Thời gian trở lại lúc đám người Hình Viễn rời đi.
Trong cung điện dưới lòng đất.
Một khôi lỗi ôm đầu chạy như điên, đằng sau có hơn hai mươi đầu khôi lỗi Dị Linh tộc đuổi theo không bỏ. Mỗi một đầu đều điên cuồng gào thét, tựa như muốn ăn thịt người.
Thấy suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu của mình lại khiến cho đám khôi lỗi này điên cuồng như vậy, trong lòng Trương Huyền càng ngày càng hiếu kỳ hơn.
Thân thể khôi lỗi này nói ném là có thể ném đi, phân thân lại đánh không chết, Vu hồn vô hình vô chất. Cho nên nếu hắn muốn chạy trốn, ai cũng không ngăn cản nổi. Lại nói, trong đầu hắn còn có kim thư, coi như thật sự bị nhốt lại thì cũng có năng lực chạy trốn, cho nên cũng không sợ.
Cho nên hắn mới để mọi người chạy trốn trước, hấp dẫn đám khôi lỗi này tới đây.
Vốn hắn cho rằng hành động này có thể khiến cho những khôi lỗi này đi theo tới là tốt lắm rồi. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đám gia hỏa này lại giống như gặp cừu nhân giết cha vậy, đuổi theo hắn không bỏ.
Có thể khiến cho một đám gia hỏa không có trí tuệ điên cuồng như vậy, trái tim này rốt cuộc là cái gì?
- Quản nó là cái gì, chỉ cần sờ một chút là sẽ biết...
Muốn để cho mọi người thuận lợi chạy đi thì cũng chỉ có thể để cho đám khôi lỗi đuổi theo không ngừng. Trương Huyền cũng không do dự, ôm đầu, tiếp tục chạy như điên. Sau bảy, tám hô hấp, hắn đã đi tới gần dòng sông trước đó.
Tế đàn cỡ nhỏ và trái tim kia vẫn còn ở đó.
- Đi qua!
Thấy khôi lỗi sau lưng đã đi tới gần, Trương Huyền không có thời gian suy nghĩ, thân thể nhảy lên, rơi vào dòng sông.
Rống! Rống! Rống!
Thấy hắn đã nhảy vào, tất cả khôi lỗi rất là sốt ruột, thế nhưng cũng không dám xông lại, mỗi một đầu đều trợn mắt nhìn, dường như muốn xé hắn thành bụi phấn.
- Quả thực là...
Nhìn thấy quả nhiên đối phương không có đuổi tới, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trước đó hắn nhìn thấy những khôi lỗi này từng người đi vào trong dòng sông, tiếp nhận linh khí từ trái tim truyền vào. Lúc đó hắn đã cảm thấy nghi hoặc, hiện tại xem ra, suy đoán của hắn là đúng.
Sông này mỗi lần chảy chỉ có thể để cho một đầu khôi lỗi tới, những đầu khác, coi như muốn thì cũng không dám.
- Nhìn xem trái tim này là cái gì...
Rơi vào dòng sông cách trái tim không xa, Trương Huyền quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhấc chân đi thẳng về phía trước.
Soạt!
Ánh mắt vừa mới tập trung thì đã lập tức cảm thấy một đạo sát lục chi khí nồng đậm trực tiếp đâm vào trong đầu, giống như là chủy thủ vậy.
- Thiên Đạo công pháp ,vận chuyển!
Sớm biết sẽ có loại tình huống này, Trương Huyền nhướng mày, vận chuyển hồn lực.
Quả nhiên hắn lập tức cảm thấy sát lục chi khí đã yếu đi không ít. Chỉ có điều, vẫn cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra, có chút không kiên trì nổi như cũ.
- Vu hồn không có thiên đạo chân khí, không đối kháng được...
Hắn ngừng lại.
Sát lục chi khí này so với của đầu Dị Linh tộc mà lúc trước Hồng sư mang ra còn mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù Vu hồn cũng tu luyện Thiên Đạo công pháp, thế nhưng không có thiên đạo chân khí duy trì, không thể nào chống lại được. Đi tới đây đã là cố hết sức rồi, một khi tiếp tục đi tới, chỉ sợ sẽ bị sát lục chi khí ăn mòn trong đầu, tạo thành tổn thương cực lớn.
Quay đầu nhìn thoáng qua, mặc dù khôi lỗi chung quanh tức giận, thế nhưng lại không dám tới gần, thậm chí cũng không dám đánh xa. Cho nên chuyện an toàn tạm thời không cần lo lắng quá mức, Trương Huyền cắn răng, tinh thần khẽ động.
Sưu sưu!
Thân thể ở bên trong giới chỉ trữ vật lập tức xuất hiện ở trước mắt.
Vu hồn khẽ động từ trên người khôi lỗi thoát ra, trở lại bản tôn.
Vừa tiến vào thân thể, lúc này hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, thở ra một hơi thật dài.
Vừa rồi mặc dù khôi lỗi so với thân thể hắn hiện tại còn mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng vẫn là thân thể của mình tốt hơn. Khi khống chế thuận buồm xuôi gió, thư thái nói không nên lời.
- Thiên Đạo chân khí!
Vu hồn và thân thể phù hợp hoàn mỹ, chân khí lập tức vận chuyển. Sát lục chi khí trước đó còn xâm nhập trong đầu lập tức biến mất không thấy gì nữa, tựa như không tồn tại vậy.
Thiên Đạo chân khí đối với loại khí tức quỷ dị của Dị Linh tộc có tác dụng khắc chế, trước kia hắn đã chuyên môn thí nghiệm qua, cho nên lúc này dùng rất là thuận buồm xuôi gió.
Rống!
Thấy khôi lỗi trong ao đã biến mất, xuất hiện thêm một nhân loại, đông đảo khôi lỗi càng thêm tức giận, không ngừng gào thét, thế nhưng dường như bởi vì kiêng kị cái gì đó cho nên không dám tới gần.
Thấy bọn chúng không đến, Trương Huyền cũng không cần lo lắng, nhanh chân đi tới trái tim ở phía trước mắt.
Hắn muốn mượn nhờ thư viện, cũng cần chạm đến, không có gì phải kiêng kỵ cả.
Đi mấy bước tới gần, bàn tay nhẹ nhàng đưa về phía trái tim.
- Ha ha!
Ngón tay vừa tiếp xúc, mới vừa hô một tiếng thiếu sót, còn chưa kịp mở thư tịch ra để quan sát thì đã nghe thấy một tiếng cười điên cuồng vang lên, ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, một đạo thân ảnh to lớn xuất hiện ở trước mắt hắn.
- Cỗ thân thể này, quá tốt rồi, quá tốt rồi. . . Thật là trời cũng giúp ta!
Thân ảnh này điên cuồng gào thét, to lớn trái tim không ngừng nhúc nhích, giống như đã lấy được vật đại bổ, không ngừng run rẩy.
- Có cỗ thân thể này, ta đã ngủ say mấy vạn năm, rốt cục cũng có thể sống lại!
Thân ảnh to lớn rất là kích động, lại rống lên một tiếng, hai mắt mở ra, mang theo điện mang sắc bén:
-Khổng sư, không phải ngươi muốn giết ta ư? Chờ ta trở về, xem ta hủy diệt Danh sư đường của ngươi như thế nào, diệt truyền thừa của ngươi...
Bên trong tiếng gầm gừ, thân ảnh to lớn trực tiếp vồ về phía Trương Huyền.
Trái tim trên tế đài cũng nhoáng một cái đã bay tới lồng ngực của hắn.
Xem ra muốn tiến vào cơ thể, thay thế trái tim của hắn.
Một khi thành công, chẳng khác nào ý thức đã bị thôn phệ, triệt để mất đi bản thân.
- Sao?
Khuôn mặt Trương Huyền xiết chặt.
Ở trước mặt đối phương hắn có cảm giác bản thân mình là con sâu cái kiến đứng trước một ngọn núi lớn vậy, hoàn toàn không có cách nào chống cự.
- Thật mạnh...
Trong những người mà gặp qua hiện nay, người thực lực mạnh nhất là Mạc đường chủ Hồng Viễn đế quốc. Chỉ là xem như hắn ta, ở trước mặt trái tim này dường như cũng nực cười giống như sâu kiến vậy!
Loại cảm giác này, thật giống như lúc trước gặp phải Khổng sư vậy, bất kể tâm cảnh hay là tinh thần đều thân bất do kỷ, tùy ý để cho đối phương khống chế.
- Chẳng lẽ ta sẽ bị tên này đoạt xá hay sao?
Trong lòng Trương Huyền rất là sốt ruột.
Vốn hắn muốn nhìn một chút xem trái tim này là cái gì, thế nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, cái đồ chơi này lại còn sống, hơn nữa còn có thể đoạt xá!
Một khi bị đoạt xá, ý thức ẽ không có, đến lúc đó sẽ không có gì khác một bộ thân thể.
- Thiên Đạo chân khí!
Cắn chặt răng, tinh thần câu thông chân khí, lại phát hiện ra thân thể giống như không phải là của mình, đã mất đi liên hệ với tinh thần.
Loại cảm giác này giống như ác mộng vậy, bất kể hắn có sốt ruột cỡ nào thì cũng không có cách nào vận dụng một chút chân khí nào.
- Không cần phản kháng!
Thân ảnh xuất hiện bên trong trái tim dường như cũng đã nhìn ra tình huống của hắn cho nên mới cười lạnh:
-Lúc trước Khổng sư cũng phải thua thiệt trong tay ta, mặc dù ngươi là trời nhận Danh sư, thế nhưng tu vi thực sự quá yếu, còn chưa có tư cách phản kháng! Ngoan ngoãn để cho ta đoạt xá, ta sẽ lấy thân thể của ngươi, rong ruổi thiên địa, lần nữa khiến cho thiên địa vì ta mà run rẩy...
- Khổng sư bị thua thiệt trên tay ngươi? Ngươi là ai?
Trương Huyền không nhịn được nói.
Khổng sư là nhân vật tuyệt thế mấy vạn năm trước, bằng vào sức một mình sáng chế ra Danh sư đường, đối kháng Dị Linh tộc nhân. Đồng thời còn triệt để trục xuất bọn chúng, cống hiến rất lớn, không ai bằng, tu vi cực cao, không người nào có thể sóng vai.
Tên này lại còn nói Khổng sư đã từng bị thua thiệt trên tay hắn, kẻ này rốt cuộc là ai?
- Danh hào của bản tọa là gì, bản tọa đã không nhớ rõ!
Thân ảnh huyễn hóa ra từ trong trái tim nói, trên người để lộ ra khí tức xa xăm:
- Chỉ là, lúc ấy tất cả mọi người đều gọi bản tọa là Ngoan Nhân!
- Ngoan Nhân?
- Không sai! Sợ hãi rồi sao?
Ngoan Nhân nói.
- Chưa từng nghe qua!
Trương Huyền nói.
- ...
Trái tim.
Lịch sử Thượng Cổ đều ghi chép ở bên trong Danh sư đường cao cấp hơn. Mà Trương Huyền hiện tại chẳng qua chỉ là Danh sư tứ tinh, còn không có tư cách quan sát.
Rốt cuộc cái gì mà “Ngoan Nhân” hay là “Người sói” . . . Quả thực hắn chưa từng nghe qua.
- Hôm nay ta sẽ làm cho ngươi mở mang kiến thức một chút, nhìn xem bản tọa lợi hại! Không nghĩ tới ta lại gặp phải một trời nhận Danh sư cái gì cũng không biết.
Trái tim tức giận không ngừng nhảy loạn, nổi giận nói một tiếng, bàn tay lớn của thân ảnh kia trực tiếp vồ tới.
Kẽo kẹt!
Cổ họng bị nắm chặt, Trương Huyền lập tức cảm thấy hô hấp dồn dập, trước mắt biến thành màu đen.
Ở trong tay đối phương, hắn giống như là một đứa trẻ, ngay cả một điểm sức phản kháng cũng không có.
- Ngươi muốn đoạt xá ta?
Dưới tình thế cấp bách, hắn không nhịn được nói.
- Không sai, trời nhận Danh sư, thân thể trải qua thiên địa công nhận. Cho nên xem như là Dị Linh tộc ta cũng có thể đoạt xá, không bị ảnh hưởng! Thậm chí, còn có thể ngụy trang thành nhân loại, bất kỳ người nào cũng không nhìn ra...
Trái tim khẽ nói.
- Ngươi nhìn ra ta là trời nhận Danh sư?
Trương Huyền nói.
Hắn là trời nhận Danh sư sự tình, cho tới lúc này, các Danh sư khác đều không thể nhận ra. Không nghĩ tới lại bị trái tim này nhận ra được.
Chẳng lẽ đây thực sự là nhân vật siêu cường cùng thế hệ với Khổng sư hay sao?
Có thể đối kháng với Khổng sư. . . Đây rốt cuộc là nhân vật cấp bậc nào cơ chứ?
Làm sao có thể sống đến bây giờ, mà còn chưa có chết?
- Khổng sư kia, ta đã chinh chiến cả một đời với hắn, cho nên sao không thể nhận ra được chứ?
Trái tim hừ lạnh.
Đổi lại là người khác, có khả năng hắn không nhận ra. Thế nhưng hắn một đời đều chiến đấu với Khổng sư, đối phương là trời nhận Danh sư, nếu như ngay cả thứ này hắn cũng không nhận ra thì nguy rồi.
- Ngươi là nhân vật cùng thế hệ với Khổng sư, mà ta chỉ là một tiểu nhân vật. Như vậy, trước tiên ngươi thả ta xuống, mà ta cũng không phản kháng được...
Trương Huyền vội vàng nói.
- Thế nào, muốn giở trò gian sao?
Trái tim nói.
- Ngươi cường đại như vậy, coi như ta muốn giở trò gian thì cũng không đùa nghịch được gì ah!
Trương Huyền nói:
-Ta sắp bị ngươi đoạt xá, cũng không có cách nào chống chọi lại được. Chỉ là, ta muốn trước khi chết có thể biết được một ít chuyện, cũng coi như chết nhắm mắt!
- Hừ, giở trò gian ở trước mặt ta không có một chút tác dụng nào!
Trái tim nói.
- Sao vậy? Ngươi không tin? Chẳng lẽ kẻ hung hãn như ngươi chỉ là khoác lác, ngay cả một tiểu gia hỏa tu vi không ra gì như ta cũng không yên lòng?
Trương Huyền nói.
- Làm càn, khi bản tọa thỏa sức tung hoành thiên địa, ngay cả Khổng sư cũng phải kiêng kị ba phần. Cho dù là Danh sư cửu tinh tới thì ta cũng có thể tiện tay bóp chết, phải sợ gia hỏa tu vi yếu đuối như ngươi sao?
Nghe thấy lời nói bán tín bán nghi của Trương Huyền, trái tim giận dữ.
- Không sợ thì buông tay ra. Dùng loại năng lực này của ta coi như có nhiều thủ đoạn hơn nữa thì cũng không gây thương tổn được gì với ngươi a...
Trương Huyền tiếp tục nói.
Trái tim lên tiếng, dường như cũng cảm thấy dù đối phương có nhiều thủ đoạn hơn nữa thì cũng không chống lại được. Rốt cuộc trái tim cũng trầm tĩnh lại.
Nếu như người bị đoạt xá không cam tâm, như vậy xem như là hắn cũng rất khó loại bỏ tai hoạ ngầm. Tên này đã muốn chết nhắm mắt, như vậy thỏa mãn hắn cũng không tính là gì.
Cảm thấy lực lượng ràng buộc trên thân thể đã biến mất, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Được rồi, có cái gì ngươi cứ hỏi đi!
Trái tim thản nhiên nói.
- Được...
Trương Huyền gật gật đầu, cảm thấy tinh thần lần nữa có thể liên hệ cùng thân thể, đột nhiên hắn cười một tiếng:
-Ta muốn hỏi một chút, ngươi có biết thứ này không?
Nói xong, một bản thư tịch màu vàng cao ngất xuất hiện ở trước mắt hắn.
- Cái này? Đây là cái gì?
Trái tim sững sờ, đang kỳ quái thì chỉ thấy thư tịch bỗng nhiên đè ép xuống, trực tiếp bao phủ nó.
Ngay sau đó một tiếng gầm gừ điên cuồng vang vọng Địa Cung.
- Con mẹ nó, gia gia ngươi, rốt cuộc ngươi là ai...