- Ta...
Diệp Vấn Thiên giật nảy mình, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra.
Mặc dù hắn là Hoàng đế bệ hạ của Huyễn Vũ đế quốc, chủ của một nước, thế nhưng ở trước mặt đối phương hắn vẫn không dám nói nhảm.
Huyễn Vũ đế quốc chỉ là đế quốc nhất đẳng phụ thuộc Hồng Viễn đế quốc. Nếu như đối phương nguyện ý, chuyện muốn đổi hắn cũng dễ như trở bàn tay, coi như là Vệ Giang cũng không nói được cái gì.
- Không biết vì sao công chúa lại tức giận chứ? Vấn Thiên tự biết tư chất không tốt, nhưng cũng cẩn trọng. . . Nếu như có điểm nào khiến cho công chúa cảm thấy có sai sót, như vậy nhất định tại hạ sẽ cố gắng đi đổi, không cô phụ sự tín nhiệm của Hồng Viễn đế quốc đối với ta...
Diệp Vấn Thiên vội nói.
Sáng hôm nay hắn gặp vị công chúa này còn rất tốt, làm sao trong chớp mắt đối phương lại quát hắn như vậy chứ?
- Hừ, trong đế đô đều có điêu dân...
Nhớ tới tên thanh niên hèn mọn kia, Phi nhi công chúa lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Đường đường là công chúa, thế mà đánh cược thua, lại còn làm tỳ nữ cho người ta, thực sự quá mất mặt!
- Điêu dân?
Diệp Vấn Thiên sững sờ.
Hắn còn tưởng rằng là hắn làm chuyện gì, chọc cho đối phương không hài lòng, điêu dân. . . Chuyện gì đã xảy ra?
Cái gì mà điêu dân, có thể khiến cho đường đường là một vị công chúa nổi giận như thế cơ chứ?
- Không sai, là một thanh niên hai mươi tuổi, vẻ mặt hèn mọn, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì. Hắn từng xuất hiện qua ở trong Kỳ Trân lâu!
Phi nhi công chúa nói.
- Kỳ Trân lâu? Được, hiện tại ta sẽ phái người đi thăm dò...
Biết lửa giận của đối phương không phải là bởi vì hắn quản lý quốc gia không tốt, Diệp Vấn Thiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại vội vàng ôm quyền:
- Sau khi tìm tới về sau, ta sẽ bắt tới để công chúa xử trí!
- Ai muốn xử trí hắn?
Phi nhi công chúa giậm chân một cái:
-Ta bảo ngươi bắt sao?
- Ta...
Đầu Diệp Vấn Thiên như phình to, không biết mình nên trả lời như thế nào.
Hắn đã sớm nghe nói Ngọc nhi công chúa này tính cách cổ quái, hỉ nộ vô thường, không nghĩ tới. . . Lại là thật!
Hắn thân là quốc quân của Huyễn Vũ đế quốc, là cường giả Hóa Phàm bát trọng đỉnh phong, bị quát lớn ở trước mặt, bị mắng giống như cháu trai cũng khiến cho hắn có cảm giác như hôn mê.
Chỉ là, cho hắn mười cái lá gan thì hắn cũng không dám phản kháng.
Không nói tới thân phận Lục công chúa Hồng Viễn đế quốc của đối phương, chỉ nói ở trong Danh sư học viện đối phương đã được viện trưởng thu làm đệ tử thân truyền. Chỉ riêng chuyện này cũng khiến cho vô số người không dám đắc tội.
- Cái gì mà ngươi với ta? Đường đường là chủ một nước, trong đế đô có người nào cũng không biết, quả thực không làm tròn bổn phận!
Hất bàn tay như ngọc trắng lên, Phi nhi công chúa hừ lạnh.
- ...
Diệp Vấn Thiên có cảm giác như ăn phải mướp đắng.
Toàn bộ Huyễn Vũ đế đô trải rộng mấy trăm cây số, nhân khẩu vượt qua hơn một trăm triệu. . . Coi như ta có lợi hại hơn nữa thì cũng không có khả năng người người đều biết ah!
- Được rồi!
Thấy tình cảnh trở nên xấu hổ, Lạc Thất Thất cười cười, đi lên phía trước một bước:
- Vấn Thiên bệ hạ, tính cách Phi nhi là vậy, ngươi cũng không cần để ở trong lòng! Kỳ thật không có chuyện gì, ngươi không cần phải để ý đến đâu!
Nói xong nàng nhìn về phía nữ tử bên người, truyền âm qua nói:
- Không phải ngươi bảo Diệp Tiền hỗ trợ tra xét hay sao? Chờ hắn điều tra ra, ta sẽ giúp ngươi hả giận, giúp ngươi thắng lại đối phương...
Phi nhi công chúa này mặc dù tuổi tác đã không nhỏ, thế nhưng tính cách vẫn như một đứa nhỏ, khiến cho cho người ta vừa tức vừa buồn cười.
Đánh cược thua, biến thành tỳ nữ của người khác cũng không phải là chuyện vinh quang gì, ngươi chạy tới nhục mạ, mắng Diệp Vấn Thiên bệ hạ người ta làm cái gì cơ chứ?
Một khi điều tra ra, ngươi bảo hắn nên nói hay là không nên nói đây?
- Được rồi!
Nghe thấy hứa hẹn của bạn tốt, lúc này Phi nhi công chúa mới dễ chịu hơn một chút, không tiếp tục để ý tới vị hoàng đế bệ hạ này nữa mà ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
-Đi thôi, đi tham gia yến hội!
- Ừm!
Lạc Thất Thất, Hình Viễn đi theo nàng. Mà Diệp Vấn Thiên, Vệ Giang nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, cũng đi theo phía sau.
Vị Lục công chúa này nổi danh là tính tình cổ quái. May mà nhi tử Diệp Tiền của hắn không theo đuổi. Nếu không, nhất định sẽ chết rất thê thảm, không nói đâu xa. Không phải ngay cả Hình Viễn mỗi ngày đều theo đuổi nàng, nhiều năm như vậy mà cũng không có thu được vẻ mặt tốt của nàng sao?
. . .
Bên này đi đến yến hội, bên kia hộ vệ thủ vệ đã đi vào trong, vội vã đến đại sảnh, nói một câu bên tai của Diệp Tiền.
- Phụ Hoàng và thầy Vệ đều tới? Còn có Lục công chúa. . . Làm sao bọn họ lại cùng nhau tới đây được cơ chứ?
Diệp Tiền sững sờ, vội vàng đứng lên, nhìn quanh một vòng rồi nói:
-Chư vị, đám người Lục công chúa và phụ vương ta, thầy Vệ sắp tới đây. Ta cảm thấy chúng ta nên đứng dậy nghênh đón a!
- Lục công chúa tới?
- Không nghĩ tới thầy Vệ và bệ hạ cũng tới, nhanh lên!
Nghe thấy Lục công chúa Hồng Viễn đế quốc và thầy Vệ sắp tới, tất cả mọi người đều ngừng lại, đồng loạt đứng dậy.
Trương Huyền cũng giống như mọi người, đứng dậy nhìn ra ngoài, quả nhiên đã thấy có mấy người đi tới.
Đi đầu là một nữ tử, một thân mặc váy dài màu tím, thân thể thướt tha được phác họa một cách hoàn mỹ. Phối hợp với da thịt bóng loáng khiến cho nàng trở nên xinh đẹp không nói thành lời.
- Đây chính là Lục công chúa sao?
- Thật xinh đẹp ah!
- Ta cảm giác như đã yêu nàng, làm sao bây giờ...
- Yêu nàng? Ngươi không nhìn bản thân một chút sao, mặt sưng phù giống như đầu heo, Lục công chúa nhìn thấy ngươi không nôn đã tốt lắm ồi!
- Còn nói ta, ngươi không tốt hơn a, cái mũi giống như gấu chó vậy, đều là màu đen...
Nhìn thấy nữ tử đi đầu, hai mắt tất cả Danh sư trong phòng đều tỏa sáng.
Vị Lục công chúa này giống như là tiên nữ từ trong tranh vẽ đi ra, khiến cho vô số người trẻ tuổi, kích động không thôi.
Chỉ là, tất cả người trẻ tuổi ở đây, ngoại trừ thái tử và một số ít như mấy ngươi La Tuyền ra. Tất cả đều bị Trương Huyền đánh cho giống như đầu heo, một đám sưng mặt sưng mũi. Mỗi người đều đứng lên, hai mắt tỏa sáng. Khiến cho người có cảm giác không phải là thưởng thức cái đẹp, mà là đang hoảng sợ.
- Lục tiểu thư? Lục công chúa?
Trương Huyền cũng là sững sờ.
Vốn hắn còn tưởng rằng Lục công chúa sẽ là ai, không nghĩ tới lại là Lục tiểu thư mà hắn đã gặp ở Kỳ Trân lâu.
Khó trách có thể một lần xuất ra hơn mấy trăm viên linh thạch trung phẩm. . .
Bên này khiếp sợ, khi đám người Lục công chúa tiến vào trong phòng, nhìn thấy mọi người trước mắt đều bị thương, vẻ mặt sưng đỏ. . . Tất cả cũng đều không hiểu ra sao.
Không phải yến hội Danh sư đều là cao nhã, đoan trang, tràn ngập khí chất, phong độ hay sao?
Làm sao mỗi người lại giống như mới từ lò sát sinh chạy ra vậy chứ?
Vẻ mặt sưng đỏ, con mắt cụp xuống, còn có mấy cánh tay còn treo ở trước ngực. . . Đây là tình huống gì chứ?
Ngay cả tất cả Danh sư ngũ tinh trấn giữ cũng đều giống như đầu heo vậy?
- Lục tiểu thư, là hắn...
Đang nghi hoặc thì bên tai Phi nhi công chúa đã truyền đến thanh âm của Hình Viễn. Nàng nhướng mày, thuận theo tay của đối phương nhìn lại, nàng lập tức lảo đảo một cái.
Gia hỏa chỉ gặp một lần ở Kỳ Trân lâu đã khiến cho nàng tức giận đến gần chết, không ngờ cũng có mặt. Hơn nữa trong tay còn bưng chén rượu, tinh thần sảng khoái, thoạt nhìn hài lòng không nói nên lời.
- Thất Thất, chính là gia hỏa này...
Răng ngà cắn tới mức “ken két”, Phi nhi công chúa quay đầu nói cho bạn tốt của nàng. Chỉ có điều, vừa xoay qua, hai mắt nàng không nhịn được trợn tròn.
Lúc này nàng thấy hảo hữu luôn luôn lạnh lùng, sóng nước không sinh của nàng lại kích động tới mức hai mắt tỏa sáng, giống như đang nhìn thấy một bảo tàng cực lớn vậy.
Phi nhi công chúa sững sờ.
Chẳng lẽ hảo hữu này của mình lại có đam mê đặc thù, ưa thích nam nhân bị đánh thành đầu heo như vậy hay sao?
- Là hắn...
Đang nghi hoặc thì đã thấy Lạc Thất Thất chỉ về phía người thanh niên này.
- Cái này. . . Thất Thất, hắn là cừu nhân của ta, ngươi. . . Không cần phải kích động đến mức như vậy chứ!
Sau khi biết rõ đối phương không phải là bởi vì những người kia mà kích động, Phi nhi công chúa càng thêm im lặng.
Là tên này ép ta trở thành tỳ nữ của hắn, coi như có tức giận, kích động thì cũng nên là ta mới đúng, ngươi kích động làm cái gì a?
Trong lúc nàng rất nghi hoặc, đang muốn nói chuyện thì lại thấy hảo hữu của mình nhanh chóng đi về phía tên ghê tởm kia.
- Thất Thất, coi như muốn thay ta giáo huấn thì cũng phải chú ý...
Phi nhi công chúa thiếu chút nữa đã bị dọa ngất tại chỗ.
Thất Thất luôn luôn rất trầm ổn ah, đầu tiên là kích động, hiện tại sao lại lỗ mãng như thế cơ chứ?
Ở nơi này có nhiều Danh sư như vậy, nhiều người như vậy, không nói hai lời đã trực tiếp đi qua giáo huấn. Như vậy chẳng phải chuyện ta là nô tỳ của người ta sẽ lập tức bị bộc lộ ra ngoài sáng hay sao?
Đưa tay muốn ngăn cản thì chỉ thấy hảo hữu nàng đã đi tới trước mặt tên đáng ghét kia, sau đó ôm quyền khom người, vẻ mặt cung kính nói:
-Đồ nhi Thất Thất, bái kiến Trương lão sư!
- Sao?
Lời muốn nói của Phi nhi công chúa nuốt vào trong miệng, con mắt trừng lớn.
Tình huống gì vậy chứ?
Không phải ngươi muốn giáo huấn hắn thay ta hay sao?
Đồ nhi. . . Trương lão sư?
Chẳng lẽ. . . Gia hỏa chán ghét này chính là người trước đó ngươi đã nói. . . là thanh niên tài tuấn, học thức uyên bác, khiến cho người kính ngưỡng kia hay sao?
Không phải hắn là kẻ vô sỉ hay sao? Làm sao đến trong miệng ngươi lại trở nên cao thượng như vậy chứ?
Có cần chơi người như thế không?
Da mặt co giật lại, Phi nhi công chúa thiếu chút đã khóc lớn.
Nàng còn nghĩ để cho hảo hữu của nàng gặp phải tên kia rồi giáo huấn đối phương một lần, làm cho hắn biết trời cao đất rộng. Ai ngờ, mới gặp mặt, ngay cả nói còn chưa có nói thì đã làm phản rồi. . .
Mà làm phản như vậy cũng quá không có tiết tháo, quá nhanh a!
Nàng trợn mắt, những người khác càng trực tiếp hóa đá.
- Người đi cùng Lục công chúa, vị kia hẳn là. . . Lạc Thất Thất, Lạc sư a!
- Mỹ nữ nổi danh băng sơn của Danh sư học viện, thiên tài lạnh lùng lại là. . . học sinh của Trương sư?
- Chuyện gì xảy ra vậy chứ?
. . .
Tên tuổi của Lạc Thất Thất, đám người La Chiêu tới sớm cho nên đã sớm biết.
Người rất xinh đẹp, nhưng lại rất lạnh lùng, không tình nguyện giao lưu với người khác. . . Hiện tại vẻ mặt lại rất hưng phấn, trực tiếp quỳ gối với một người tuổi tác nhỏ hơn nàng, còn gọi một tiếng lão sư. . .
Muốn cần phải khoa trương như vậy hay không?
- ...
Ngô Chấn và Hình Viễn ở bên cạnh, khóe miệng càng giật giật một cái.
Nếu nói quen thuộc, hai người bọn họ còn biết rất nhiều về Lạc Thất Thất so với những người khác.
Thiên tài nổi danh nhất trong đan viện của Hồng Viễn Danh sư học viện, tu vi cũng cao hơn nhiều so với bọn hắn. Bài danh trước mấy trong năm thứ hai, danh khí ở học viện so với Lục công chúa cũng còn lớn hơn nhiều.
Một nhân vật kiêu ngạo như là Phượng Hoàng lại nhận Trương sư làm sư phụ. . .
Ai có thể nói cho ta biết là ta nhìn lầm, hay là giả đây?
- A, là ngươi sao, tiểu Thất! Làm sao ngươi lại có mặt ở đây?
Nhìn thấy tiểu Thất, Trương Huyền cũng sững sờ.
Không phải nha đầu này đang ở Luyện Đan sư công hội hay sao?
Nghi hoặc một chút, hắn lập tức giật mình.
Cũng đúng a, Danh sư, từ Hồng Viễn đế quốc tới. . . Chỉ sợ chính là người cùng đi với Ngô Chấn, Lục công chúa, chính là mấy người này đoạt danh ngạch thuộc về bọn hắn, cho nên mới khiến cho hắn khổ cực như vậy.
- Tiểu Thất?
Leng keng!
Chén rượu trong tay Ngô Chấn lập tức rơi xuống mặt đất.
Hai chân Hình Viễn và Lục công chúa cũng đồng thời mềm nhũn, thiếu chút đã ngã xuống.
- Ta và bạn bè cùng đi tới đây, lão sư, đây là bằng hữu của ta, Lục công chúa Hồng Viễn đế quốc, Ngọc Phi Nhi!
Lạc Thất Thất gật gật đầu, vội vàng giới thiệu hảo hữu bản thân cho cho lão sư biết.
- Ừm, đã gặp qua!
Trương Huyền khẽ gật đầu:
-A, hóa ra ngươi gọi là Ngọc Phi Nhi. . . Ngây ngốc ở đó làm gì, còn không qua đây rót rượu!
- Trương sư, vị này là Lục công chúa điện hạ...
Diệp Tiền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
Hai mắt Diệp Vấn Thiên cũng tối sầm lại.
Ngay cả hắn đối mặt với Lục công chúa cũng bị dọa đến mức nơm nớp lo sợ. Ngay cả thở mạnh cũng không dám, một Danh sư tứ tinh như ngươi, đắc ý cái rắm ah. . .