâu ra một hai vạn vậy?
- Cái này...
Gãi gãi đầu, Trương Huyền không biết trả lời như thế nào. Chỉ có điều, hắn cũng coi như đã thấy qua việc đời, miệng ho khan một tiếng, nói:
- Đây là phương pháp đọc sách đặc thù mà lão sư truyền thụ cho cho ta. . . Coi như không mở ra thư tịch thì cũng có thể quan sát! Còn nữa. . . Khi ta nhìn xong những thư tịch ở đây, thấy thời gian còn chưa tới, ta cũng nhìn một chút thư tịch ở trong giới chỉ trữ vật...
Giải thích không thông thì cứ giao cho lão sư, dù sao có núi dựa lớn như vậy, hắn cũng không sợ đối phương truy cứu.
- Không cần lật thư tịch thì cũng có thể quan sát?
Mọi người không hiểu ra sao.
Chữ khắc ở trong sách, không mở ra mà vẫn có thể nhìn, chẳng lẽ mọc ra mắt nhìn xuyên tường hay sao?
Trên thế giới còn có loại phương pháp này sao?
Thật hay giả vậy?
Sao từ trước đến giờ bọn họ không có nghe qua?
- Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ. . . Chuyện này sao có thể?
Trong lúc mọi người nghi hoặc, có chút không tin thì Hồng sư trên đài lại chấn động toàn thân, vẻ mặt trắng bệch, thanh âm khàn khàn.
- Hồng sư, chẳng lẽ loại phương pháp không cần lật sách đã có thể quan sát này ngươi nghe qua hay sao?
Một vị Danh sư không nhịn được hỏi một câu.
Những người khác cũng đồng loạt nhìn qua.
Nếu nói trong đám người ai có kiến thức rộng rãi. Vậy thì nhất định là vị trên đài này, thân là Danh sư ngũ tinh chân chính, siêu cấp cường giả Hóa Phàm lục trọng. . . Bất kể là tu vi hay là kiến thức đều không phải là ngươi mà mọi người có thể so sánh.
- Ta đã từng nghe qua...
Nghe thấy câu hỏi, từ trong khiếp sợ khôi phục lại. Khi Hồng sư lần nữa nhìn về phía Trương Huyền, dường như đã nhớ ra cái gì đó mà càng thêm kính sợ và ngưng trọng.
- Ta từng có may mắn nghe Mạc đường chủ của Hồng Viễn đế quốc từng giảng qua. Loại tình huống này, người đã từng nói qua một lần, ta trùng hợp ghi nhớ trong đầu, nếu như tađoán không sai, hẳn là...
- Là phương pháp đọc sách mà chỉ có cường giả Thánh giả nhị trọng mới có thể làm được. . . Thần thức đọc sách pháp!