- Thần thức đọc sách pháp?
- Thánh giả nhị trọng?
Tất cả các danh sư trên đài dưới đài đều trợn trừng mắt, thế nhưng lại không hiểu gì cả.
Cái danh xưng này, đừng nói là gặp, ngay cả nghe cũng không có nghe qua.
- Phía trên võ giả là Hóa Phàm, phía trên Hóa Phàm là Bán Thánh, Tòng Thánh, Thánh giả. Có lẽ những cấp bậc này chư vị đều biết a!
Không có trực tiếp trả lời, Hồng sư còn hỏi ngược lại.
- Ừm! Mọi người gật đầu.
Ở đây hầu như đều là danh sư, mặc dù rất nhiều người có khoảng cách rất xa với cấp bậc kia, thế nhưng cũng vẫn nghe nói qua một chút.
- Bán Thánh và Tòng Thánh chỉ đơn thuần là một cấp bậc, mà Thánh giả giống như Hóa Phàm vậy. Đều tự mình chia làm cửu trọng!
Hồng sư nói tiếp.
Nguyên khí của Bán Thánh, Tòng Thánh và Hóa Phàm cảnh giống như Âm Dương vậy, chỉ là một cấp bậc nhỏ, mà Thánh giả thì lại là một cấp bậc lớn.
Giống như võ giả, cũng chia làm chín đẳng cấp.
- Trong đó, nhất trọng gọi là Trục Không cảnh, cũng chính là đồng nghĩa với việc đi đến loại cảnh giới này sẽ chân chính có thể bay đi. Nhị trọng gọi là. . . Thần Thức cảnh!
Khuôn mặt Hồng sư rất là ngưng trọng:
- Chỉ có đạt tới loại cảnh giới này thì mới có thể mở ra thai nhãn, sinh ra thần thức.
- Thần thức. . . Là cái gì?
Có người không nhịn được hỏi một câu.
Bọn họ đã từng nghe qua hồn lực, Vu hồn, thế nhưng chưa từng nghe qua cái gọi là thần thức.
Hồng sư nói:
- Thần thức là thủ đoạn đặc thù mà chỉ Thánh giả mới có. Chúng ta đều biết, tu luyện tới Hợp Linh cảnh, linh nhục hợp nhất là có thể rèn luyện linh hồn, khiến cho nó càng ngày càng cường đại!
Mọi người đồng thời gật đầu.
Hóa Phàm ngũ trọng Hợp Linh cảnh là một lần chuyển hướng. Đạt đến loại cảnh giới này, người tu luyện không chỉ rèn luyện thân thể, chân khí. . . Mà còn có linh hồn.
- Linh hồn càng ngày càng cường đại thì mới có thể làm ra một chút chuyện khiến cho người ta không thể tưởng tượng được nổi. Điểm ấy, chư vị đạt tới cảnh giới này, tự nhiên có thể hiểu được. Điều ta muốn nói là, khi linh hồn đạt đến cảnh giới nhất định. . . Có thể rời thể mà ra, mặc kệ cái gì, cho dù bị che kín thì cũng có thể nhìn thấy tận mắt. Thậm chí so với con mắt nhìn thấy còn rõ ràng hơn. . . Đây chính là thần thức!
Hồng sư nói.
- Như vậy. . . Không phải là linh hồn tràn ra hay sao?
- Linh hồn có thể ly thể để quan sát. . . Khi đó mạnh cỡ nào chứ?
- Ý của Hồng sư như vậy, không phải là muốn nói. . . Trương sư đã có loại năng lực này, đạt tới. . . Thánh giả nhị trọng a!
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Thánh giả nhị trọng? Chuyện này sao có thể?
Trương Huyền cũng không hiểu ra sao, vừa rồi hắn mở miệng nói bậy, làm sao vị Hồng sư này càng tán dóc thì càng nói xa, lại còn nói tới Thánh giả cơ chứ?
- Đương nhiên Trương sư không có tu vi Thánh giả, mọi người cũng không cần gấp, hãy nghe ta nói hết thì sẽ hiểu!
Hồng sư lắc đầu:
- Lợi dụng thần thức để đọc sách là có thể không cần lật trang sách ra mà tùy ý quan sát. Chính vì vậy, Thánh giả mới có thể học tri thức cực nhanh, càng ngày càng cường đại.
- Trương sư, không phải là Thánh giả, vì sao cũng nắm giữ loại năng lực này chứ? Nếu như ta không có đoán sai, hẳn là. . . Một vị siêu cấp cao thủ đã đào thai nhãn của Thánh giả nhị trọng ra, lại dùng phương pháp đặc thù đặt lên trên người hắn, mới khiến cho hắn có thể dùng để đọc sách, nhanh chóng ghi nhớ!
Vừa nói, Hồng sư cũng cảm thấy rung động.
Chỉ có Thánh giả mới có thể mở ra thai nhãn, mới có thể sinh ra thần thức.
Bởi vậy, nếu như có người đào ra thai nhãn, đặt ở trên người một vãn bối, xử lý thỏa đáng thì cũng có thể khiến cho vãn bối của mình nắm giữ loại năng lực này.
Đương nhiên, người như hắn không cách nào so sánh được với Thánh giả nhị trọng, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng để nhìn sách, các tác dụng khác thì ít hơn nhiều.
Dù vậy, đối với danh sư cấp bậc thấp thì cũng đã coi như rất là nghịch thiên rồi.
Trong thời gian người khác nhìn một quyển sách, ngươi lại có thể nhìn mười bản, một trăm bản, còn so sánh thế nào đây?
Khó trách Trương sư trẻ tuổi như vậy mà đã tinh thông nhiều chức nghiệp như thế. Lý giải về Danh sư cũng đã đạt đến tình trạng khiến cho người ta hoảng sợ, hóa ra hắn đã nắm giữ loại năng lực này!
Chỉ sợ. . . Chính là Dương sư vì muốn làm cho hắn nhanh chóng tiến bộ cho nên mới làm ra chuyện này.
Đào thai nhãn của Thánh giả nhị trọng ra, đặt vào trên thân người khác, còn có thể dung hợp hoàn mỹ. . . Vị Dương sư này rốt cuộc đã đạt đến loại cảnh giới đáng sợ nào chứ?
Suy nghĩ một chút hắn cũng đã cảm thấy rất là kinh khủng!
Khó trách Mạc đường chủ cũng kiêng kỵ như vậy, lại còn lấy ra linh thạch thượng phẩm để lấy lòng, người mạnh như thế, cũng quả thực có vốn liếng để hắn lấy lòng.
- Đào thai nhãn của Thánh giả nhị trọng ra, đặt ở trên thân người khác?
- Đọc sách không cần lật giấy cũng có thể nhanh chóng đọc?
- Còn có thể nhìn thấy thư tịch bên trong trữ vật giới chỉ?
- Khó trách có thể trong vòng một canh giờ nhìn xong nhiều thư tịch như vậy, chỉ là. . . Nhìn xong đã có thể nhớ kỹ, như vậy cũng quá nghịch thiên!
- Đúng vậy a, đọc sách không phải là nhớ kỹ, nhìn nhanh mà lại còn nhớ kỹ, chuyện này mới là thật đáng sợ!
. . .
Nghe thấy Hồng sư giải thích, tới giờ mọi người mới hiểu được. Lúc lần nữa nhìn về phía thanh niên trước mắt, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Có thể đào thai nhãn của cường giả Thánh giả nhị trọng ra, bối cảnh của tên này thâm hậu tới cỡ nào chứ?
Mọi người khiếp sợ, Nhược Hoan công tử ở bên cạnh thì mí mắt xoay loạn, buồn bực một hồi.
Vừa rồi khi đọc sách xong hắn đã hỏi đối phương đọc được bao nhiêu. Đối phương lại trả lời gần giống như hắn, khiến cho hắn cao hứng hồi lâu, cảm thấy rốt cục lại một lần nữa có thể ngang hàng với tên này, kết quả. . .
Ngươi hơn hai vạn bản, sao lại xấp xỉ với hơn một ngàn hai trăm bản như ta chứ?
An ủi người ta, cũng nên có chút thành ý, không nên lừa gạt cho qua như thế nha!
- Được rồi, mặc kệ là phương thức gì, khảo hạch cửa này là trí tuệ. Trong thời gian ngắn ghi nhớ tri thức, Trương sư đã nhớ nội dung của hai vạn bản, lại còn chấn vỡ Đào Hà Chi Thư, xem như qua ải, chư vị không có ý kiến gì chứ?
Cắt ngang tiếng thảo luận của mọi người, Hồng sư nói.
- Không có...
Mọi người vội vàng gật đầu.
Nói đùa, nhớ tám trăm bản cũng qua, n gười ta nhớ hơn hai vạn bản, làm cho Đào Hà Chi Thư bị phế đi. Nếu như không cho thông qua, nói thê snafo Hồng sư cũng sẽ không đáp ứng!
- Ừm, đã như vậy thì chúng ta sẽ tiến hành tuyển chọn cửa ải cuối cùng, ngộ tính!
Hồng sư nhìn quanh một vòng.
- Lão sư dẫn vào cửa, tu hành là do cá nhân. Tu luyện ngoại trừ cố gắng và thiên phú ra. Thứ càng quan trọng hơn một chút chính là ngộ tính, cùng một công pháp , cùng một tiết học, học sinh không giống nhau sẽ lấy được kết quả hoàn toàn khác biệt. Có thiên phú, muốn trở thành Danh sư sẽ rất dễ dàng. Thế nhưng nếu muốn trở thành danh sư lợi hại, khó!
- Bởi vậy, ngộ tính đối với Danh sư rất là quan trọng.
- Ngộ tính quan trọng với danh sư, đây là sự thật, thế nhưng mà. . . Làm sao có thể kiểm tra ngộ tính đây? Chẳng lẽ lại đưa cho chúng ta một bộ công pháp, để người ta tìm hiểu sao?
- Nếu như là tìm hiểu công pháp, như vậy sẽ có liên quan tới rất nhiều thứ, thiên phú, trí tuệ đều được tính ở trong đó, không thể được coi là khảo hạch một mình ngộ tính được!
Mọi người lần nữa nghi hoặc.
Ngộ tính, bất kể là tu luyện hay là trở thành danh sư, đều rất là quan trọng. Chỉ là, thứ này giống như trí tuệ vậy, không cách nào định lượng, rất khó khảo hạch.
Trí tuệ, ngươi có thể dùng việc đọc thuộc lòng tri thức để phán định cao thấp, thế nhưng ngộ tính thì sao?
Coi như tìm hiểu công pháp, có người thích hợp, có người lại không thích hợp, nói một cách tương đối, cũng có sai lầm bất công a.
- Ha ha, những chuyện này mọi người có thể nghĩ đến thì tự nhiên ta cũng rõ ràng.
Biết mọi người lo lắng vì cái gì, Hồng sư cười cười, ngón tay búng một cái, sương mù bên trên góc sân khấu tán đi, lộ ra một cái đình không lớn.
Bên trong cái đình có một ông lão mặc áo trắng đang ngồi, trên bàn đá trước mặt có bày biện một bộ bàn cờ màu nâu xanh, phía trên trắng đen giao thoa. Âm Dương tấn công, không ngờ lại là một ván cờ.
Vẻ mặt lão giả không có biểu hiện gì, trong cơ thể không có một chút sinh cơ nào, vừa nhìn đã biết là một khôi lỗi.
- Đây là Thiên Tinh cờ, quy tắc và thù pháp, không giống như tất cả cờ đường, được gọi là hệ thống. Là thứ năm đó ta du lịch khắp nơi, ngẫu nhiên đoạt được ở trong một chỗ di tích. Thứ này không biết là do người nào sáng tạo ra, cũng không biết quy tắc cụ thể là cái gì. Ta nghiên cứu nhiều năm, cũng chỉ tìm hiểu được bốn, năm điểm mà thôi.
Hắn lần nữa bắn ra một chỉ, trên vách tường cách cái đình không xa có quang mang lóe lên, hiện ra ván cờ bên trên bàn cờ. Toàn bộ đều không giống như bàn cờ mà tất cả mọi người đã gặp qua. Coi như là người trước kia đã học qua cờ thuật thì cũng không có nửa điểm ý nghĩa tham khảo.
- Lại là trân lung kỳ cục?
- Đúng vậy a, không biết quy tắc, còn khó giải, thứ này. . . khảo hạch như thế nào đây?
- Không biết!
Trong đám người có không ít người tinh thông cờ thuật, vừa nhìn thấy đường cờ biểu hiện trên mặt tường thì đã lôi kéo những người có cùng sở học đi qua. Chỉ là thứ này hoàn toàn khác biệt, khiến cho cả đám cũng có chút choáng váng.
- Thiên Tinh cờ, lấy thiên địa làm ván cờ, ngôi sao làm quân cờ, khí phách hùng hậu, không bàn mà hợp với thiên địa chí lý. Thứ này, nhìn ở trên vách tường, đương nhiên cái gì cũng không nhìn ra được. Thế nhưng trên trụ đá của đình nhỏ lại có đôi câu vài lời mà chủ nhân ván cờ để lại.
- Thông qua những lời này, có thể lĩnh ngộ quy tắc đường cờ nhất định.
- Sau khi biết quy tắc có thể giao đấu với khôi lỗi bên trong đình nhỏ. Nếu như không đúng hoặc là thất bại đều không thể đặt quân cờ vào trên bàn cờ. Cửa này không có bất cứ quan hệ nào với thiên phú, tu vi, chỉ có quan hệ tới ngộ tính. Ngộ tính cao thì sẽ hiểu càng nhiều quy tắc, sẽ đi được nhiều thêm mấy bước. Mà ngộ tính thấp, lĩnh ngộ quy tắc ít, mấy bước cũng rất ít. Nếu như có thể kiên trì sáu bước thì xem như thông qua!
Hồng sư đem nói rõ chi tiết quy tắc.
- Cái này. . . Lấy ván cờ định ngộ tính, không tồi!
- Thiên địa làm ván cờ, dùng ngôi sao làm quân cờ, phách lực, ván cờ này quả nhiên lợi hại!
- Đúng vậy a, dùng thứ này để khảo hạch ngộ tính, quả thực những khác đều không cố liên quan, công bằng, công chính!
. . .
Nghe rõ quy tắc, tất cả mọi người đều gật đầu.
Cờ thuật có ít người học cả một đời, nghiên cứu mấy chục năm cũng chưa hẳn đã bằng một đứa trẻ vài tuổi mới học được mấy ngày! Đây cũng không liên quan tới việc thông minh hay không, mà là ngộ tính.
Chính là bởi vì như thế cho nên trong kỳ đạo mới lưu truyền một câu chí lý, làm cho tất cả mọi người đều vui cười:
- Hai mươi tuổi không làm được danh thủ quốc gia, cả đời vô vọng!
Không có ngộ tính, thiên phú, coi như học có lâu thì cũng không có tăng thêm được bao nhiêu.
Thiên Tinh cờ này không giống như tất cả cờ đường, lợi dụng đôi câu vài lời để lĩnh ngộ quy tắc, tiến hành đánh cờ. Dùng số lượng nước cờ để bình xét ngộ tính, có thể định lượng ra được ngộ tính một người. Đây là phương pháp tỷ thí tốt nhất.
Không hổ là danh sư ngũ tinh, thủ đoạn khảo hạch cũng không giống bình thường.
- Danh sư đi vào đình nhỏ, mỗi người chỉ có thời gian một nén nhang để quan sát ngôn ngữ trên trụ đá. Sau đó nhất định phải đánh cờ, thời gian vừa dứt. Nếu như không động, hoặc là quân cờ không hạ xuống được thì đều bị phán là thất bại.
Hồng sư vung tay lên:
- Được rồi, đã nói quy tắc xong, bắt đầu khảo hạch đi!
- Vâng!
Tất cả mọi người gật đầu.
- Bởi vì đánh cờ chỉ có thể để cho một người một người đến, chư vị, vẫn nên xác định trình tự một chút...
Hồng sư nhìn về phía mọi người.
Cửa thứ nhất Trương Huyền là người thứ nhất kiểm tra, Quỷ Vực huyễn thành bị phá hư, không có chọn ra được danh ngạch. Cửa thứ hai, Dị Linh tộc uy hiếp, đào thải ra ba người, cửa thứ ba đào thải 17 người.
28 thế lực lớn, 56 người dự thi, trừ đã đào thải 20 người ra, vẫn còn thừa lại những 36 vị.
- Không bằng. . . Cứ để ta tới trước đi!
Trương Huyền đi về phía trước.
36 người, thời gian mỗi người chỉ có một nén nhang, muốn thi xong toàn bộ, đoán chừng trời cũng đã tối rồi. So với việc ở chỗ này chờ, còn không bằng làm xong trước, nghỉ ngơi trước thì hơn.
- Khụ khụ... Nhìn thấy hắn đi về phía trước, Hồng sư thiếu chút không có bị nước bọt làm cho sặc chết, hắn nói:
- Ngươi... Hay là thôi đi!
Qua ba cửa ải hủy ba cửa ải, để cho ngươi lên trước. . . Ta còn chưa có to gan như vậy a.