Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 742 - Một Chỉ Đánh Tan

Một chỉ đánh tan Một chỉ đánh tan vipTruyenGG.com

- Thật sự là một ngón tay?

Vẻ mặt tất cả đám người Phùng sư, La sư, Hồng sư như là phát điên.

Loại thực lực này của đối phương, mấy vị cường giả Kiều Thiên cảnh sơ kỳ như bọn họ cũng đều mà chống chọi được. Ngươi một tháng trước mới vừa vặn đạt tới Trọc Thanh cảnh mà lại dùng một ngón tay nghênh chiến, đây là muốn điên hay sao!

Hơn nữa, coi như dùng một ngón tay thì cũng phải có tốc độ mau lẹ hơn nữa a!

Chậm rãi từ từ, run run rẩy rẩy như vậy, giống như tay của lão thái thái sắp chết vậy, thật sự là đang chiến đấu hay sao?

Võ công trong thiên hạ không gì kiên cố mà không phá, chỉ nhanh không phá được mà thôi!

Vị Phong sư huynh này bóng người như thiểm điện, cả người giống như là báo đi săn. Coi như một tháng không gặp ngươi, thực lực ngươi đại tiến. Một ngón tay có thể thắng được đối phương thì cũng phải súc thế từ sớm, dùng thủ pháp càng nhanh hơn a!

Một chút võ kỹ cũng không có, một điểm bố cục không có thì cũng thôi đi, cái ngón tay này chậm như thế. Người yếu đuối đến đâu cũng có thể nhẹ nhõm tránh thoát ah!

Không chỉ khóe miệng đám người Hồng sư giật giật tới mức sắp ngất đi mà mấy người Nhược Hoan công tử, La Tuyền cũng cảm thấy trước mắt đã biến thành màu đen.

Vừa rồi chuyện cá cược bọn họ cũng nghe được, tiền đặt cược lớn như thế, ngươi không thể nghiêm túc một chút hay sao?

Loại tốc độ này, coi như giết một con ruồi, chỉ sợ cũng rất khó làm được a!

- Còn tưởng rằng là thực lực mạnh cỡ nào, không nghĩ tới lại là một cái chày gỗ nha!

Nhìn thấy động tác của Trương Huyền, thanh niên trước đó đối chiến cùng mọi người cũng hừ lạnh một tiếng.

Vừa rồi tên này miệng lưỡi lưu loát, nói rất lợi hại, hắn đã thật sự cho rằng đối phương có năng lực có thể chiến đấu cùng Phong sư huynh. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, đối phương vừa ra tay đã lộ tẩy.

Không có sức mạnh như vậy, một chỉ không có lực công kích có thể sinh ra ảnh hưởng gì đối với sư huynh cơ chứ?

Đoán chừng Phong sư huynh tát một cái thì cũng có thể chụp chết tiểu tử này rồi. . .

Trong lòng đang cười lạnh thì đã nghe phía dưới xôn xao một hồi.

- Không đúng, mau nhìn!

Nghe thấy hô hấp của mọi người dồn dập, hắn nhướng mày, không nhịn được nhìn sang. Chỉ là vừa nhìn qua, con mắt người thanh niên này cũng lập tức trợn tròn.

Vốn cho rằng, đối phương chậm rãi duỗi tay ra như vậy thì Phong sư huynh sẽ trực tiếp đánh tới. Khiến cho đối phương không tìm thấy phương hướng, ai ngờ, sư huynh lại giống như gặp được đại địch, mặt sắc mặt ngưng trọng. Tốc độ vọt tới phía đã dừng lại, thân thể nhoáng một cái, muốn tránh né công kích của đối phương.

Chỉ là, vừa đi được nửa bước thì chỉ thấy run rẩy ngón tay, lại chĩa sang, hai hàng lông mày nhảy một cái, lại tránh né về phía sau.

Còn chưa có né tránh kịp thì ngón tay kia đã lần nữa điểm tới.

Nhìn thấy phương hướng của ngón tay, Phong sư huynh giống như gặp quỷ, mồ hôi lạnh trên đầu không ngừng chảy xuống, lần nữa nhảy ra.

Tay của đối phương chỉ lắc một cái mà hắn đã phải nhảy ra một chút, giống như là bị điều khiển, quỷ dị không nói lên lời.

- Cái này. . . Vị Phong sư huynh này bị co giật hay sao?

- Thoạt nhìn giống như...

Đám người Nhược Hoan công tử, La Chiêu lơ ngơ, không hiểu ra sao.

Ngón tay của Trương sư thoạt nhìn cũng không có lực công kích gì ah. Vì sao tùy tiện điểm ra một cái thì tên này đã nhảy loạn? Hơn nữa còn bị dọa đến mức cả người toát mồ hôi lạnh?

Đây là uống lộn thuốc hay là gặp quỷ chứ?

Coi như ngươi muốn phối hợp với Trương sư thì cũng không nên phối hợp tới mức như vậy a!

- Không phải là co giật, mà là. . . Trương sư đã tìm được chỗ thiếu sót của đối phương, mặc dù tốc độ của ngón tay không nhanh, thế nhưng mỗi lần đều có thể chỉ đúng chỗ sơ hở của đối phương. Đối phương không công kích còn tốt, một khi công kích, chân khí từ đầu ngón tay sẽ bắn nhanh ra. Tất nhiên có thể khiến cho hắn bại trận tại chỗ, thậm chí. . . Chết!

Lúc này dường như mới kịp phản ứng, toàn thân Hồng sư đột nhiên cứng đờ.

- Không sai!

Mấy người Phùng sư, La sư cũng khẽ gật đầu.

Bọn họ đều là Danh sư ngũ tinh, nhãn lực cao hơn đám người La Tuyền. Đám người La Tuyền còn không có hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì bọn họ đã nhìn ra được mấu chốt.

Rất rõ ràng, Trương sư đã nhìn ra sơ hở của đối phương, điểm về phía trước, đối phương sợ bị đánh trúng cho nên chỉ có thể tránh né từ sớm mà thôi.

Cao thủ đối công, nhất là thực lực tương đương với nhau. Một khi bị phát hiện ra chỗ thiếu hụt, mệnh môn thì chẳng khác nào sinh mệnh đã rơi vào trong lòng bàn tay của đối phương. Vị Phong sư huynh này coi như mạnh hơn nữa, đột nhiên gặp phải loại chuyện này thì cũng không dám qua loa!

- Sư huynh...

Lúc này người thanh niên này cũng đã cảm giác được có chút không được bình thường, hắn xiết chặt nắm tay, rất là lo lắng.

Thực lực của Phong sư huynh hắn biết rất rõ ràng, coi như là cường giả Kiều Thiên cảnh sơ kỳ bình thường chỉ sợ cũng không phải là đối thủ. Thế nhưng giờ phút này dưới một ngón tay của đối phương điều khiển lại không ngừng nhảy loạn, từ đó có thể thấy được thực lực của đối phương quả nhiên không phải là giả!

Vừa ra tay đã nhìn ra sơ hở của sư huynh, khiến cho sư huynh không thể không trở về thủ, đây là nhãn lực gì cơ chứ?

- Đáng giận!

Mọi người khiếp sợ, Phong sư huynh cắn răng tới mức rung động ken két, tức giận đến mức sắp phát nổ.

Đúng như Hồng sư đoán, mặc dù tay của đối phương điểm ra rất chậm, thế nhưng quả thực đã điểm tới vị trí mệnh môn của hắn.

Chỉ cần hắn dám tiếp tục tiến về phía trước, chân khí của đối phương tuôn ra, nhất định sẽ bị điểm trúng mệnh môn!

Cơ sở của hắn vững chắc, vừa rồi đã đổi năm loại thân pháp và tám bộ võ kỹ. Thế nhưng mỗi một lần đối phương di chuyển đều có thể chuẩn xác chỉ ra vị trí mệnh môn của những chiêu số này. Nhãn lực và độ chính xác của đối phương rất mạnh, xem như lão sư của hắn là Danh sư cấp bậc ngũ tinh đỉnh phong cũng không làm được!

Huyễn Vũ đế quốc từ lúc nào xuất hiện gia hỏa lợi hại như vậy cơ chứ?

- Liều mạng!

Nếu như tiếp tục nhảy nhiều lần thì sớm muộn gì mình cũng sẽ bại trận. Cắn răng một cái, thân thể Phong sư huynh nhoáng lên, người nhào tới phía trước.

Trạng thái lần này như lão hổ săn mồi, là một vị tiền bối trong tông môn hắn quan sát hổ báo đi săn mà phỏng đoán ra sát chiêu này. Chiêu này cận thân vô địch, giao thủ trong cùng cấp bậc, hầu như không có người nào có thể chống chọi được.

Võ kỹ Linh cấp trung phẩm đỉnh phong, Hùng Hổ khiếu thiên!

Rống!

Thân thể thư giãn mang theo thanh âm của hổ, tinh khí thần trong nháy mắt đã tích lũy tới cực điểm.

- Quá tốt rồi!

Nhìn thấy sư huynh đã xuất ra tuyệt chiêu, người thanh niên kia thở phào nhẹ nhõm, đang nghĩ ngợi lần này nhất định sẽ đại thắng thì đã nghe gia hỏa ở phía đối diện than thở một tiếng, sau đó thanh âm có chút bất đắc dĩ đã vang lên.

- Càn rỡ kêu cái gì chứ? Làm dọa ta một hồi...

Lạch cạch!

Quát lên một tiếng, lập tức mọi người nhìn thấy Phong sư huynh đã bị điểm trúng mệnh môn, nằm thẳng ở trên mặt đất, vẻ mặt trắng bệch, miệng sùi bọt mép.

- Sư huynh...

Con ngươi co rụt lại, thanh niên này vội vàng lao đến rồi đỡ Phong sư huynh của hắn dậy.

Hùng Hổ khiếu thiên ở tông môn cũng được cho là một trong các võ kỹ mạnh nhất, cũng chỉ có loại thiên tư như Phong sư huynh mới có thể học được. Một chiêu xuất ra, chân khí trong cơ thể tạo thành vòng tròn, cả người tựa như Hùng Hổ, hô lên một tiếng. Ngay cả Kiều Thiên cảnh sơ kỳ cũng sẽ bị làm cho thất thần, gan vỡ vụn, không dám tiếp tục đối kháng.

Vốn hắn cho rằng, một khi thi triển ra chiêu này, nhất định gia hỏa ở phía đối diện sẽ một chiêu bại trận. Thế nhưng không nghĩ tới đúng là có người bại trận, chỉ có điều, không là đối phương mà là sư huynh của hắn!

Một ngón tay của đối phương nhẹ nhàng điểm một cái đã đâm rách phòng ngự của sư huynh, đánh vào chỗ chân khí giao hội.

Rốt cuộc làm sao đối phương lại làm được chứ?

Chiêu này thoạt nhìn rất đơn giản, thế nhưng hắn biết sự kinh khủng ở trong đó.

Không nói trước ở trong công kích nhanh như vậy nhanh chóng tìm được chỗ thiếu hụt. Quan trọng nhất chính là, chỗ thiếu hụt này, Phong sư huynh cũng đã chuyên môn tu luyện qua, coi như đao kiếm bình thường cũng khó mà có thể đánh phá phòng ngự. Một ngón tay run rẩy, chẳng những tuỳ tiện đâm xuyên mà còn có thể đánh sư huynh thành như vậy. . .

Lực công kích kia phải mạnh bao nhiêu cơ chứ?

- Nếu như hắn thật sự muốn sát thủ, coi như không tìm ra chỗ thiếu hụt thì cũng có thể dùng một chỉ bắn bay sư huynh! Chỉ sợ lực lượng đã vượt qua năm trăm vạn đỉnh...

Trong lòng tính toán một chút, sắc mặt người thanh niên này tái nhợt, toàn thân cứng ngắc, tràn ngập vẻ không thể tin được.

Phong sư huynh có tự tin cực lớn đối với chiêu này. Cho nên cũng đã từng tính toán qua, coi như là cường giả Kiều Thiên cảnh trung kỳ, một khi tấn công chính diện, trùng hợp đụng tới mệnh môn của hắn thì hắn cũng có thể chống lại một, hai mà không đến mức bị thua. Mà một ngón tay của đối phương chẳng những có thể nhẹ nhõm đánh tan mà còn khiến cho sư huynh hắn miệng sùi bọt mép, suýt chút nữa đã mất mạng. Lực lượng mạnh mẽ đã vượt qua Kiều Thiên cảnh trung kỳ!

Kiều Thiên cảnh trung kỳ có 4800 ngàn đỉnh cự lực.

Vượt qua thì cũng đã nói, đối phương ít nhất đã nắm giữ lực lượng 500 vạn đỉnh trở lên.

Có lực lượng tuyệt đối này, cần gì phải tìm chỗ thiếu hụt chứ? Chỉ cần tát tay một cái, ai có thể đỡ nổi đây?

Xem ra, đối phương nói dùng một ngón tay thật ra đã cho bọn hắn mặt mũi, cố ý hạ thủ lưu tình!

Nếu không, một quyền đập tới mang theo lực lượng mạnh mẽ, tuyệt đối có thể khiến cho Phong sư huynh mất mạng tại chỗ, không có năng lực phản kháng.

- Đa tạ hạ thủ lưu tình...

Đang khiếp sợ thì hắn lại nghe thấy thanh âm vang lên, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong sư huynh đã cố nén đau đớn mà mở to hai mắt ra.

Mặc dù bị đối phương dùng một ngón tay chỉ vào chỗ thiếu hụt, thế nhưng rất rõ ràng đối phương đã hạ thủ lưu tình, vì vậy thương thế cũng không nghiêm trọng lắm.

- Chỉ là luận bàn mà thôi!

Trương Huyền cười nhạt một tiếng.

Đều là Danh sư, không cần thiết phải sát sinh chém giết làm gì. Chỉ cần đánh bại là được, cho nên hắn cũng không có hạ sát thủ.

Kỳ thật thanh niên kia đoán không sai, nếu hắn quả thật muốn động thủ, bằng vào lực lượng vượt qua 10 triệu đỉnh. Chỉ cần cong ngón búng ra thì sẽ giết chết hắn không sai biệt lắm. Nào còn cần phí thời gian lâu như vậy chứ?

- Tài nghệ không bằng người, chuyện liên minh coi như không có gì!

Giãy dụa đứng dậy, Phong sư huynh cắn răng, xoay người đi ra ngoài.

Đường đường là đệ nhất thiên tài Kim Hải đế quốc, ngay cả một ngón tay của đối phương cũng không có chặn lại được, dù có tiếp tục ở lại nơi này cũng chỉ mất mặt xấu hổ mà thôi. Như vậy còn không bằng lập tức rời đi.

- Thắng?

- Tên Phong sư huynh ngưu bức này ngay cả một ngón tay của Trương sư cũng không có chặn lại được sao?

Nhìn thấy đối phương đã rời khỏi, dưới đài xôn xao một hồi.

La Tuyền, Tất Giang Hải nhìn nhau, đều cười khổ.

Dường như. . . chênh lệch với đối phương lại lớn hơn nữa!

Lúc trước khi ở trong Vạn Quốc thành, chí ít bọn hắn còn có thể đối chiến, coi như không địch lại, muốn chống lại mấy chiêu vẫn có thể làm được. Mà bây giờ, nếu như thực sự xông tới, nhất định sẽ giống như vị Phong sư huynh này, ngay cả một ngón tay cũng không đỡ nổi.

- Hợp Linh cảnh đỉnh phong? Trương sư. . . Ngươi đã đột phá đến Hợp Linh cảnh đỉnh phong rồi sao?

Hai mắt Hồng sư tỏa sáng, lập tức tiến lên đón.

Vừa rồi mặc dù công kích của Trương sư chỉ trong nháy mắt, thế nhưng hắn vẫn nắm bắt được thực lực của đối phương, đã đạt tới Hợp Linh cảnh đỉnh phong!

Trương sư ở trong Vạn Quốc thành đột phá tới Trọc Thanh cảnh. Từ đó đến bây giờ chẳng qua mới chỉ có hai ba tháng, không chỉ đạt đến Hợp Linh cảnh mà còn đạt đến đỉnh phong. . .

Tốc độ tiến bộ này có phần quá nhanh a!

Một Trọc Thanh cảnh không biết đã vây khốn biết bao nhiêu người. Mà ngươi không chỉ đột phá, còn một lần tăng lên tròn một cấp bậc lớn. . . Rốt cuộc ngươi tu luyện thế nào chứ?

- Hợp Linh cảnh đỉnh phong?

Trước đó Trương Huyền ra tay giáo huấn đám người Hàn Lăng, vốn nghĩ chờ hắn trở về thì lại chiến đấu tiếp một trận. Thế nhưng nghe thấy Hồng sư nói như thế, tất cả mọi người đều có chút đắc dĩ.

Thế thì còn đánh thế nào nữa? Coi như cắn thuốc thì cũng không đuổi kịp ngươi ah!

Loại tốc độ tiến bộ này, sợ rằng về sau sẽ sẽ càng ngày càng xa, khó có thể với tới được nữa.

- Chỉ là may mắn đột phá mà thôi!

Trương Huyền cười cười, không xoắn xuýt trong vấn đề này nữa:

-Hồng sư, có phải mấy học sinh của ta cũng đi cùng các ngươi hay không, hiện tại bọn họ đang ở đâu?

Đám người Trịnh Dương, Vương Dĩnh đã tới nơi này trước với bọn họ. Mọi người đã tới đây an toàn, cho nên hẳn mấy học sinh của hắn cũng đã tới.

- Bọn họ...

Nghe thấy câu hỏi của hắn, Hồng sư nhìn về phía đám người Phùng sư, khi nói chuyện lập tức trở nên ấp úng.

- Bọn họ làm sao vậy?

Thấy bộ dáng này của hắn, Trương Huyền nhíu mày một cái, vẻ mặt không khỏi trầm xuống.

Bình Luận (0)
Comment