Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
- Ngươi...
Phi nhi công chúa thiếu chút nữa đã phun máu tươi ra ngoài.
Rót rượu, rót cái em gái ngươi ah!
Không phải ta đã mua mười ngày hay sao?
Bây giờ không phải là tỳ nữ của ngươi được không?
- Ta biết!
Trương Huyền gật gật đầu:
- Trước đó chúng ta đã quen biết, mà lại là bạn bè, đúng không, Lục công chúa?
- Đúng vậy!
Con mắt trừng tới, hận không thể bóp tên này chết tươi, hàm răng ngà của Ngọc Phi Nhi cắn chặt môi rồi lên tiếng.
Nói không cũng không được, đối phương nói là bạn, đã giữ thể diện cho nàng rồi. Nếu không, nói thẳng thành tỳ nữ, khi đó nàng cũng không cần sống nữa.
- Ta sẽ rót rượu cho ngươi!
Giậm chân một cái, Ngọc Phi Nhi đi tới phía trước, lại cầm chén rượu lên, rót một chén đây tràn, vừa rót trong lòng lại thầm mắng, hận không thể rút gân lột xương người trước mắt này.
Chỉ là, nàng cũng biết, đây chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Nàng đánh cược thua, đối phương đã cầm huy chương Danh sư của nàng, coi như muốn phản kháng thì cũng không phản kháng được ah!
- Được rồi!
Thấy vẻ mặt của nữ nhân này không tình nguyện, Trương Huyền khẽ lắc đầu.
Khi đánh cược lại còn muốn để cho hắn quỳ xuống, công chúa kiểu gì cơ chứ? Cũng nên thu thập một chút.
- Lão sư. . . Phi nhi là bạn tốt của con, người xem...
Thấy sắc mặt của hảo hữu trở nên xanh lét, Lạc Thất Thất có chút dở khóc dở cười.
Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, tên vô lại mà hảo hữu mình luôn mồm nói muốn bóp chết kia lại là lão sư luyện đan của bản thân mình.
Hai người đều rất quan trọng với nàng, cho nên, nàng muốn nhìn xem có thể làm dịu một chút mâu thuẫn hay không.
- Bằng hữu của ngươi? Vậy thì tốt, miễn cho nàng mười ngày...
Trương Huyền gật đầu nói.
Vốn cho rằng bằng hữu mình đã cầu xin thì đối phương sẽ không so đo chuyện tỳ nữ nữa, thế nhưng không nghĩ tới lại chỉ miễn đi mười ngày, Phi nhi công chúa tức giận tới mức sắc mặt đỏ lên:
-Thất Thất, không cần cầu xin, không phải là linh thạch thôi sao? Cũng không phải là ta không có...
- Có là tốt rồi, vừa vặn cũng tiết kiệm cho ta. Như vậy cũng không cần miễn mười ngày này nữa!
Ánh mắt sáng lên, Trương Huyền nói.
700 linh thạch trung phẩm ah, nếu có thể tiết kiệm thì nhất định hắn sẽ tiết kiệm.
- Ngươi...
Khuôn mặt Phi nhi công chúa xanh một hồi, lúc thì trắng, tức giận đến mức thiếu chút đã phun ra một ngụm máu tươi.
- Lão sư chỉ đùa ngươi giỡn mà thôi, đừng nóng giận...
Thấy hảo hữu sắp bộc phát, Lạc Thất Thất không nhịn được lắc đầu nói:
-Đúng rồi, không phải ngươi còn muốn học luyện đan với Trương lão sư hay sao? Hiện tại người đang ở đây...
- Hừ, về sau coi như ta học heo thì cũng sẽ không học cùng hắn!
Phi nhi công chúa cắn răng.
- Được rồi!
Biết giữa hảo hữu mình cùng mới vị Trương lão sư mà mình vừa biết đã có mâu thuẫn không nhỏ, Lạc Thất Thất chỉ đành suy nghĩ biện pháp để sau này hòa giải mà thôi.
Mọi người đã tới đủ, yến hội tiếp tục.
Chỉ là, có Diệp Vấn Thiên bệ hạ và Vệ sư ở đây, lại có Lục công chúa bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo tạc làm cho bầu không khí rõ ràng đã trở nên ngưng trọng hơn không ít, không còn vẻ vui vẻ như trước đó nữa.
Chờ đợi một hồi, đám người La Chiêu đã không đợi được, lập tức đứng dậy cáo từ.
Đám Danh sư như bọn hắn, mỗi một người đều giống như đầu heo, nhất định phải mau đi về chữa thương, nếu không, coi như có hai danh ngạch thì cũng không có tác dụng gì cả!
- Diệp Tiền điện hạ, chúng ta cũng cáo từ!
Thấy bọn họ rời khỏi, Hồng sư cũng ôm quyền đứng dậy nói.
- Trương sư, xin dừng bước!
Mới vừa đi vài bước thì Vệ Giang đã tiến lên đón.
- Vệ sư!
Vừa rồi ở trong yến hội thái tử Diệp Tiền cũng đã giới thiệu, cho nên hắn biết vị này chính là đường chủ Danh sư đường trong Huyễn Vũ đế quốc. Là Danh sư ngũ tinh đỉnh phong, Trương Huyền không dám làm lớn, vẻ mặt nghiêm túc ôm quyền với đối phương.
- Trương sư, liệu có thể dừng một bước nói chuyện hay không?
Vệ Giang cười cười.
- Đây là vinh hạnh của ta!
Không nghĩ tới đối phương lại muốn nói chuyện với mình, Trương Huyền mỉm cười nói.
Để cho đám người Hồng sư quay về chỗ ở trước, Trương Huyền đi theo phía sau Vệ sư, đi tới một gian phòng.
- Xin hỏi. . . Có phải Trương sư là Chiến sư hay không?
Bố trí cấm chế ở chung quanh, làm cho không có người nào có thể nghe lén được, sau đó Vệ Giang mới nhìn lại.
- Chiến sư? Đó là cái gì?
Trương Huyền không hiểu ra sao.
Chiến sư liên quan tới cơ mật của Danh sư cấp bậc cao hơn, hắn đã nhìn qua thư tịch. Thế nhưng căn bản không có ghi chép qua, vì vậy cũng không quá rõ ràng.
- Ây. . . Chính là ti chiến Danh sư...
Giải thích chuyện Chiến sư một lần, Vệ Giang vừa giải thích lại ở bên cạnh quan sát kỹ hắn.
Phát hiện đối phương không giống như giả vờ, thật sự không biết cho nên trong lòng hắn rất là nghi hoặc.
Không phải Chiến sư thì làm sao có thể có được lực chiến đấu mạnh mẽ như thế, đánh bại chín tồn tại siêu việt cấp bậc của mình cơ chứ?
Thảm trạng của những Danh sư vừa rồi hắn cũng đã nhìn thấy, mặc dù khuôn mặt sưng đỏ, thoạt nhìn thê thảm vô cùng. Thế nhưng trên thực tế người xuất thủ cũng không ra tay độc ác, mà đã có ý định lưu tình.
Chỉ cần dùng dược vật, một hai ngày là có thể trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu.
Đối chiến với chín người có thực lực mạnh hơn bản thân, thế mà còn hạ thủ lưu tình. . . Muốn làm được như vậy cần mạnh bao nhiêu cơ chứ?
- Còn có loại Danh sư này hay sao?
Nghe thấy còn có loại nghề nghiệp như Chiến sư, Trương Huyền kinh ngạc một hồi.
Vốn hắn cho rằng Danh sư đều là dạy đọc sách làm người, truyền thụ thiên hạ. Thế nhưng không nghĩ tới còn có tồn tại chuyên môn chịu trách nhiệm chiến đấu.
Khó trách rất nhiều Danh sư, khi nhìn thấy tộc nhân Dị Linh tộc, bước chân không thể di chuyển được. Như vậy làm sao có thể chém giết được chúng cơ chứ?
Hóa ra. . . Người chân chính có trách nhiệm chiến đấu cũng không phải là bọn hắn, mà là loại siêu cấp Danh sư có thể vượt cấp chiến đấu.
- Tại sao Vệ đường chủ lại cho rằng ta là Chiến sư chứ?
Hắn quay đầu nhìn qua.
- Ta nghe nói ngươi một người vượt cấp chiến đấu, nhẹ nhõm thắng chín người có thực lực cao hơn bản thân ngươi...
Vệ Giang nói.
- Ah!
Giờ mới hiểu được, Trương Huyền khẽ lắc đầu:
-Ta mới vừa biết được nghề nghiệp này, đương nhiên là không phải!
- Như vậy. . . Ngươi có thể có thể chất đặc thù gì hay không?
Vệ Giang tiếp tục hỏi.
- Ta có thể chiến thắng chín người bọn hắn là bởi vì ta có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt và lỗ thủng bên trong võ kỹ của bọn hắn, từ đó có thể lợi dụng...
Trương Huyền nói:
- Cũng không phải là thể chất đặc thù gì đó!
Nếu nói tới thể chất đặc thù, hắn có hai học sinh a. Ngay cả người làm lão sư như hắn cũng vẫn luôn hâm mộ.
- Được rồi!
Nghe hắn thừa nhận mình không phải Chiến sư, lại không có thể chất đặc thù, Vệ Giang có chút thất vọng.
Vốn hắn cho rằng Huyễn Vũ đế quốc có thể xuất hiện một vị Chiến sư thì sẽ danh dương thiên hạ, hiện tại xem ra, hắn đã suy nghĩ nhiều.
Thể chất đặc thù, nếu như không kích hoạt thì hầu như không đo lường ra được. Coi như hắn là Danh sư ngũ tinh đỉnh phong thì cũng không có cách nào.
Lại hàn huyên một hồi, tất cả vấn đề đều bị Trương Huyền xảo diệu từ chối.
Sở dĩ hắn có thể vượt cấp chiến đấu, một là bởi vì Thiên Đạo thư viện và công pháp Thiên Đạo, hai là bởi vì thủ đoạn của Vu Hồn sư.
Hai thứ này cũng không thể nói cho người khác biết được, một khi nói là Chiến sư gì đó. Nếu như bị bắt về nghiên cứu, quả thực sẽ rất phiền toái.
Cho nên, mặc kệ đối phương nói cái gì hắn cũng sẽ không thừa nhận.
- Quấy rầy Trương sư rồi!
Lại hàn huyên một hồi, không tìm được bất luận một chút đầu mối hữu dụng nào. Dò xét nửa ngày cũng không nhìn ra được cái gì, Vệ Giang đành phải tràn ngập áy náy ôm quyền nói một câu.
- Không cần phải khách khí!
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không nhiều lời mà xoay người rời khỏi.
Hắn vừa rời đi không lâu thì cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, Diệp Vấn Thiên bệ hạ đi tới, vẻ mặt rất là sốt ruột.
- Thế nào?
- Hẳn không phải là thể chất đặc thù, nhưng mà. . . Có phải là Chiến sư hay không thì ta cũng không dám xác định!
Vệ Giang lắc đầu.
- Không xác định được?
Diệp Vấn Thiên rất là nghi hoặc.
- Ừm, Chiến sư phải trải qua vô số tuyển chọn, từng tầng khảo hạch, mặc dù hiện tại hắn có thể vượt cấp chiến đấu, thế nhưng so với Chiến sư chân chính vẫn còn kém một đoạn rất lớn. . . Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Ta sẽ nói loại tình huống này cho Danh sư đường Hồng Viễn đế quốc. Quyết định cụ thể như thế nào cứ để cho Mạc đường chủ tự mình quyết định đi!
Chần chờ một chút, Vệ Giang nói.
Dùng năng lực hiện tại của hắn, quả thực không có cách nào xác nhận ra được.
Không bằng trước tiên cứ báo cáo, quyết định như thế nào cũng đã có người phía trên đi làm.
- Không sai, cứ báo cáo đi!
Diệp Vấn Thiên suy nghĩ một chút, không ngừng gật đầu.
Cổ tay Vệ Giang khẽ đảo, một cái đồ vật lớn chừng bàn tay xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn. Bàn tay hắn điểm một cái, nói đồ vật muốn viết ra, ánh sáng lóe lên, chữ viết tức thì biến mất.
Ngọc phù đưa tin có hiệu quả giống như hiệu quả tường đưa tin, chỉ là càng thêm nhanh gọn, có thể nhẹ nhõm mang đi được.
Lúc trước Hồng sư mượn thứ này để đưa tin cho Mạc sư Mạc Cao Viễn.
Ông!
Mới vừa truyền ra tin tức không lâu thì đã thấy ánh sáng lần nữa lóe lên.
- Cái này...
Nhìn thấy chữ viết ở phía trên, con ngươi Vệ Giang co rụt lại, dường như không thể tin được vào hai mắt mình.
- Mạc đường chủ nói cái gì vậy?
Thấy bằng hữu có bộ dáng này, Diệp Vấn Thiên cũng nhíu mày nói.
- Ngươi tự nhìn...
Nuốt một ngụm nước bọt, Vệ Giang ngọc phù đưa tin cho đối phương.
Mang theo vẻ nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống, Diệp Vấn Thiên vừa nhìn xuống cũng lập tức sững sờ.
Chỉ thấy phía trên chỉ có một hàng chữ.
- Chuyện liên quan tới Trương Huyền Trương sư, không nói, không hỏi, không nói, nói năng thận trọng!
Sưu sưu!
Hắn mới vừa nhìn xong thì chữ viết bên trên ngọc phù theo thời gian trôi qua đã biến mất ở trước mắt.
- Nói năng thận trọng. . . Chẳng lẽ Mạc đường chủ đã sớm biết vị Trương sư này hay sao?
Con ngươi co rụt lại, Diệp Vấn Thiên không nhịn được nói.
Nói năng thận trọng là sự tôn trọng mà Danh sư cấp thấp nên làm với Danh sư cấp cao. Thế nhưng vị Trương sư này mới là tứ tinh, tại sao Mạc đường chủ lại ra lệnh kín miệng như vậy chứ?
Chẳng lẽ. . . Mạc đường chủ đã sớm biết vị Trương sư này hay sao?
Nếu không. . . Tại sao lại nói như vậy?
- Hẳn là đã sớm biết, nếu không, không có khả năng ta vừa mới nói ra hai chữ Trương Huyền, đã. . . Truyền lại tin tức này!
Vệ Giang gật đầu.
Mạc Cao Viễn đi Vạn Quốc thành, cùng ngày đã xoay người rời khỏi. Người biết chuyện này rất ít, ngoại trừ đám người Trương Huyền thì cũng chỉ có Hồng sư và đám người Khang đường chủ Vạn Quốc thành.
Mặc dù Vệ Giang là lão sư của Hồng sư, thế nhưng cũng không quá rõ ràng.
- Như vậy. . . Chúng ta làm sao bây giờ?
Diệp Vấn Thiên nhìn qua.
- Mạc đường chủ đã quy định như thế thì chúng ta cũng không cần nói nhiều làm gì. Dù sao Trương sư cũng sẽ đi vào Hồng Viễn Danh sư học viện. Nếu như ta nhớ không nhầm, tuyển chọn Chiến sư năm năm một lần trong học viện, hẳn là sắp bắt đầu. . . Nếu như hắn thực sự có thiên phú, nhất định có thể một tiếng hót lên làm kinh người!
Vệ Giang nói.
- Tuyển chọn Chiến sư? Không sai, ngươi vừa nói như vậy ta cũng đã nghĩ tới, chỉ là. . . Chiến sư chân chính, người kém cỏi nhất cũng phải là Danh sư ngũ tinh, hiện tại hắn mới là Trọc Thanh cảnh đỉnh phong. Ngay cả Hợp Linh cảnh cũng chưa tới, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể đột phá được a!
Diệp Vấn Thiên gật đầu lên tiếng, lập tức mang theo vẻ lo lắng nói.
- Bất kể hắn có tu vi thế nào, Mạc đường chủ đã hạ lệnh kín miệng thì chúng ta cũng không nói nhiều, cứ chờ là được!
Vệ Giang gật đầu.
- Cũng đúng!
Diệp Vấn Thiên lên tiếng, không nói thêm lời nào nữa.
. . .
Hai người đóng cửa thương nghị, Trương Huyền vừa đi ra phủ thái tử thì đã bị người khác ngăn lại.
- Trương sư, ta muốn một mình nói chuyện với ngươi!
Một đạo thân ảnh thon dài chặn ở phía trước mặt hắn.
- Lục công chúa?
Khi nhìn thấy rõ người ngăn ở trước mặt là ai, lông mày của Trương Huyền nhíu một cái.
Chính là Lục công chúa đã bị hắn thu làm tỳ nữ, hơn nửa đêm đối phương tới tìm bản thân hắn để làm gì cơ chứ?
- Hừ! Nơi này ở gần hoàng cung, không tiện nói chuyện, đi theo ta!
Phi nhi công chúa hừ lạnh một tiếng, bàn chân điểm một cái lên trên mặt đất, thân thể bay thẳng về phía trước.
Đi một lát, đột nhiên phát hiện phía sau không có động tĩnh, nàng quay đầu nhìn lại, thân thể mềm mại run lên.
Chỉ thấy người thanh niên kia căn bản không có cùng đi với nàng mà hai tay đút vào trong túi, đang đi đến hướng khác.
- Ngươi. . . Làm sao không đi với ta chứ? Xoay người đuổi kịp đối phương, nàng cắn răng khẽ nói.
- Không có hứng thú!
Trương Huyền khoát tay áo.
- Ngươi...
Ngực không ngừng nhấp nhô, Phi nhi công chúa tức giận sắp bạo phát.