Băng Vũ kiếm mặc dù là vũ khí Linh cấp trung phẩm, thế nhưng bởi vì là thuộc tính hàn cho nên điểm nóng chảy khá thấp.
Tấn thăng vũ khí lên là làm cho một loại tài liệu khác hoặc là mấy loại tài liệu hiếm có khác dung nhập vào bên trong đồ vật thành phẩm vốn có. Rất kiêng kỵ chuyện làm cho vũ khí vốn có hòa tan.
Bởi vì một khi hòa tan, đã mất đi hình thái, chẳng khác nào là luyện chế lại một lần, khi đó độ khó sẽ tăng lên không chỉ một lần.
Lạc Thất Thất luôn gia tăng nhiệt độ hỏa diễm, tâm phân nhị dụng, cho nên đồng thời cũng không có quan sát kỹ. Nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, vừa mới thả mấy gốc dược liệu thì bên này Băng Vũ kiếm đã lập tức bị hòa tan rồi!
Một khi bị hòa tan, thuộc tính vốn có sẽ hoàn toàn biến mất, còn luyện chế thế nào nữa chứ?
Khiến cho một kiện vũ khí Linh cấp trung phẩm đỉnh phong tấn cấp đến thượng phẩm thì dễ dàng, luyện chế ra một kiện vũ khí thượng phẩm. . . Đánh chết cũng không làm được ah!
Trong lúc nàng đang không biết nên làm như thế nào cho phải thì đã nghe thanh âm của Trương sư tiếp tục vang lên:
- Ở bên trên Băng Vũ kiếm, thêm một giọt dược dịch của Tử Tinh thảo!
- Dược dịch Tử Tinh thảo? Tốt. . . Cái gì?
Lấy dược dịch ra, Lạc Thất Thất đang định để vào lò luyện đan thì lại đột nhiên sửng sốt một cái, thiếu chút đã phát điên:
- Đặt ở bên trên Băng Vũ kiếm?
Đây là thao tác gì cơ chứ?
Băng Vũ kiếm là luyện khí mà dược dịch Tử Tinh thảo là để luyện đan a!
Nhỏ dược dịch lên bên trên vũ khí? Chẳng khác nào lúc đang rèn sắt, khi sắt đã hóa lỏng lại đồng thời thêm một chút thịt vụn, sốt cà chua vậy. Người xác định đây là luyện khí chứ không phải nướng thịt đó chứ?
Người xác định không phải mình đã nói sai vị trí đó chứ?
- Ừm, động tác phải nhanh hơn!
Thanh âm của Trương Huyền rất là gấp rút.
- Tốt!
Lông mi nhảy một cái, lúc này cổ tay nàng run lên, dược dịch rơi vào bên trên Băng Vũ kiếm đã bắt đầu hòa tan.
Xèo!
Một tiếng xèo xèo vang lên, dược dịch dọc theo trường kiếm chảy xuôi, biến thành một đoàn sương trắng, tản mát ra mùi thơm nồng nặc.
- Thơm quá...
Ngửi được mùi thơm này, Lạc Thất Thất không kìm lòng được hít mũi một cái.
Không thể không nói, hương vị sau khi nướng Tử Tinh thảo vẫn rất tốt, nàng đang suy tính không biết sau này có nên làm đồ ăn hay không. . .
Trong lúc đang suy tư thì đã cảm thấy tay dừng lại, cả người có chút mê muội.
- Nguy rồi!
Trong lòng căng thẳng, con ngươi lập tức co rụt lại.
Tử Tinh thảo là một loại dược liệu lá rộng hiếm thấy, phía trên là màu tím chấm bi. Vì vậy mới có cái tên này. Loại dược liệu này có tác dụng trung hoà các dược liệu khác. Nếu sử dụng một mình nó thì lại có chút độc tính yếu ớt, có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác và mê muội!
Vừa rồi chỉ riêng ngửi hương vị đã khiến cho nàng cảm thấy thơm, dễ ngửi, không ngờ lại quên đi điểm ấy!
Hiện tại đang trong lúc thời khắc mấu chốt luyện đan, luyện khí, một khi ngất đi, không cần nghĩ, nhất định sẽ dẫn tới nổ lô!
Bị lò luyện đan, luyện khí lô đồng thời nổ chết. . . Chuyện này chỉ sợ là độc nhất trong toàn bộ Hồng Viễn đế quốc vạn năm qua a!
Trong lòng buồn bực, nhưng mí mắt cũng không ngừng kéo xuống phía dưới, muốn mở mắt thế nhưng dù nàng làm như thế nào cũng không làm được. Sắp triệt để rơi vào trong mê mệt.
- Nguy rồi!
Trương Huyền tối sầm mặt lại.
Hắn đã nghĩ tới nhiều loại khả năng, thế nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, Lạc Thất Thất này lại sơ ý như vậy, lại bị Tử Tinh thảo hun cho ngất đi.
Luyện Đan sư ngũ tinh, không ngờ lại thả lỏng như vậy!
Kỳ thật cũng không thể trách Lạc Thất Thất không có phòng bị, không nói tới việc Tử Tinh thảo thưa thớt, coi như xuất hiện thì cũng dùng để trung hoà dược vật, công hiệu của bản thân khiến cho người khác quên đi.
Lại thêm, đồng thời luyện khí, luyện đan, phân thần lực chú ý của nàng, cho nên làm cho nàng chưa kịp phân biệt thì đã bị trúng chiêu.
Một khi Lạc Thất Thất hôn mê, Trương Huyền không có lý luận luyện khí, luyện đan, không có cách nào luyện chế. . . Cục diện bây giờ, chuyện nổ lô đã thành chuyện tất nhiên!
Nếu không. . . Triệt tiêu trận pháp, dẫn khôi lỗi tới, nổ chết hắn a?
Thế nhưng chuyện nổ lô, hắn cũng không khống chế được thời gian và uy lực, một khi uy lực quá lớn, không nói tới việc bị nổ chết tại chỗ, coi như không chết, sơn động sụp đổ, bị vùi ở dưới đất vài trăm mét như vậy, có lẽ cũng không sống được!
Mà quan trọng nhất là, đầu khôi lỗi kia phòng ngự kinh người, hai cái nô đồng thời nổ, mặc dù uy lực không nhỏ, thế nhưng chỉ sợ còn không tạo ra được vết thương trí mạng cho đầu khôi lỗi này.
Cô cô cô cục cục!
Trong lúc hắn đang lo lắng, định tiến lên đánh thức Lạc Thất Thất thì đã thấy đan lô trước mắt, lần nữa sôi trào, khí lưu cuồng bạo tàn phá bừa bãi, sắp bạo tạc!
Hồi Toàn luyện đan pháp được sáng tạo ra lúc đan lô sắp nổ, sôi sùng sục.
Lần này Lạc Thất Thất hôn mê ít nhất đã làm chậm trễ hai hô hấp, nếu như không thả dược liệu, mắt thấy sẽ không còn kịp nữa.
Coi như hiện tại hắn biết luyện đan, tiến lên thả dược liệu thì chỉ sợ cũng đã muộn!
- Tiếp tục ném Hồng Diệp tu vào bên trong đan lô...
Trong lúc tình thế cấp bách, hắn không nhịn được lần nữa la lên, trong lời nói không kìm lòng được mà tăng thêm Sư Ngôn thiên bẩm.
Sưuu!
Lạc Thất Thất trong hôn mê không có ngừng lại, bàn tay nhẹ nhàng chộp một cái, cầm Hồng Diệp tu lên, tiện tay ném vào.
Soạt!
Dược liệu đi vào lô đỉnh, cục diện sắp bạo tạc lại lần nữa được làm dịu.
- Cái này...
Nháy mắt, Trương Huyền sửng sốt một chút, lập tức hưng phấn xém chút nữa đã nhảy lên.
Vừa rồi trong lúc tình thế cấp bách hắn đã sử dụng Sư Ngôn thiên bẩm, làm sao hắn lại không có nghĩ đến điểm này cơ chứ?
Sư Ngôn thiên bẩm chỉ cần phù hợp với quy luật tự nhiên, Thiên Đạo chí lý là có thể làm cho đối phương không kìm lòng được phải dựa theo ngôn ngữ nhắc nhở của hắn để làm việc. Hiện tại mặc dù Lạc Thất Thất đã rơi vào nửa trạng thái hôn mê, thế nhưng cũng không làm trở ngại hắn thi triển Sư Ngôn thiên bẩm, khiến cho thân thể nàng tiếp tục luyện đan!
Thậm chí, luyện đan như vậy, không có tâm tình chập chờn, hiệu quả sẽ càng tốt!
- Đặt Hàn Thanh thạch và Băng Vũ kiếm vào một chỗ, tiếp tục dùng thủ pháp Họa Trúc, lần nữa thả một gốc Băng Âm Hàn thảo vào lò luyện đan...
Có lần đầu tiên thành công, Trương Huyền tiếp tục sử dụng Sư Ngôn thiên bẩm.
Lạc Thất Thất mới vừa mới phân tâm nhị dụng, còn không có cách nào thích ứng được, bây giờ ở dưới Sư Ngôn thiên bẩm tay trái tay phải tách ra, một tay luyện khí một tay luyện đan, không bị ảnh hưởng một chút nào.
Hiệu suất tăng lên không chỉ một lần.
Xì xì!
Hàn Thanh thạch và Băng Vũ kiếm đặt chung một chỗ, phát ra thanh âm ầm ầm, bắt đầu dung hợp.
Trương Huyền nhướng mày lên:
- Lấy trường kiếm ra, dùng trùng điệp rèn luyện pháp, rèn luyện bảy trăm bảy mươi chín lần!
Nghe thấy hắn phân phó, tay trái của Lạc Thất Thất run một cái, trường kiếm lập tức rơi vào trên bệ đá cách đó không xa. Bàn tay lại chộp một trảo, thiết chùy luyện khí mà Ngô Dương Tử đã chuẩn bị xong rơi vào lòng bàn tay nàng, lại không ngừng đánh.
- Bỏ Từ Hoa hành và Bao Hưng trấp vào đan lô, gia tăng hỏa diễm lên ba thành, dùng Lạc Tình thủ để lay động đan lô bảy lần!
Tiếp tục phân phó một tiếng.
Hoa rầm rầm!
Lạc Thất Thất cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm khắc dựa theo lời hắn mà làm.
Con người thường có cảm xúc sợ khó, Lạc Thất Thất chưa hề đồng thời luyện đan, luyện khí. Cho nên khí mắt thấy đan lô sắp nổ, trong lòng tự nhiên sẽ sinh ra ý sợ hãi. Nếu tùy ý để cho loại ý nghĩ này sinh sôi, còn đồng thời luyện chế, bản thân nàng sẽ rất khó hoàn thành chuyện này được.
Ai cũng không nghĩ tới, trong quá trình luyện chế lại bị Tử Tinh thảo làm cho rơi vào hôn mê, ngược lại còn làm cho hiệu suất của nàng tăng lên không ít.
Trương Huyền càng nói càng nhanh, động tác của Lạc Thất Thất cũng càng ngày càng thuận tay, hai người phối hợp không có tỳ vết. Giống như là Lạc Thất Thất tự mình luyện chế vậy.
Đan lô mặc dù táo bạo, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung. Thế nhưng vẫn một mực quanh quẩn ở điểm tới hạn, duy trì sự an toàn.
Băng Vũ kiếm dung nhập Hàn Thanh thạch và Tử Tinh thảo, dưới rèn luyện lại lần nữa khôi phục bộ dáng trường kiếm, thoạt nhìn càng thêm sắc bén.
- Tốt, mở đan lô ra!
Không biết trải qua bao lâu, Trương Huyền đột nhiên nhướng mày lên, tâm cảnh vận chuyển tới cực hạn, lại thấp giọng hô một tiếng.
Sưu!
Tay phải Lạc Thất Thất vồ một cái, mở lô đỉnh đan lô ra, dược lực hùng hậu trước đó trong nháy mắt đã ngưng tụ, ngay lúc sắp thành đan.
- Đặt Băng Vũ kiếm vào đan lô!
Trương Huyền nói tiếp.
Nghe thấy phân phó, nữ tử theo bản năng tiện tay ném trường kiếm vào.
Ông!
Thanh âm chói tai giống như rồng ngâm vang lên, cả sơn động cũng vang lên thanh âm dễ nghe lanh lảnh, khiến cho người ta say mê.
Sưu!
Ngay sau đó trường kiếm mới vừa để vào đan lô lại một lần nữa từ bên trong lô đỉnh bay ra, lơ lửng ở trên không trung, không ngừng lay động, giống như là chim tước đã chạy ra khỏi lồng giam, phát ra tiếng vang hưng phấn.
Từng đạo hàn mang từ thân kiếm phóng ra, tỏa ra ánh sáng lung linh, khiến cho người ta có một loại cảm giác thiết kim đoạn ngọc, sắc bén tới mức dường như có thể đâm rách con mắt của người khác.
- Tới đây!
Vẫy tay, trường kiếm lập tức bay tới, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Cúi đầu nhìn lại, chuôi Băng Vũ kiếm này có kích cỡ tương đương như vừa rồi, chiều dài không chút biến hóa, thế nhưng thoạt nhìn càng thêm khinh bạc. Mặt ngoài trước đó bóng loáng sáng rực giờ phút này đã che kín sao, như là hoa văn bên trên Tử Tinh thảo vậy. Lại giống như ẩn chứa thiên địa tinh thần, làm cho người ta có một loại ý vị đặc thù.
Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra ở trên thân kiếm, trường kiếm lập tức giống như du long bay lên, phát ra tiếng vang êm tai. Giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ biến thành cự long, rong ruổi thiên địa, chém giết vẩn đục.
- Đây là. . . Nửa bước Thánh cấp?
Con ngươi co rụt lại, Trương Huyền ngây người.
Tu luyện xong sáu bản Thiên Đạo luyện khí, chuyện phân biệt vũ khí hắn cũng có nhãn lực cực cao. Coi như không mượn thư viện thì hắn cũng có thể nhìn ra, Băng Vũ kiếm này rất rõ ràng đã vượt qua ràng buộc của Linh cấp tuyệt phẩm, đạt đến nửa bước Thánh cấp!
Vũ khí chia làm năm cấp bậc Thần, Thánh, linh, quỷ, phàm.
Nửa bước Thánh cấp mặc dù không có chân chính đạt tới một chữ “Thánh“, thế nhưng cũng đã thoát ly ràng buộc của Linh cấp, đạt đến một cấp độ khác!
Loại vũ khí cấp bậc này, coi như là loại Luyện Khí sư lục tinh đỉnh phong nhất như Ngô Dương Tử cũng rất khó luyện chế thành công!
Trừ phi đối phương đạt đến cấp bậc Thất Tinh!
Nói cách khác, hắn lợi dụng Sư Ngôn thiên bẩm, mượn tay của Lạc Thất Thất, không ngờ lại luyện chế được một kiện Bán Thánh chi khí. Nếu như chuyện này truyền đi, tuyệt đối có thể khiến cho vô số người trực tiếp bị hù chết!
Loại vũ khí cấp bậc này, coi như ở trong Hồng Viễn đế quốc cũng rất hiếm gặp, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đáng sợ!
Cổ tay khẽ đảo, thu hồi trường kiếm, lại quay đầu nhìn về phía Lạc Thất Thất.
Chỉ thấy lúc này nàng, chẳng biết từ lúc nào đã khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã rơi vào một loại đốn ngộ nào đó.
Vừa rồi mặc dù đã rơi vào hôn mê, nhưng Sư Ngôn thiên bẩm, hai tay vẫn được trải nghiệm quá trình đồng thời luyện chế vũ khí và đan dược, vẫn ghi tạc ở trong lòng nàng như ucx, tạo thành trí nhớ.
Về sau mặc kệ lĩnh ngộ đối với luyện đan hay là luyện khí cũng sẽ lần nữa gia tăng, đạt tới một cảnh giới càng cao hơn.
- Vừa rồi nàng đã rơi vào hôn mê, có lẽ đã đi vào vô cảnh giới niệm vô tưởng, trải qua chuyện này, bất kể vận chuyển chân khí hay là trí nhớ đều có tiến bộ. Trí nhớ càng sâu, hiệu quả có được thậm chí còn lớn hơn so với lần trước ta chỉ điểm ở Luyện Đan sư công hội!
Nhìn bộ đáng của đối phương, trong lòng Trương Huyền suy tư.
- Xem ra Sư Ngôn thiên bẩm không chỉ có thể truyền thụ tu vi học sinh, để cho bọn hắn tự chủ tu luyện mà cũng có thể ma luyện tâm cảnh, làm cho bọn chúng tiến bộ hơn!
- Người có tính trơ, cũng có tâm lý sợ khó, nếu như khuyên bảo tốt mà vẫn không có cách nào làm cho hắn học tập thì nhất định phải cưỡng chế đi làm, hình thành trí nhớ cơ bắp, chân khí tuần hoàn. Coi như về sau không cần đốc thúc thì cũng có thể tự chủ tu luyện...
Trong lòng đột nhiên hiểu ra, đột nhiên toàn bộ Địa Cung lay động một hồi, một luồng khí tức đặc thù bỗng dưng hạ xuống, triệt để bao phủ Trương Huyền!
Lần thứ ba trời nhận Danh sư!