Trương sư vì bọn hắn đã dẫn đám khôi lỗi kia đi, không tiếc xâm nhập vào hang hổ, nếu như bọn hắn ở lại chỗ này chờ chết nữa. Quả thật sẽ có lỗi với Trương Huyền.
Trong mắt mấy người đều là nước mắt, tất cả đều phát huy thực lực vượt qua bình thường, chạy rất nhanh. Mấy chục hô hấp qua đi, cả đám đã một lần nữa trở lại thềm đá.
Lần nữa nhìn lại thành trấn ở trong lòng đất như là bị màn đêm bao phủ, Dạ Minh Châu phát ra ánh sáng lập lòe, đã không nhìn thấy rõ cho lắm.
Rống! Rống! Rống!
Oanh! Oanh! Oanh!
Loáng thoáng dường như còn nghe thấy được tiếng khôi lỗi thi nhân Dị Linh tộc gào thét, cùng với tiếng đồ vật nổ.
- Nơi này cũng không an toàn, đi lên trước đi. Trương sư. . . Hẳn là có thể đi ra!
Biết thềm đá cũng không phải là chỗ an toàn, chỉ cần lại có một đầu khôi lỗi xông lại thì bọn hắn muốn trốn cũng trốn không thoát, Hình Viễn không nhịn được nói một câu.
- Ừm!
Hiểu rõ dù có chờ ở chỗ này thì cũng vô dụng, mọi người xoay người tiếp tục đi đến bên trên, không lâu sau đã trở lại vị trí cầu đá.
- Các ngươi đi ra rồi, không có sao chứ...
Lạc Thất Thất thủ hộ ở phía trên thấy bọn họ xuất hiện, hưng phấn tới mức ánh mắt sáng lên, vội vàng nghênh đón.
- Không có việc gì!
Đám người Ngọc Phi Nhi không có hưng phấn khi chạy thoát khỏi kiếp nạn mà ngược lại còn không kìm lòng được mà quan sát vào bên trong thềm đá, mang theo vẻ lo lắng.
- Làm sao vậy?
Nhìn bộ dáng của mấy người, Lạc Thất Thất cau mày, thân thể lập tức cứng đờ:
-Lão sư đâu?
- Trương sư hắn...
Hình Viễn xiết chặt nắm tay:
-Hắn vì cứu chúng ta mà đã bị khôi lỗi vây công...
- Vây công?
Sắc mặt Lạc Thất Thất tái nhợt, thân thể mềm mại trở nên cứng ngắc:
-Có mấy đầu khôi lỗi? Chỉ có một, hai thì lão sư. . . Hẳn là có thể đi ra được!
Thủ đoạn của lão sư, tầng tầng lớp lớp, chỉ là một, hai đầu khôi lỗi thì chắc hẳn có thể rời khỏi, không có nguy hiểm quá lớn.
- Là. . . Hai mươi mấy đầu!
Vẻ mặt Hình Viễn trắng bệch, nói.
- Hai mươi mấy đầu?
Thân thể Lạc Thất Thất lập tức mềm nhũn.
Mặc dù nàng tin tưởng lão sư, thế nhưng nhiều khôi lỗi như vậy, nhất định cũng sẽ không chống đỡ nổi.
Trước đó ở Địa Cung, mới chỉ có một đầu đã khiến cho hai người đều tốn sức chín trâu hai hổ, thậm chí xém chút tử vong mới giết được. Lúc này đồng thời đối mặt với hơn hai mươi đầu. . . Đây không phải là cứu người, mà là tự sát!
- Không được, ta muốn đi cứu lão sư...
Vắn răng, Lạc Thất Thất muốn xông vào Địa Cung, còn chưa đi được hai bước thì đã bị Ngọc Phi Nhi giữ chặt.
- Thất Thất, ngươi bình tĩnh một chút, Trương sư vì cứu chúng ta mà bị bao vây, nếu như ngươi lại đi vào, không phải sẽ khiến cho một phen dụng tâm lương khổ của hắn uổng phí hay sao?
Mặc dù trong lòng rất không cam lòng, thế nhưng bọn hắn cũng biết dụng ý của Trương sư.
Thực lực của bọn hắn quá yếu, xông vào thì cũng chỉ có thể càng ngày càng bị động, ai cũng không cứu được ai.
- Ta...
Lạc Thất Thất run rẩy, con mắt ướt át, nước mắt to như hạt đậu dọc theo gương mặt trắng nõn chậm rãi lăn xuống.
Khi ở thạch thất nhỏ, vì để cho nàng đi trước mà lão sư một mình vật lộn cùng khôi lỗi, không sợ sinh tử!
Cứu Ngọc Phi Nhi, lão sư biết rõ là sào huyệt của khôi lỗi mà vẫn việc nghĩa chẳng từ nan như cũ, không có ý từ chối một chút nào.
Bây giờ, càng là vì cứu người mà hãm sâu vào vòng vây. . .
Lão sư, ân tình của ngươi như thế, bảo chúng ta phải làm sao mới có thể. . . Trả lại!
- Lạc Thất Thất, tâm tình của ngươi chúng ta đều có thể hiểu được. Đâu chỉ có mình ngươi muốn đi cứu người? Chẳng lẽ chúng ta không muốn sao? Nhưng đi cứu người, chỉ có thể càng bị vây nhiều hơn. Đến lúc đó sẽ lại phụ lòng chờ đợi và tình nghĩa Trương sư liều mình cứu chúng ta!
Hình Viễn cũng tới gần nàng:
- Bây giờ chúng ta chỉ có một chuyện để làm, đó chính là ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, chờ hắn. . . Đi ra! Hi vọng. . . Hắn có thể tiếp tục sáng tạo kỳ tích!
Có thể trở thành cao sinh của Danh sư học viện, Danh sư ngũ tinh, cục diện bây giờ bọn hắn hiểu rất rõ.
Ở trong mắt người khác, thực lực bọn hắn phi phàm, thiên tư kinh người. Thế nhưng đối chiến cùng những khôi lỗi kia lại giống như là lấy trứng chọi đá, tiến lên thì cũng chỉ có một con đường. . . Đó là nhất định phải chết!
- Đúng vậy a, một mình Trương sư, khả năng trốn ra ngoài cũng cao hơn một chút. Chúng ta đi vào, không những không có cơ hội mà làm không cẩn thận còn sẽ hại hắn...
Diệp Tiền cũng nói.
- Ta biết...
Nước mắt giống như hạt mưa liên tục rơi xuống, bờ môi đỏ của Lạc Thất Thất run rẩy.
Đúng a!
Đúng là như thế.
Tiếp xúc trong thời gian dài như vậy, lão sư là ai, nàng cũng rất rõ ràng!
Lão sư chính là một người như vậy, trước mặt lựa chọn giữa sinh mệnh và đạo nghĩa, người sẽ không chút do dự lựa chọn cái thứ hai!
Chính là vì như vậy cho nên bất kể từ điểm nào cũng đều khiến cho người ta kính nể, tìm không thấy một điểm thiếu sót nào!
Bọn hắn nói không sai, nếu như thực sự tiến lên cứu người, nhất định không phải là cứu, mà là làm liên lụy.
- Hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ ở chỗ này...
Thấy nàng đã hiểu được, Hình Viễn gật gật đầu, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy thân thể run rẩy một cái.
Ầm ầm!
Trên mặt cầu xuất hiện vết rách, mạch nước ngầm tựa như trong nháy mắt trở nên sôi trào.
- Làm sao vậy?
Mọi người sững sờ.
Bình thường vẫn rất tốt, làm sao lại kịch liệt lay động như vậy chứ?
Soạt!
Trong lúc mọi người đang kỳ quái thì đã thấy có đá vụn từ bên trên rơi xuống, cầu nối và thềm đá kéo dài xuống phía dưới trong nháy mắt đã sụp đổ.
- Nguy rồi, Địa Cung sắp sập...
Con ngươi Hình Viễn co rụt lại, vội vàng la lên:
-Mau đi ra!
Biết một khi sụp đổ, tất cả sẽ bị chôn ở bên trong, thân tử đạo vẫn, dù là thân tiên cũng khó cứu. Lúc này mọi người nào dám do dự, trực tiếp vọt tới thềm đá cách đó không xa.
Cái thềm đá này cũng không phải rất dài. Sau bảy, tám hô hấp đã trốn thoát, mới vừa trở lại sơn cốc thì đã cảm thấy mặt đất dưới chân cách đó không xa mềm nhũn, sơn cốc vốn đã không lớn trong nháy mắt sụp đổ, trở thành một cái hố cực lớn.
Địa Cung trước đó, tất cả mọi thứ, giống như là một giấc mộng, không để lại một chút dấu vết nào cả.
- Lão sư...
Thân thể Lạc Thất Thất nhoáng một cái, té ngã xuống trên đất.
Nếu như nói, vừa rồi lão sư còn có thể chạy trốn thì bây giờ. . . Đã không có bất kỳ hy vọng gì nữa!
Gương mặt xinh đẹp của Ngọc Phi Nhi cũng tái đi, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống dưới đất.
Nàng vẫn muốn đấu cùng đối phương, muốn đánh cược rồi chiến thắng. Thế nhưng không nghĩ tới lại làm cho đối phương chết!
Huống chi, nếu không phải vị Trương Huyền này vì cứu bọn họ thì làm sao có thể xui xẻo như vậy cơ chứ?
Nhớ lại từng hình ảnh từ lúc gặp hắn. Đột nhiên nàng cảm thấy, hắn ta chỉ không để ý tới mình mà thôi, trên thực tế bất kể là thực lực hay là hiểu biết, đều vượt xa người cùng thế hệ. . .
Thậm chí ngay cả người luôn cao ngạo như nàng cũng không tự chủ được mà phải bội phục không thôi.
- Hiện tại ta sẽ về hoàng cung, xin cha xuất binh. . . Coi như đào ba thước đất thì cũng phải cứu Trương sư ra...
Ngột ngạt một lát, Diệp Tiền xiết chặt nắm tay, mạch máu trên đầu toác ra.
- Không sai, ta và ngươi đi qua, nếu như Diệp Vấn Thiên không xuất binh thì ta sẽ bẩm báo phụ vương!
Nghe thấy hắn nói như thế, Ngọc Phi Nhi đứng dậy, cắn răng, muốn rời đi cùng Diệp Tiền.
Bây giờ trong lòng nàng chỉ có một tâm niệm. . . Hắn không thể chết!
- Các ngươi không thể đi!
Hai người vừa muốn rời khỏi thì Hình Viễn đã lắc người một cái, chặn lại ở phía trước.
- Làm sao? Ngươi muốn chặn ta sao?
Tròng mắt hơi híp lại, khí tức trên người Ngọc Phi Nhi bốc lên.
Thực lực Hóa Phàm lục trọng Kiều Thiên cảnh trong nháy mắt đã xao động tràn ra, mang theo lực lượng làm cho người ta sợ hãi.
Nàng và Trương Huyền tỷ thí, bị quản chế khắp nơi, một thân thực lực không thi triển ra được. Thế nhưng đối mặt với Hình Viễn, nàng lại không hề yếu.
- Ta không ngăn cản, chỉ là. . . Các ngươi đã nghĩ kỹ chưa?
Không nghĩ tới Lục công chúa muốn ra tay với hắn, sắc mặt Hình Viễn tái nhợt, lại cắn răng nói:
- Địa Cung này liên quan tới Ngô Dương Tử, liên quan tới Dị Linh tộc, một khi tin tức rò rỉ ra thì sẽ tạo thành hậu quả gì các ngươi biết không?
- Hậu quả thì như thế nào chứ? Tránh ra!
Ngọc Phi Nhi khẽ nói.
- Hình Viễn nói không sai!
Lạc Thất Thất đi tới, mặc dù thân thể mềm mại vẫn run rẩy như cũ, thế nhưng thanh âm cũng đã trở nên bình ổn:
- Khôi lỗi Dị Linh tộc cung điện dưới lòng đất, một khi bị đào ra, một người cũng có thể diệt hết toàn bộ Huyễn Vũ đế quốc. . . Đến lúc đó sinh linh đồ thán, tuyệt không phải. . . Là chuyện mà lão sư nguyện ý nhìn thấy!
- Ta...
Ngọc Phi Nhi xiết chặt nắm tay.
- Lão sư nhân đức, không đành lòng nhìn các ngươi bị giết, cho nên sao có thể đành lòng nhìn ngàn vạn sinh linh tử vong cơ chứ?
Hốc mắt Lạc Thất Thất ửng hồng.
Thánh vực khôi lỗi. . . Hơn nữa một lần chính là hơn hai mươi đầu, thật là đáng sợ!
Căn bản không phải là lực lượng mà một đế quốc nhị đẳng có thể chống lại. Đừng nói là Diệp Vấn Thiên bệ hạ, coi như tất cả binh sĩ đều đến thì cũng không cứu được lão sư, chỉ có Thánh giả chân chính mới có thể làm được.
Khôi lỗi đồ sát bốn phía, như vậy cho dù lão sư có chết thì cũng sẽ không nhắm mắt.
Bởi vì. . .
Hắn chính là một người vĩ đại như vậy.
- Như vậy. . . Phải làm sao bây giờ?
Gương mặt xinh đẹp của Ngọc Phi Nhi trở nên trắng bệch.
- Việc cấp bách lúc này hẳn là lập tức về Danh sư học viện, bẩm báo chuyện này lên cho các trưởng lão, để bọn họ tự mình tới xử lý!
Lạc Thất Thất nói.
- Không sai, nếu như muốn cứu Trương sư thì chúng ta vẫn nên nhanh lên trở lại học viện, bẩm báo chuyện này lên trên. Lại để cho học viện phái người tới, nếu không, ai cũng không có cách nào!
Hình Viễn gật đầu.
- Vậy thì tốt. Hình Viễn, thi thể của Ngô Dương Tử tiền bối ở bên trong giới chỉ trữ vật của ngươi, bây giờ ngươi và Diệp Tiền lập tức về học viện, ta và Thất Thất sẽ chờ ở chỗ này, chờ. . . Hắn đi ra thì mới thôi!
Ngọc Phi Nhi gật đầu, nói.
- Cái này...
Không nghĩ tới nàng lại muốn ở lại chỗ này, Hình Viễn sửng sốt.
- Phi nhi nói không sai, ta và nàng sẽ chờ ở chỗ này, các ngươi mau trở về đi. Chuyện này liên quan quá lớn, nhất định phải tự mình bẩm báo mới được, nếu không, học viện không có khả năng phái Thánh giả tới đây!
Lạc Thất Thất gật đầu.
Mặc dù có thể đưa tin, thế nhưng. . . Thế nhưng muốn để cho Thánh giả đích thân tới, nhất định phải có đầy đủ chứng cứ. Mà thi thể Ngô Dương Tử ở đây, không tự mình đi qua, chỉ sợ sẽ rất khó để cho mọi người tin tưởng.
- Được rồi!
Biết rõ đạo lý này, Hình Viễn chần chờ một chút rồi lập tức gật đầu:
- Nếu như chúng ta mang linh thú phi hành đi, các ngươi sẽ trở về như thế nào a?
Khi bốn người tới chỉ cưỡi một đầu linh thú phi hành Hóa Phàm lục trọng, nếu như hai người bọn hắn đi thì mọi người phải làm sao bây giờ?
- Không cần phải để ý đến chúng ta. Nếu thực sự không được, Huyễn Vũ Thú đường ở gần đây, bằng vào thân phận Danh sư, muốn mượn một đầu linh thú phi hành cũng rất là đơn giản!
Lạc Thất Thất xua tay, con mắt nhìn qua cái hố lớn kia, hi vọng trong đống bùn đất kia, lão sư tuổi còn nhỏ hơn nàng có thể từ bên trong leo ra.
Nếu quả thật là như thế, dù là trên người bẩn, lại loạn thì nhất định nàng cũng sẽ không chút do dự chạy tới. . .
- Vậy thì tốt, chúng ta đi!
Biết chuyện này không nên chần chờ, Hình Viễn cũng không xoắn xuýt mà lập tức mang theo Diệp Tiền. Sau khi nói một tiếng, bầu trời vang lên một tiếng chói tai, một đầu man thú phi hành đã bay tới, đáp xuống gần mọi người.
- Đi!
Hai người nhảy lên lưng thú, trực tiếp bay đi lên trên bầu trời, trong nháy mắt đã biến mất ở trước mắt.
Bọn hắn rời khỏi, Lạc Thất Thất và Ngọc Phi Nhi ngơ ngác nhìn xuống phía dưới, im lặng chờ đợi.
Trương sư có nhiều thủ đoạn nghịch thiên như vậy. . . Chắc chắn sẽ không chết!
Mặc dù trong lòng cảm thấy như vậy, thế nhưng bọn họ lại không có một chút tự tin nào cả.Nhất là nương theo thời gian càng ngày càng dài, loại tự tin này cũng càng ngày càng bị tiêu diệt.
Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua, phía dưới không có một chút động tĩnh nào cả.
Hai người vốn hi vọng tràn trề dần dần biến thành thất vọng.
Chẳng lẽ. . .
Trương sư, lần này thực sự đã chết rồi?
Coi như chết thật thì tùy tiện mang theo thi thể, chạy ra ngoài chơi một hồi, như vậy cũng coi như an ủi bọn họ a. . .