Huyễn Vũ đế quốc.
Lúc này ở Hóa Thanh trì, khu vực và kiến trúc vỡ vụn đã một lần nữa được sửa chữa xong, mặc dù ao nước không có linh khí hùng hậu như vậy trước đó. Thế nhưng cũng đã bắt đầu dần dần khôi phục, có sinh cơ như trước kia.
Bên cạnh có một tấm bia đá lớn đứng sừng sững, phía trên có điêu khắc năm chữ to như rồng bay phượng múa – chỗ Dương sư ném giày!
Chữ viết như biển, khiến cho người ta vừa nhìn một cái trong lòng đã không kìm được mà trở nên say mê, vừa nhìn đã biết là thư hoạ Tông sư cấp bậc ngũ tinh lưu lại.
Cách vị trí bia đá không xa chính là nơi mà vài ngày trước, Trương Huyền đứng ở trên đầu Hỏa Long, ném giày ra.
Ném giày chỉ là tìm ra điểm lực lượng giao hội, cũng không phải là không phải là giày thì không thể nào là thứ khác được.
Chiếc giày kia đã bị Huyễn Vũ đế quốc cất đi bảo quản, thay vào đó là một cái trận kỳ có lực lượng vững chắc.
Có trận kỳ, xung đột linh khí sẽ đạt được cân bằng, lực lượng liên tục không ngừng tràn vào Hóa Thanh trì khiến cho đế quốc ngày càng bồi dưỡng được càng nhiều nhân tài.
Có thể nói Huyễn Vũ đế quốc đã xem như nhân họa đắc phúc.
Một vị quan lại giống như là quan sử đang đứng ở bên cạnh ghi chép:
-Huyễn Vũ đế quốc Vấn Thiên lịch năm 67, mùa đông. Thanh Tắc sơn, Long Lân hà, địa mạch linh khí xung đột, hủy Hóa Thanh trì, sắp diệt Đế đô. Lúc này Dương sư đạp không mà đến, một giày phá tan tình thế nguy hiểm...
Ngay lúc hắn đang viết thì đột nhiên, ao nước xao động, tiếng chuông vang vọng, trên bầu trời ngàn chim cùng bay, che khuất bầu trời.
- Chuyện gì xảy ra?
- Không biết...
. . .
Đám hộ vệ chung quanh cũng nhìn thấy tình huống này, mỗi người đều không rõ ràng cho lắm.
- Vệ đường chủ, đây là có chuyện gì?
Diệp Vấn Thiên bệ hạ còn chưa rời đi, nghe được động tĩnh cũng từ trong phòng đi ra. Sau đó lại nhìn về phía Vệ Giang Vệ đường chủ bên người rồi hỏi.
- Bách điểu chúc phúc, vạn chúng minh. . . Đây là có người lấy được chức nghiệp trời nhận!
Vệ đường chủ sững sờ, nhớ tới ghi chép trong thư tịch trước đó.
- Trời nhận chức nghiệp? Ý ngươi nói là, đẳng cấp mà thiên địa thừa nhận?
Diệp Vấn Thiên sững sờ.
Trời nhận chức nghiệp, chính là ông trời cũng thừa nhận đẳng cấp và cống hiến của ngươi bên trong nghề nghiệp này. Người có thể gây ra loại dị động này, không có người nào mà không phải là thiên tài trong thiên tài, về sau tiền đồ vô lượng.
Đột nhiên xuất hiện loại tình huống này ở đây, há không cho đã thấy, Huyễn Vũ đế quốc sẽ xuất hiện một siêu cấp thiên tài hay sao?
- Vâng!
Vệ đường chủ khẽ gật đầu, nói:
-Trời nhận chức nghiệp, là trời xanh chiếu cố. . . Yên tâm đi, đây là nghề nghiệp gì, là ai dẫn động, sau khi trở về ta phải điều tra thêm mới được!
- Ừm, hẳn nên vậy. Nếu điều tra ra, ta muốn đích thân bái kiến vị thiên tài này...
Diệp Vấn Thiên vội nói.
- Được!
Vệ đường chủ không nói thêm lời nào mà nhảy lên lưng thú, trực tiếp bay đi về phía Danh sư đường, mới đi đến trước cửa đường, còn không tiến vào thì đã thấy một vị trưởng lão vội vã đi tới, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi, vừa nhìn thấy hắn đã trực tiếp mở miệng.
- Đường chủ, không xong. . . Phong Sư điện sụp đổ, tất cả bài vị của Tiên Tổ. . . Cũng đổ!
- Phong Sư điện sụp đổ?
Vệ đường chủ sững sờ, lập tức nghĩ đến cái gì đó, con ngươi co rụt lại, toàn thân run lên, tràn ngập không thể tin được:
- Vạn bài chấn động, tiếng chuông cùng reo vang. . . Chẳng lẽ người vừa mới được công nhận nghề nghiệp này là. . . Trời nhận Danh sư?
Trời nhận Danh sư, đây chính là tình huống mà chỉ có Thiên Nhân Khổng sư mới từng được nhận, coi như học sinh thân truyền của hắn, thành Thánh, thành tổ thì cũng không có được vinh hạnh đặc biệt này như hắn.
Loại chuyện này xảy ra rầm rộ ở bên trong Danh sư đường Huyễn Vũ đế quốc. . . Rốt cuộc là ai?
- Chẳng lẽ là. . . Vị Dương sư kia?
Đột nhiên một đạo thân ảnh xuất hiện trong đầu hắn.
Nếu như nói ai có thể có loại vinh hạnh đặc biệt này thì có lẽ chỉ có vị Dương Huyền sâu không thấy đáy, khiến cho ngay cả Mạc đường chủ cũng phải nói năng thận trọng như vậy mà thôi!
Vị tiền bối này, đạp không mà đến, một giày định càn khôn. Dáng vẻ này đã in sâu vào trong lòng, không có cách nào khu trừ được.
- Báo tin cho chỗ có Danh sư, chuyện này coi như không nghe thấy, không hỏi, không nói! Nếu như có vi phạm, hủy bỏ tư cách Danh sư!
Nghĩ đến lời nói của Mạc đường chủ, Vệ đường chủ vội vàng phân phó.
Bất kể có phải là Dương Huyền hay không. Chuyện trời nhận Danh sư, đều là chuyện lớn, ai cũng không dám truyền đi, nếu không. . . Tuyệt đối sẽ không chịu nổi.
Lại nói, trời nhận Danh sư chỉ có một mình Khổng sư, cụ thể sẽ xảy ra dị biến gì, ai cũng không biết. Cho nên một màn trước mắt này, rốt cuộc phải trời nhận Danh sư hay không hắn cũng không quá xác định.
- Vâng!
Mặc dù nghi hoặc, thế nhưng vị trưởng lão này vẫn gật đầu, xoay người trở về, không dám tiếp tục hỏi nhiều.
. . .
Vạn Quốc thành.
Triệu Phi Vũ duỗi lưng một cái, từ trong phòng đi ra.
Liên tục bế quan hơn một tháng khiến cho toàn thân nàng có chút cứng ngắc.
Chỉ là, nàng cũng biết, chỉ có như vậy thì mới có thể đuổi theo bước chân của vị kia, thậm chí, dù vậy cũng sẽ bị càng kéo càng xa hơn.
- Con tu luyện xong rồi sao? Không tệ, không tệ, gần đây tiến bộ rất lớn!
Khang đường chủ đi tới, nhìn thoáng qua nàng rồi hài lòng gật đầu.
Lúc gần đi Trương sư đã bàn giao Triệu Phi Vũ lại cho hắn, hắn cũng không có từ chối mà chuyên tâm chỉ điểm, hơn một tháng qua, quả thực nàng đã có tiến bộ rất lớn.
Ầm ầm!
Ngay lúc hắn đang cảm khái, đang muốn tiếp tục nói chuyện thì Khang đường chủ đột nhiên cảm giác mặt đất chấn động. Bên phía phương hướng Danh sư đường có tiếng chuông vang lên.
- Là. . . Trời nhận Danh sư? Tại sao lại là trời nhận Danh sư?
Hai mắt trợn tròn, Khang đường chủ lập tức bối rối.
Đoạn thời gian trước mới tới một lần, tại sao lại đến nữa cơ chứ?
Từ lúc nào trời nhận Danh sư khiến cho người ta chờ mong không dứt, nhưng thủy chung không có người làm được lại giống như đốt pháo ngày lễ ngày tết, thường xuyên như thế cơ chứ?
- Có phải là Trương sư hay không?
Triệu Phi Vũ cũng sửng sốt, nhớ tới người thanh niên trước đó, nàng không nhịn được nói.
- Trương sư? Không có khả năng, Trương sư đã đi Huyễn Vũ đế quốc, cách nơi này không dưới trăm vạn cây số, làm sao có thể là hắn được chứ?
Khang đường chủ lắc đầu.
Coi như là trời nhận Danh sư thì cũng có phạm vi riêng biệt. Trương sư không có mặt ở Vạn Quốc thành, làm sao có thể dẫn động Danh sư đường ở Vạn Quốc thành lay động cơ chứ?
- Ta đã xem qua một bản cổ tịch, nói lúc trước khi Khổng sư trở thành trời nhận Danh sư cửu tinh thì toàn bộ đại lục cũng vì đó ăn mừng. Phượng Hoàng, Chân Long rong ruổi, trời có hào quang, ba tháng cũng không ngừng. . . Không biết, trời nhận Danh sư cấp bậc càng cao thì phạm vi chấn động cũng càng rộng hay không?
Triệu Phi Vũ phân tích.
Mặc dù nàng không phải là Danh sư, thế nhưng từ nhỏ đã đọc sách, lại thêm liên minh có rất nhiều thứ cất giấu, lượng tri thức rất rộng, so với Khang đường chủ trước mắt này cũng không hề yếu hơn. Thậm chí còn có nhiều chỗ còn hơn.
- Cái này...
Khang đường chủ sửng sốt.
Trời nhận Danh sư nhất tinh và cửu tinh nhất định sẽ có khác biệt.
Chẳng lẽ, động tĩnh này thực sự là tên kia làm ra?
. . .
Hiên Viên vương quốc.
Mạc Vũ một thân lộng lẫy, ngồi ở bên trên vương tọa.
Trải qua mấy tháng chỉnh hợp, lúc này vương quốc đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của nàng, không còn người nào dám nói nửa câu nữa.
Nhất là sau khi tin tức Trương sư khảo hạch Danh sư tứ tinh thành công, đoạt được quán quân thi đấu Danh sư tin tức truyền đến, lại không có người nào dám nói nhảm nửa câu.
Ai cũng biết vị Mạc Vũ bệ hạ này có không ít quan hệ với Trương sư, dám phản kháng, đừng nói là vương thất, coi như Danh sư đường cũng không dám nhúng tay giáo huấn.
Đương đương đương đương!
Ngay lúc nàng đang nghe đại thần bẩm báo thì lại nghe đến một trận tiếng chuông oanh minh truyền đến, bên Danh sư đường có tiếng chuông nổ lớn.
- Cái này...
Mạc Vũ đứng dậy, những đại thần khác cũng tập trung ánh mắt về phía đó.
Toàn bộ chỗ có Danh sư trong Hiên Viên vương thành, tất cả đều vội vã đi về phía Danh sư đường.
Trong lúc nhất thời, tất cả đều ngơ ngác, không rõ ràng cho lắm.
. . .
Cùng một màn, còn xảy ra ở Thiên Vũ vương quốc, Thiên Huyền vương quốc các loại.
Có thể nói, toàn bộ các Danh sư đường dưới quyền của Huyễn Vũ đế quốc, tất cả đều xuất hiện tình huống kinh người như thế.
Không ít người cũng không biết chuyện gì xảy ra, coi như là biết, cũng không biết rốt cuộc là do ai gây ra.
Mà lúc này, kẻ cầm đầu như Trương Huyền, thân thể nhoáng một cái, đã đứng dậy.
Trời nhận Danh sư lần thứ ba đã kết thúc, giống như lần trước, tu vi hắn vẫn như cũ là Hợp Linh cảnh đỉnh phong. Thế nhưng lý giải đối với tu vi, võ kỹ, đã trở nên khắc sâu hơn.
Sức chiến đấu gia tăng thế nào đương nhiên không cần phải nói, linh hồn và thân thể cũng phù hợp càng thêm hoàn mỹ.
- Coi như vẫn không thể chiến đấu với cường giả Quy Nhất cảnh trung kỳ nhu cũ. Thế nhưng nếu là sơ kỳ, đã không phải là đối thủ của ta!
Cảm nhận được lực lượng biến hóa và lý giải về thực lực, Trương Huyền khẽ cười một tiếng.
Trời nhận Danh sư, mặc dù không gia tăng tu vi, thế nhưng có thể khiến cho tâm cảnh của người ta càng thêm bao la, ý thức càng thêm sâu xa.
Lý giải về sự vật và cái nhìn cũng thoáng hơn.
Chính là bởi vì có hai lần kinh nghiệm trước cho nên khi đối mặt với khôi lỗi, rõ ràng hắn còn càng bình hơn Lạc Thất Thất, cũng càng thêm trầm ổn.
- Tâm cảnh khắc độ lại tăng lên tới 3.0!
Ánh mắt hắn lập tức sáng lên.
Lần này tâm cảnh so với hai lần trước cũng gia tăng nhiều hơn, trực tiếp tấn thăng lên tới 3.0 khắc độ.
Nói cách khác, thời khắc này tâm cảnh khắc độ của hắn đã đạt đến 19. 1, so với Danh sư lục tinh cũng không hề yếu!
Chỉ chừng hai mươi tuổi. . . lại có tâm cảnh khắc độ ngang với Danh sư lục tinh. Chuyện này nếu nói ra cũng khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ!
Thoáng cái tăng lên 3.0 tâm cảnh khắc độ, tương đương với tăng lên một cấp bậc danh sư, đổi lại là người khác, không có mấy chục năm khổ tu sẽ khó mà làm được.
Tâm cảnh khắc độ gia tăng, Sư Ngôn thiên bẩm và Minh Lý Chi Nhãn cũng trở nên càng khủng bố hơn.
Trước đó Minh Lý Chi Nhãn có thể tuỳ tiện xem thấu tồn tại vượt qua bản thân hai cấp bậc nhỏ, hiện tại đã đạt đến ba cấp bậc.
Hiện tại cấp bậc chân khí của hắn là Hợp Linh cảnh đỉnh phong, như vậy cho dù là cường giả Kiều Thiên cảnh hậu kỳ tới đây, coi như không sử dụng Thiên Đạo thư viện thì hắn cũng có thể nhìn thấu chỗ thiếu sót của chiêu số. Khiến cho đối phương không có chút bí mật nào nữa.
Sư Ngôn thiên bẩm thì lại càng thêm đáng sợ, hiện tại coi như Danh sư lục tinh hạ phẩm, thậm chí trung phẩm tới đây thì chỉ sợ cũng có thể bị hắn mê hoặc, từ đó không tìm thấy được phương hướng.
- Lần này trời nhận Danh sư, thứ thu hoạch lớn nhất cũng không phải là hồn lực khắc độ và Sư Ngôn thiên bẩm, Minh Lý Chi Nhãn, mà là. . . Vô niệm vô tưởng!
Nhìn qua thân thể một lần, Trương Huyền xiết chặt nắm tay, vẻ mặt rất là kích động.
Lần này trời nhận Danh sư, đủ loại lý giải về Danh sư cũng đã tăng lên không ít, nhưng điều khiến cho hắn cao hứng nhất là, thân thể cũng đã nắm giữ năng lực vô niệm vô tưởng.
Vô niệm vô tưởng là chuyện mà ngón tay không cần linh hồn và ý niệm suy nghĩ khởi động, thân thể cũng có thể căn cứ theo quán tính mà đi làm việc.
Tựa như trước đó ở Hóa Thanh trì vậy, linh hồn ly thể, trong thời gian ngắn không có cách nào đi vào, thì sẽ giống như tử thi, không hề hay biết, cứng ngắc!
Bây giờ thì khác!
Có loại năng lực vô niệm vô tưởng này, coi như linh hồn không ở trong cơ thể thì thân thể cũng có thể tiếp tục tu luyện, thậm chí. . . Chiến đấu!
Nói cách khác. . . Dù là không có linh hồn thì thân thể cũng có thể tự chủ chiến đấu, thậm chí còn bằng vào trí nhớ cơ bắp mà tốc độ phản ứng càng nhanh hơn!
Nếu như gặp lại đầu khôi lỗi kia, như vậy thân thể, Vu hồn, phân thân, tương đương với một thể ba người, sức chiến đấu chợt tăng lên không chỉ một lần!
- Quá tốt rồi, có loại năng lực này, đừng nói là phân tâm nhị dụng, tam dụng cũng không có vấn đề gì a!
Mỉm cười, trong lúc Trương Huyền đang cảm giác thu hoạch lần này cực lớn thì đã nghe thấy một đạo thanh âm vang lên. Lạc Thất Thất ở bên cạnh cũng từ bên trong vkhôi phục lại.