Nhắm mắt lại đánh?
Diệp Vấn Thiên, Vệ Giang đồng thời ngẩn ngơ.
Đây là chiêu số gì? Chẳng lẽ. . . Là bí pháp nào đó hay sao?
- Đúng!
Hắn nhắm mắt, vẻ mặt khó xử, dường như luận võ cùng mọi người là chuyện quá mức đơn giản, rất là không tình nguyện, sau đó. . . Vừa ra tay, chín Hợp Linh cảnh, toàn bộ đã nằm trên mặt đất…
Hộ vệ nói cảnh tượng mà mình vừa mới nhìn thấy, một năm rõ mười nói ra.
Diệp Vấn Thiên, Vệ Giang nhìn nhau. . .
Còn có loại thao tác này hay sao?
Trọc Thanh cảnh đỉnh phong, nhắm mắt đánh ngã chín vị Hợp Linh cảnh, không nói tới việc vẻ mặt nhẹ nhõm. Lại còn bởi vì đối phương quá yếu mà cảm thấy khó xử. . .
Mẹ nó, đây không phải là đang kể truyện cười đó chứ?
- Thật sự...
Khuôn mặt hộ vệ này đỏ lên, hắn biết chuyện mình nói ra nhất định sẽ không có người nào nguyện ý tin tưởng, nhưng sự thực chính là sự thực.
- Vượt cấp khiêu chiến, không có bất kỳ áp lực gì, chẳng lẽ...
Vệ Giang con ngươi co rụt lại.
- Vệ sư nghĩ tới điều gì vậy?
Diệp Vấn Thiên không nhịn được nói.
- Bệ hạ có từng nghe nói qua Chiến sư hay không?
Chần chờ một chút, Vệ Giang chậm rãi nói.
- Ý ngươi nói, ti chiến Chiến sư bên trong Danh sư hay sao?
Diệp Vấn Thiên sững sờ.
- Không sai!
Vệ Giang khẽ gật đầu:
-Danh sư mặc dù được coi là vô địch cùng cấp bậc, thế nhưng chức trách chủ yếu nhất chính là dạy đọc sách làm người. Dạy dỗ ra vô số cường giả, khiến cho nhân tộc càng ngày càng cường đại. Nhưng mà. . . Nếu muốn chiến đấu cùng Dị Linh tộc, bảo hộ nhân loại, không có sức chiến đấu mạnh nhất và công kích cường hãn nhất lại là chuyện không thể nào. Cho nên vì vậy Chiến sư mới sinh ra!
- Chiến sư là ti chiến Danh sư. Nói cho kỹ thì cũng có khác biệt với Danh sư! Danh sư bình thường, mỗi khi tăng lên một cấp bậc đều cần chức nghiệp phụ trợ tăng lên theo. Mà bọn hắn không cần, chỉ cần thông qua khảo hạch sức chiến đấu là có thể tấn cấp lên cấp bậc cao hơn. . . Đương nhiên, loại khảo hạch sức chiến đấu này cũng rất khó! Một vạn Danh sư cũng chưa hẳn đã có thể thông qua được một người, hơn nữa trên cơ bản đều là thể chất đặc thù, hoặc là huyết mạch đặc thù. Vừa ra đời đã nắm giữ năng lực vượt cấp khiêu chiến...
- Thầy Trương này, bằng vào Trọc Thanh cảnh đã có thể chiến thắng chín Hợp Linh cảnh, sẽ không phải là. . . Nắm giữ thiên phú Chiến sư đó chứ?
Hai mắt Vệ Giang tỏa sáng.
Nếu như nói Danh sư vạn người không có được một, như vậy Chiến sư thì là tồn tại ngàn dặm mới tìm được một bên trong Danh sư. Mỗi một người đều chân chính vô địch trong cùng cấp bậc, thậm chí còn có thể vượt cấp chiến đấu.
Hồng Viễn Danh sư học viện thành lập mấy ngàn năm qua, cho đến bây giờ số lượng Chiến sư tuyển chọn ra cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nếu như. . . Ở trong Huyễn Vũ đế quốc xuất hiện một vị, toàn bộ đế quốc sẽ bởi vì hắn mà lên như diều gặp gió.
- Nếu nói như vậy, quả thực. . . Đúng là có khả năng!
Diệp Vấn Thiên sững sờ, con mắt cũng trợn tròn.
- Đi qua nhìn một chút, bất kể có phải hay không thì đối với Huyễn Vũ đế quốc chúng ta cũng chỉ có thể là chuyện tốt mà thôi!
Vệ Giang đứng dậy, vội vã đi đến cung điện của Thái tử.
Diệp Vấn Thiên cũng đi theo phía sau.
. . .
Phun ra một ngụm trọc khí, Trương Huyền vỗ tay một cái, không nhịn được lắc đầu.
Chín vị Danh sư của Phong Nguyên, Tiềm Phong, Trục Nguyệt ba đại đế quốc, lúc này tất cả đều nằm ở trên mặt đất, không ngừng rên rỉ.
Kỳ thật không cần thư viện, bằng vào thực lực bản thân của hắn thì chín người liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Chỉ có điều, có chỗ thiếu sót có thể mượn dùng, đương nhiên hắn sẽ không keo kiệt.
- Các ngươi đã thua...
Không tiếp tục để ý tới mọi người đang bị thương, Trương Huyền ngẩng đầu nhìn về phía đám người La Chiêu:
-Hiện tại tất cả năm cái Trì Nhãn đều thuộc về Hồng Phong đế quốc chúng ta!
- ...
Thân thể run rẩy một cái, La Chiêu, Phùng Vũ, Trần Việt đều cảm giác mình sắp phát điên rồi.
Đây chính là người trong ba hạng đầu của bọn hắn a!
Vì trợ giúp bọn họ tấn cấp mà ba người bọn hắn còn chuyên môn mua sắm Hợp Linh đan. . . Kết quả, chín người liên thủ lại, ngay cả một tiểu tử Trọc Thanh cảnh cũng không đánh lại được!
Tỷ thí nắm vững thắng lợi, thế nhưng ngay cả quần áo của người ta cũng không có chạm vào được một điểm. . .
Ba đại chư hầu liên thủ, vốn nghĩ có thể ép cho Hồng Phong đế quốc ăn thiệt thòi lớn, cuối cùng, bọn hắn ngay cả một cái Trì Nhãn cũng không có được. . .
Đây rốt cuộc là sao chứ!
Càng nghĩ ba người càng cảm thấy buồn bực.
Sớm biết như vậy thì bọn hắn sẽ không đi tìm phiền toái, không đi uổng phí tâm cơ làm những chuyện này. Chỉ bằng vào phân phối, một nước chư hầu ít nhất cũng có một cái Trì Nhãn a!
Không nói tới việc ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hiện tại từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, đều bị người ta đánh cho một trận, mặt mũi bầm dập, đã hoàn toàn biến dạng. Lúc trở về biết ăn nói làm sao với những người khác đây?
- Khụ khụ. Thầy Trương, đám người thầy La cũng không có ý làm khó, chỉ là vì muốn tranh thủ thêm một chút danh ngạch cho hậu bối của mình mà thôi. Lại nói, Hóa Thanh trì mười năm mở một lần, cũng có lợi cho Huyễn Vũ đế đô và các nước chư hầu khác đoàn kết lại. . . Ngươi xem, có thể đưa ra hai cái Trì Nhãn hay không! Như vậy cũng tiện để cho bọn hắn có cái để ăn nói với bề trên.
Sắc mặt Diệp Tiền như ăn phải quả đu đủ, nhẫn nhịn không biết bao lâu rồi mới nói được một câu.
Hắn chuyên môn chạy tới đây để phân phối danh ngạch, kết quả lại khiến cho ba nước chư hầu thất bại tan tác mà quay trở về. Ngay cả một danh ngạch cũng không chiếm được, thực sự không thể nào nói được nổi a.
Ngay cả chỗ phụ vương, Vệ đường chủ cũng không có cách nào bàn giao được.
Nhưng. . . Người ta tỷ thí công bằng, trước khi tỷ thí không nói gì, hiện tại kết thúc mình lại lên tiếng. Còn mở miệng ra để thuyết phục đối phương, chuyện này làm cho hắn xấu hổ đến cực điểm.
- Cho hai cái sao? Cũng tốt, ta sẽ để lại hai cái, Danh sư của Đế đô cùng hưởng với bọn hắn. Ba người Hồng Phong đế quốc chúng ta muốn ba cái Trì Nhãn!
Biết nếu thật sự cầm đi toàn bộ Trì Nhãn thì vị thái tử này cũng không dễ ăn nói, cho nên Trương Huyền mới gật đầu đồng ý.
Ba thứ hạng đầu như bọn hắn có ba cái Trì Nhãn đã đủ rồi, có nhiều thì cũng là lãng phí, quả thực không cần thiết phải giữ quá nhiều.
- Đa tạ!
Không nghĩ tới đối phương lại dễ nói chuyện như vậy, Diệp Tiền khẽ gật đầu, lại vẫy tay một cái:
- Đi lấy món kim lân giáp kia tới cho ta!
- Vâng!
Một tên hộ vệ xoay người đi ra ngoài, không lâu sau đã mang một bộ khôi giáp tới.
- Đây là khôi giáp Linh cấp trung phẩm đỉnh phong, do da thú của Bạo Tuyết Kim Lân thú Hóa Phàm lục trọng chế tạo mà thành, ta và thầy Trương mới quen đã thân. Như vậy coi như đưa cho ngươi làm lễ vật!
Vẫy tay một cái, hộ vệ lập tức đưa khôi giáp tới.
- Cái này. . . Làm sao ta dám nhận chứ?
Trương Huyền sững sờ.
- Không cần phải khách khí!
Diệp Tiền xua tay nói:
-Nếu như ngươi không muốn thì ta mới là người cảm thấy ngại a!
- Đa tạ thái tử!
Biết rõ đối phương bởi vì hai cái Trì Nhãn mà bồi thường cho mình, nếu như từ chối thì đối phương lại không tiện, lúc này hắn mới gật gật đầu thu vào giới chỉ trữ vật.
- Thầy Trương, ngươi nguyện ý phân ra Trì Nhãn, chuyện này làm chúng ta vô cùng cảm kích. Ở đây có hai viên Hợp Linh đan, ta nguyện ý dùng làm thù lao để tặng, mong rằng thầy Trương vui vẻ nhận lấy!
La Chiêu cũng đi tới, đưa đến một cái bình ngọc.
Thái tử đã tỏ thái độ như vậy, bọn hắn lấy được ân huệ mà lại không biết tốt xấu, như vậy bọn hắn cũng không cần sống nữa.
Ba đại chư hầu tổng cộng mua được mười một viên Hợp Linh đan, sau khi cho mọi người dùng để tăng tu vi lên vẫn còn thừa lại hai viên.
- Ừm!
Tiếp nhận đan dược, Trương Huyền tiện tay ném vào bên trong.
Có chơi có chịu, thua chính là thua, coi như đối phương không tình nguyện thì cũng không thể làm gì khác hơn được.
Đưa cho bọn họ hai cái Trì Nhãn, có thể nói là ân huệ rất lớn. Hắn thu hai viên Hợp Linh đan làm thù lao thì cũng không tính là gì.
Lại nói, thu đồ vật đồng nghĩa với việc đã thanh toán ân oán xong, đối phương cũng không cần phải nợ nhân tình, nhất cử lưỡng tiện.
- Trì Nhãn và danh ngạch đã phân phối hết, tiệc tối chính thức bắt đầu, hi vọng mọi người có thể ăn thỏa thích, chơi vui vẻ!
Diệp Tiền vung tay lên, lập tức có không ít cung nữ dáng người uyển chuyển bưng lên vô số mỹ thực.
Vị thái tử điện hạ này quả thực rất thích hưởng thụ, mỹ thực ở trên khay, mỗi một cái đều có giá trị không nhỏ, ăn một bữa sẽ có rất nhiều phú hào có thể táng gia bại sản.
- La Tuyền, Tất Giang Hải, hai viên Hợp Linh đan này mỗi người các ngươi một viên, sau đêm nay trở về lập tức dùng đi!
Cổ tay khẽ đảo, Trương Huyền mang hai viên Hợp Linh đan mà vừa rồi đám người thầy La cho đưa ra cho hai người.
Thứ này mặc dù có thể khiến cho cho cường giả Hợp Linh cảnh vô điều kiện tấn thăng lên một cấp độ nhỏ, thế nhưng đối với hắn. . . Hiệu quả lại không lớn!
Chỉ cần tìm kiếm được đầy đủ công pháp Thiên Đạo Hợp Linh cảnh, như vậy chuyện đột phá đối với hắn không có khác nhau quá nhiều so với chuyện uống nước. Nếu để cho bản thân dùng thì cũng là lãng phí.
- Cho chúng ta?
La Tuyền, Tất Giang Hải đồng thời sững sờ.
Đan dược này trân quý thế nào cũng không phải bọn hắn không biết. Ngay cả một viên đối phương cũng không cần trực tiếp đưa cho hai người, cái này. . .
- Ừm, nhanh tăng thực lực lên đi. Sau khi đi vào Hóa Thanh trì, cũng không thể lãng phí danh ngạch mà ta vất vả lắm mới tranh thủ cho các ngươi a!
Trương Huyền thản nhiên nói.
- Đa tạ thầy Trương!
Hốc mắt đỏ lên, hai người đồng loạt khom người.
Ba thứ hạng đầu khác vì đề phòng cạnh tranh, cho nên đều thi triển thủ đoạn của riêng mình. Mà thầyTrương, rất là khiêm tốn, thẳng thắn đối xử với mọi người. . . Khiến cho người ta từ sâu trong lòng sinh ra sự cảm kích.
Trước đó La Tuyền, Tất Giang Hải còn muốn sau khi đi vào Danh sư học viện để phân cao thấp. Thế nhưng bây giờ mới biết, không chỉ hiểu biết về tu vi, mà ngay cả lòng dạ, tâm cảnh bọn họ cũng kém hơn đối phương rất nhiều, hoàn toàn không có khả năng so sánh.
Nếu như suy nghĩ của hai người để cho đám người thầy La ở phía đối diện biết được, nhất định bọn họ sẽ khóc ra thành tiếng.
Liền cái này hai hàng, còn rất mực khiêm tốn, thẳng thắn đối xử mọi người?
Thẳng thắn cái em gái ngươi ah, ngươi không thấy chúng ta bị chỉnh thảm cỡ nào hay sao?
Lấy được danh ngạch và Trì Nhãn vốn thuộc về mình, còn phải cam tâm tình nguyện, trong lòng rất là cảm kích. . . Người có thể vô sỉ hèn hạ như thế chỉ sợ cũng chỉ có người này mà thôi. . .
. . .
Ngoài phủ đệ của Thái tử.
- Bệ hạ, thầy Vệ!
Nhìn thấy hai bóng người ở trước mắt, hộ vệ giật nảy mình.
- Ta đi bẩm báo điện hạ để hắn đích thân ra nghênh tiếp...
Hai người rất có địa vị ở Huyễn Vũ đế quốc, muộn như thế rồi mà lại còn đồng thời tới đây, đổi lại là ai cũng sẽ hoảng sợ không dứt.
- Không cần, ngươi cứ tiếp tục trông coi, ta và thầy Vệ sẽ tự đi vào xem!
Diệp Vấn Thiên khoát tay chặn lại, cùng với Vệ Giang nhanh chân đi vào bên trong.
- Nếu như. . . thầy Trương kia thật nắm giữ thiên phú Chiến sư thì phải làm sao bây giờ?
Đi vào sân nhỏ, vừa đi Diệp Vấn Thiên ở bên cạnh không nhịn được hỏi một câu.
- Còn có thể làm sao cơ chứ? Lập tức bẩm báo cho Danh sư học viện, chuyên môn bồi dưỡng! Người tài giỏi như thế, trình độ quan trọng đối với Danh sư đường, không cần ta nói thì ngươi cũng hẳn phải biết!
Vệ Giang dùng vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ừm!
Diệp Vấn Thiên gật đầu.
Mặc dù hắn không phải là Danh sư, thế nhưng thân là chủ một nước, đối với chuyện Chiến Sư vẫn biết một chút.
Được gọi là chiến đấu chi vương bên trong Danh sư, một khi được xác nhận, coi như là địa vị của viện trưởng Hồng Viễn Danh sư học viện chưa hẳn đã có thể hơn người này!
- Chỉ là. . . Chiến sư cũng cần phải tuyển chọn, cùng một loạt thủ đoạn khác. Chúng ta cứ đi qua như thế, phải xác nhận như thế nào cơ chứ?
Diệp Vấn Thiên nhíu mày.
Chiến sư cần phải dùng thủ đoạn đặc biệt để xác nhận, rấ tlaf phiền phức, không phải dễ dàng là có thể hoàn thành như vậy.
- Cái này. . . Trước tiên cứ gặp mặt rồi lại nói...
Vệ Giang chần chờ một chút, đang muốn nói tiếp thì đã nghe đến tiếng bước chân từ phía trước truyền đến. Hai người bọn họ lập tức nhìn thấy ba bóng người đang ở cách đó không xa đi tới.
Khi nhìn thấy rõ bộ dáng của ba người, Diệp Vấn Thiên vội vàng tiến về phía trước một bước:
-Diệp Vấn Thiên bái kiến Lục công chúa điện hạ! Cô Lạc,
Thầy Hình cũng có mặt sao?
Mấy người này không phải là ai khác, chính là Lục công chúa Ngọc Phi Nhi, Lạc Thất Thất và Hình Viễn đã thay quần áo xong, tới đây tham gia yến hội.
- Hóa ra là Vấn Thiên bệ hạ, ta vừa vặn có việc muốn hỏi ngươi.
Nhìn thấy người tới là hắn, Phi Nhi công chúa nhướng mày lên:
- Rốt cuộc ngươi quản lý Huyễn Vũ đế quốc này thế nào vậy? Nếu như không muốn làm thì ngươi có thể nói một tiếng...